Đô Thị Tàng Kiều

Chương 98: Ta chính là nhờ cãi nhau


Đọc truyện Đô Thị Tàng Kiều – Chương 98: Ta chính là nhờ cãi nhau

Diệp Lăng Phi trở lại phòng làm việc của mình, hổi tưởng lại hương vị lúc nãy cùng với Trần Ngọc Đình. Hắn có thể hiểu được tâm lý của Trần Ngọc Đình, thân là một lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Tân Á, Trần Ngọc Đình phải gánh chịu quá nhiều áp lực. Một nửa trong số đó đến từ sự đấu tranh nội bộ, một nửa đến từ cuộc sống.

Một nữ nhân cần phải có một nam nhân chống đỡ cuộc sống cùng với mình, cho dù là một nữ nhân mạnh mẽ cùng cần phải có một người đàn ông hỗ trợ ở đằng sau. Mà Trần Ngọc Đình lại có thêm một đứa con trai cho nên gánh nặng của nàng lại càng lớn.

Có lẽ nàng sợ thay đổi, có lẽ nàng sợ mất đi, và có lẽ nàng lại càng sợ hãi cái nhìn của người khác đối với mình. Trần Ngọc Đình lo lắng rất nhiều cho nên trong lòng nàng rất mâu thuẫn.

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài một cái. Đối với nam nhân, có lẽ nữ nhân chịu áp lực lớn hơn rất nhiều, các nàng phải lo lắng quá nhiều chuyện.

Cộc cộc.

Từ bên ngoài truyền đến hai tiếng gõ cửa. Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn ra đó thì trông thấy Từ Oánh đang ôm một xấp tài liệu đi vào. Khuôn mặt của Từ Oánh trước sau vẫn lạnh lùng. Trong bộ đồ đồng phục màu lam với mái tóc ngắn thay đổi, nàng hiện ra trong mắt Diệp Lăng Phi một cách khá đặc sắc.

Bộ ngực của Từ Oánh không phải quá lớn, theo đánh giá của Diệp Lăng Phi thì khoảng chừng là cỡ C. Thế nhưng thân thể của Từ Oánh phối hợp với nhau vô cùng hợp lý, những đường cong hoàn mỹ của nàng có một sức thu hút rất lớn đối với nam nhân khác.

– Chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi ăn qua loa vài miếng cơm sau đó quăng hộp vào trong sọt rác. Hắn ngồi thẳng dậy hỏi nàng.

Từ Oánh bước tới trước bàn làm việc của Diệp Lăng Phi, ôm xấp tài liệu đến trước mặt hắn nói:


– Giám đốc, đây chính là danh sách nhân viên do Phó tổng Trần phê duyệt, trong đó phòng tiêu thụ điều đến hai người còn phòng sản xuất điều đến ba, phòng tổng hợp điều đến hai, tổng cộng tăng hơn trước bốn người. Căn cứ vào sự sắp xếp của Phó tổng Trần thì cho thấy phó tổng muốn phối hợp bọn họ với nhau.

Từ Oánh giới thiệu những nhân viên cho Diệp Lăng Phi biết. Những người này được Trần Ngọc Đình sắp xếp, tuy Diệp Lăng Phi trên danh nghĩa là giám đốc bộ tổ chức nhưng Trần Ngọc Đình thực ra mới là người to nhất.

Diệp Lăng Phi cũng không rành những thứ này. Hắn không muốn quản lý cái bộ tổ chức này, bởi vì ở đây đấu tranh khá gay gắt. Từ nay về sau, bộ tổ chức sẽ thật sự tham dự quản lý thị trường, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.

– Tôi hiểu.

Diệp Lăng Phi không ngẩng đầu mà cúi xuống xem tài liệu, trong miệng đáp ứng rất nhanh. Ngay sau đó một cái tên quen thuộc lọt vào mắt hắn chính là Đường Hiểu uyển. Diệp Lăng Phi không ngờ Đường Hiểu Uyển lại tới đây, chỉ là như vậy cũng tốt. Dựa vào tính cách của Đường Hiểu Uyển thì phòng tiêu thụ quả là hơi không hợp với nàng, không bằng đến bộ tổ chức thì hay hơn.

Từ Oánh tiếp tục nói:

– Giám đốc, những người này đã tới đây, phó tổng Trần nói ngài đi gặp họ.

– Tôi biết.

Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên nhìn Từ Oánh.


Người của bộ dĩ nhiên tối sẽ gặp, chỉ là cô đi nói với Phó tổng Trần, Phó tổng Trần chính là quản lý ở nơi này, bất kể chuyện gì cũng do nàng ta quyết định cho nên nàng ta cũng phải tham gia.

Từ Oánh chần chừ nói:

– Nhưng Phó tổng Trần. …

– Không cần phải lôi Phó tổng Trần ra trước mặt tôi. Cô nhớ kỹ, cô là phụ tá của tôi chứ không phải là phụ tá của nàng ta. Tôi nghĩ nếu như cô muốn tiếp tục truyền đạt lời của Phó tổng Trần thì tôi cũng sẽ không ngại đổi chỗ của cô với Lục tiểu thư, trợ lý của Phó tổng Trần.

Sắc mặt Từ Oánh hơi biến hóa. Nàng không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói như vậy. Trong lòng của nàng đều luôn coi Trần Ngọc Đình là phó tổng là người quản lý của bộ tổ chức. Lời nói của Trần Ngọc Đình là chỉ thị, nàng hoàn toàn nghe theo, nhưng nàng đã quên mất, nàng là trợ lý của Diệp Lăng Phi.

