Đọc truyện Đô Thị Thiếu Soái – Chương 38: Bữa cơm đoàn viên
Lúc Sở Thiên đến cửa nhà Lâm Ngọc Đình, tay còn đang do dự có nên gõ cánh cửa sắt này không.
Bỗng nhiên lúc đó cửa mở ra, Lâm Ngọc Đình ăn vận như công chúa tươi cười nhìn Sở Thiên:
– Mình ở cửa sổ ngóng bạn cả ngày rồi, bạn mà không đến mình sẽ đi bắt đấy.
Lúc này, trong bếp có một người trung tuổi gương mặt tươi cười ló ra:
– Ngọc Đình, bạn con đến rồi hả, đưa bạn vào ngồi đi để cha thu dọn xong đã.
Lâm Ngọc Đình “ồ” một tiếng rồi cũng không nhịn được cười:
– Cha, cha đừng có giả làm cao thủ trong nhà bếp nữa, chút tài nghệ của cha cũng chỉ là tàm tạm thôi, dùng tạm cũng được, cho tất cả vào nồi luộc là xong cho khỏi phí nguyên liệu.
Sở Thiên đưa Ngọc Đình hai chai rượu nho mình cầm trên tay, mắt nhìn qua một lượt căn phòng, nhìn thấy trên tường treo di ảnh một người phụ nữ, hắn thầm nghĩ có lẽ đây là vợ của Lâm Ngọc Thanh mà chị Mị nhắcc tới, xem ra cũng là trẻ trung, xinh đẹp có khí chất, tiếc rằng trời ghét kẻ hồng nhan làm cho bà hương mất hồn tán. Nhưng nhìn qua thì Lâm Ngọc Đình cùng cha cô cũng khá hòa hợp, điều này cũng làm cho bà trên cõi linh thiêng cũng được an ủi.
Lâm Ngọc Đình nhận lấy rượu của Sở Thiên liền gọi:
– Cha, Sở Thiên bạn con mang cho cha hai chai rượu nho, tối nay con cho phép cha uống vài chén nhé.
Vừa nói dứt lời, Lâm Ngọc Thanh hai tay còn ướt chạy ra, cầm chai rượu nhìn vài lượt khen:
– Rượu này không tệ, vừa vặn, tối nay có thể uống say một chút rồi.
Sau đó cười nhìn Sở Thiên:
– Cậu chính là cậu bạn học kỳ tài trăm năm Sở Thiên mà Ngọc Đình luôn mồm nhắc tới đó hả? Rất đẹp trai, nhã nhặn hào phóng, lễ phép chừng mực, tôi là Lâm Ngọc Thanh, gọi một tiếng chú Thanh là được rồi.
Trong lòng Sở Thiên thoáng nghĩ mấy ngày vừa rồi hao tâm khổ tứ nghĩ ra tặng hai chai rượu nho này đúng là cao kiến. Nếu không dựa vào thân phận Lâm Ngọc Thanh cũng chưa chắc đã nhận. Dù sao hai chai rượu này cũng là Sở Thiên đặc biệt chọn loại không quá 10 năm, nếu không, Lâm Ngọc Thanh cũng chẳng dám uống, cũng sẽ không chạy từ bếp ra để xem. Haiz, đây chính là điểm khó của Thiết diện Bao Công danh chấn Nghi Hưng.
Lâm Ngọc Đình đoạt lại chai rượu trách:
– Cha, cha đi nấu cơm nhanh đi, gần 5 giờ rồi còn chưa làm xong.
Lâm Ngọc Thanh như trẻ con mắc lỗi, trước mặt Lâm Ngọc Đình tỏ ra đặc biệt ngoan ngoãn không ngớt lời:
– Được, được, ta sẽ đi nấu ngay, tay nghề của ta đều bị ép mà ra đấy, Đình Nhi con cũng thông cảm chút đi.
Nói xong liền quay vào bếp tiếp tục cuộc chiến. Sở Thiên trong lòng cười khổ, cảm thấy cả hai cha con cô bạn đều không biết nấu cơm, cũng không biết bình thường họ ăn gì.
– Bịch bịch bịch.
Trong bếp phát ra tiếng động inh tai như tiếng đập trên thớt gỗ, Sở Thiên nghe vậy đã biết chắc là Lâm Ngọc Thanh đang chặt gì đó rồi, chưa dùng đúng lực, có vẻ gượng gạo, hắn bèn chậm rãi đi vào bếp. Lâm Ngọc Đình đi theo sau như ruồi.