Trông thấy sắc mặt của Từ Oánh thay đổi, Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng:

– Nếu như rảnh rỗi thì đi nói với Phó tổng Trần là tôi muốn gặp người của bộ tổ chức, cần nàng ta tham gia.

– Được.

Từ Oánh cắn môi lui ra khỏi phòng.


Diệp Lăng Phi đứng lên, đem quần áo vuốt lại rồi bước ra khỏi văn phòng. Vừa ra khỏi hành lang hắn đã trông thấy Trần Ngọc Đình cũng đi ra khỏi văn phòng của nàng. Trên khuôn mặt của Trần Ngọc Đình không có bất kỳ biểu lộ nào, giống như là chưa có chuyện gì phát sinh vậy. Nàng nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi rồi nói

– Giám đốc Diệp, tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện.

– Được.

Diệp Lăng Phi cười nói:

– Chỉ là, tôi muốn làm rõ một chuyện. Cái bộ tổ chức này tôi tới đây được chính là nhờ cãi nhau với cô, tương lai nếu như bộ tổ chức phát sinh những xung đột nào khác, tôi sẽ không ngần ngại mà cãi. Nhưng trừ lần đó ra, tôi cảm thấy không có bất cứ chuyện gì cần tôi giải quyết, cô mới là người lớn nhất ở đây. Thuận tiện, nói luôn, Từ Oánh là phụ tá của tôi, nếu như cô có chuyện gì cần sắp xếp cho tôi thì phiền cô bảo Lục tiểu thư, phụ tá của cô nói cho tôi biết. Dĩ nhiên, nếu như cô có thể tự mình nói thì còn tốt hơn.

Trần Ngọc Đình gật gật đầu nói:

– Giám đốc Diệp, tôi hiểu. Xem ra tôi chọn anh làm giám đốc bộ tổ chức là đã sai lầm rồi.

– Bây giờ cô mới biết thì đã muộn rồi. À, thuận tiện nhắc nhở cô một câu, lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau chỉ là nói đùa mà thôi, cô không nên hiểu lầm rằng tôi đều biết về tất cả các vấn đề kỹ thuật.

Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến cho Trần Ngọc Đình cảm thấy xao động. Nàng cẩn thận dò xét hắn, sau đó liền đi qua mà không nói gì. Diệp Lăng Phi cười ha hả, những lời này hắn đã muốn sớm nói rõ ra cho Trần Ngọc Đình biết, muốn nói cho nàng là đừng ôm kỳ vọng quá nhiều về mình. Bây giờ thì tốt rồi, nếu như Trần Ngọc Đình có thể để hắn rời khỏi vị trí này, tránh khỏi những cuộc tranh đấu bên trong tập đoàn Tân Á thì hay lắm.

Trần Ngọc Đình cùng với Diệp Lăng Phi đi vào trong khu làm việc củ bộ tổ chức. Diệp Lăng Phi trông thấy Đường Hiểu Uyển đang ngồi ở trong góc, trước mặt nàng là một xấp tài liệu.

– Khụ.


Diệp Lăng Phi cố gắng phát ra thanh âm hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Quả nhiên, tất cả ánh mắt của mọi người ở đây đều bắn về phía hắn. Nhất là Đường Hiểu Uyển, trong mắt nàng tràn ngập sự hâm mộ với hắn.

– Chào mọi người, tôi nghĩ các vị chắc cũng đã biết tôi là ai.

Diệp Lăng Phi hắng giọng một tiếng nói:

– Tôi chính là Diệp Lăng Phi, từ hôm nay mọi người là nhân viên của tôi, nói cách khác là cấp dưới của tôi.

Diệp Lăng Phi nhìn về phía Trần Ngọc Đình nói:

– Tôi nói không sai chứ?

Trần Ngọc Đình không nhìn Diệp Lăng Phi, chỉ nghe hắn nói.

Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi thất vọng, hắn không thấy trên mặt Trần Ngọc Đình có bất kỳ biểu cảm gì, dù là một cái nhíu mày cũng không có. Trần Ngọc Đình đã không có biểu hiện gì, Diệp Lăng Phi lại tiếp tục:

– Kỳ thực, mọi người không cần quan tâm đến tôi nhiều làm gì. Tôi muốn nói cho mọi người biết, tôi không hiểu về kỹ thuật, không hiểu về sản xuất, không hiểu về tiêu thụ. Tôi có thể đảm nhiệm chức vụ giám đốc này hoàn toàn là do cãi nhau. Cho nên, từ nay về sau mọi người cùng với những ngành khác phát sinh tranh chấp, cãi nhau, tôi sẽ đứng đằng sau hỗ trợ, mọi chuyện sẽ do tôi xuất đầu. Về phần vấn đề nghiệp vụ của các vị, tất cả sẽ do phó tổng Trần sắp xếp.

Diệp Lăng Phi vừa nói xong những lời này ở trong hội trường liền xôn xao. Trần Ngọc Đình không kìm được hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nàng thầm nghĩ:

– Người này rốt cuộc là đang làm gì vậy? Chẳng lẽ ta đã nhìn nhầm người rồi sao? Hắn căn bản là một tiên khốn kiếp không hiểu chuyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.