Dù Sở Thiên đã có chuẩn bị tâm lý nhưng tình hình hỗn loạn trong bếp vẫn làm hắn giật mình. Cá bị giết rồi vẫn còn đang nhảy nhót, thịt thái thành những miếng lớn, trên mặt đất còn vài con tôm đang nhảy, nước rửa rau trong bồn tràn ra ngoài. Lâm Ngọc Đình ở bên ngoài tựa cửa dáng vẻ không bận tâm.
– Cha mình mỗi lần nấu xong cơm đều giống như đi đánh trận ấy, phải mất hơn tiếng đồng hồ mới dọn dẹp xong.
Sở Thiên cười khổ xắn ống tay áo bộ dạng trượng nghĩa cổ vũ:
– Chú Thanh, cháu có học làm bếp được mấy ngày, nếu như chú tin tưởng thì cứ giao việc này cho cháu đi.
Lâm Ngọc Đình cùng Lâm Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn Sở Thiên. Sở Thiên còn biết nấu cơm? Sở Thiên không biết trong mắt bọn họ thế hệ thanh niên cùng thời với hắn có đến 99% không muốn nấu cơm lại càng không cần phải biết nấu.
Lâm Ngọc Thanh cười cười:
– Không sao đâu, chú làm rất nhanh sẽ xong mà. Cháu với Ngọc Đình cứ ngồi ngoài đó đi một lát nữa là xong.
Lâm Ngọc Đình vẫn muốn xem Sở Thiên thực sự biết nấu cơm hay không bèn nói:
– Cha, cha cứ để cậu ấy làm đi, có tệ hơn nữa cũng chỉ đến thế là cùng, hoặc cũng có thể cậu ấy lại làm con ngạc nhiên, tài nghệ của cha con thưởng thức phát chán rồi, nhanh nhanh, cha đi ra ngoài đi.
Sau đó cô đi vào đẩy Lâm Ngọc Thanh đi ra, Sở Thiên cười cười đi vào bếp.
Lâm Ngọc Thanh bất đắc dĩ vừa đi vừa tháo tạp dề đưa Sở Thiên, mồm còn nói chuyện với Ngọc Đình:
– Cái con bé này, sao có thể để người ta nấu cơm được chứ.
Đợi Lâm Ngọc Thanh đi ra rồi, Sở Thiên mới từ từ đóng cửa rồi cười:
– Cháu nấu cơm cần phải yên tĩnh, hai người chứ ra ngoài sô pha ngồi nửa tiếng sau đảm bảo có cơm ăn.
Thực ra Sở Thiên không muốn để bọn họ nhìn thấy tác phong nhanh như bay của mình, lo bọn họ sợ phát khiếp.
Lâm Ngọc Đình vốn đang muốn xem cuộc chiến, thấy Sở Thiên như vậy chỉ đành bĩu môi rời đi.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, Sở Thiên đứng trước bàn ăn sờ sờ mũi nói:
– Chú Thanh, Ngọc Đình, ăn cơm thôi.
Sở Thiên rõ ràng còn nghe thấy tiếng ngạc nhiên của Lâm Ngọc Đình:
– Nhanh vậy sao? Chẳng lẽ bạn làm món hầm thập cẩm kiểu Đông Bắc.
Lâm Ngọc Thanh cười:
– Đình Nhi, không cho phép nói linh tinh. Sở Thiên chịu giúp chúng ta nấu cơm là tốt lắm rồi. Con nhìn mình xem, từ lúc sinh ra đến giờ cũng chỉ có luộc 2 quả trứng.
Hai người lần lượt đi tới bàn ăn, vừa nhìn thấy thức ăn ở trên bàn cả hai đều ngẩn người.
Một con chim bồ câu nướng hơi sém vàng giòn trên lưng giắt quả chanh. Một bát thịt bò hành gừng nóng đang bốc khói nghi ngút. Một con cá hấp nhìn đã thấy ngon miệng. Một đĩa gà xé với xì dầu. Một đĩa rau cải xào. Còn một bát canh gà nấu cà thơm lừng, ba bát cơm, bình rượu nho còn đang toát hơi lạnh, có thể thấy là đã được ướp lạnh.
Lâm Ngọc ĐÌnh nói như mê ngủ:
– Sở Thiên, cái này thật là bạn làm đấy sao?
Sở Thiên cười cười hỏi ngược lại:
– Chẳng lẽ là cậu làm hay sao?
Lâm Ngọc Đình vừa gắp một miếng thịt bò vừa nói:
– Nhìn qua thì rất là ngon nhưng không biết vị thế nào.
Thịt bò vừa đưa lên miệng thì giọng lưỡi cô cũng lập tức thay đổi:
– Vị lại càng tuyệt.
Lâm Ngọc Thanh cũng gắp một miếng thịt gà cắn một miếng, thơm, vừa tái, nuột, hương vị quả thực là chưa từng có, ánh mắt ngưỡng mộ hướng về Sở Thiên. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lâm Ngọc Đình cười nói:
– Sở Thiên, nếu như không phải phòng bếp chỉ có mình bạn ở đây mình còn nghi là có cô nương nào chui từ trong vỏ ốc ra làm bữa cơm này đấy.
Sở Thiên chậm rãi giơ ly rượu lên:
– Ngọc Đình, chú Thanh, Sở Thiên cám ơn sự quan tâm và giúp đỡ của hai người, ly rượu này để cháu mời mọi người, xin cảm ơn.
Sau đó một hơi uống cạn.
Lâm Ngọc Thanh cũng cười uống hết rượu trong ly, cảm giác rượu nho bình thường không được ngon như vậy.
Lâm Ngọc Đình uống một ngụm thở dài:
– Con chỉ thấy rượu vang pha là dễ uống.
Sở Thiên cười cười:
– Đó là một cách uống sai lầm, một mặt làm hỏng hương vị hoa quả lên men thuần khiết của rượu vang, mặt khác vì độ lên men và có khí gas vào làm ảnh hưởng đến dinh dưỡng và công hiệu của rượu, nói một cách đơn giản, ở nước ngoài, những loại rượu vang cao cấp đều là hao phí vô vàn sức lực và vật chất, lại còn cần cả thời gian loại bỏ tạp chất trong rượu. Nếu đem hương vị thuần khiết mà người ta phải vất vả khổ sở tạo nên đi pha với Sprite, thì những nghệ nhân ủ rượu đó chắc họ khóc ngất.
Lâm Ngọc Đình không tự chủ được nở nụ cười, lần nữa nhấp một ngụm rượu nho:
– Thiếu soái, sao cái gì bạn cũng biết thế?
Lâm Ngọc Thanh giật mình, nhìn thấy cậu thanh niên trẻ tuổi có khí chất lại nho nhã, cử chỉ nhã nhặn tự nhiên, không nén được trong lòng thầm nghĩ “Đúng là một nhân vật, tài nghệ nấu ăn tinh xảo, kiến thức uyên bác lại không tỏ vẻ. Thời nay khó có thể gặp được thanh niên điềm đạm mà không ngông cuồng như vậy.
Lâm Ngọc Thanh có thể nhìn thấy từ ánh mắt cử chỉ của Lâm Ngọc Đình rằng cô đã mê mẩn cậu ta như tế nào, chỉ là giới hạn gia giáo và kỳ thi đại học nên tạm thời chưa phát sinh thành thứ tình cảm đó, nhưng đây chỉ là chuyện sớm muộn. Thông qua hành động của Sở Thiên ngày hôm nay, Lâm Ngọc Thanh biết Sở Thiên là người đàn ông có thể ủy thác cuộc đời, là người đàn ông không để cho Ngọc Đình phải ấm ức. Nhưng vấn đề là Ngọc Đình cho dù tướng mạo xinh đẹp nhưng Sở Thiên cũng không phải loại nông cạn như vậy. Sở Thiên có yêu Ngọc Đình hay không. Nếu như Sở Thiên không yêu cô mà chỉ coi như bạn bè thì chắc hẳn tương lai Ngọc Đình sẽ bị thương tổn. Bản thân mình bây giờ nên gán ghép hay tách chúng ra?
Lâm Ngọc Thanh có phần đau đầu, suy nghĩ một lúc đành thôi tạm thời không nghĩ đến việc đó. Dù sao trước kỳ thi đại học sẽ không có chuyện gì, tình cảm bọn trẻ do bọn chúng tự xử lý, con người đều phải học cách trưởng thành.