Đọc truyện Đô Thị Tàng Kiều – Chương 91: Giết người
Có bốn chiếc xe cảnh sát đang đỗ trước một tòa nhà đổ nát trên con đường quốc lộ dẫn tới khu công nghiệp Vọng Hải. Tòa nhà đổ nát này được công ty Phát Đạt khởi công xây dựng hai năm trước, sau đó công ty này có dính dáng đến buôn lậu, giám đốc công ty bị bắt vào tù, tất cả tài sản đều bị đem ra bán đấu giá. Công ty bất động sản Hà Nhất Gia dự định biến chỗ này thành khu dân cư nhưng thấy nơi đây hẻo lánh quá nên tạm ngừng, dẫn đến việc tòa nhà này giờ đây trở lên hoang tàn, đổ nát.
Tất cả các cửa sổ trong tòa nhà đổ nát này đều đã bị đánh cắp, những thứ gì có thể nấy đi được đều đã bị lấy, thỉnh thoảng thường có những người lang thang ngủ qua đêm ở đây.
Lúc này, bốn chiếc xe cảnh sát đang đỗ tại ven đường, hai cảnh sát hình sự đang giăng dây cảnh giới khắp bốn phía, còn lại bốn, năm cảnh sát khác thì đang tìm kiếm manh mối xung quanh tòa nhà.
Tại cửa tòa nhà, pháp y đang kiểm tra kỹ lưỡng thi thể của hai người nhặt rác. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Mã Cường cùng với Chu Hân Mính đang kiểm tra tỉ mỉ hiện trường.
Sáng sớm hôm nay đội cảnh sát hình sự nhận được báo án, có người báo rằng phát hiện hai thi thể của hai người nhặt rác. Đến khi đội cảnh sát tới thì phát hiện trên cổ hai nạn nhân đều có vết hằn. Pháp y ngay lập tức triển khai công việc, Mã Cương cùng với Chu Hân Mính cũng vào cuộc. Bước đầu nhận định đây là một vụ giết người nghiêm trọng.
Hai chiếc xe Audi A6 màu đen đang từ hướng thành phố đi tới, một chiếc xe chạy đến trước tòa nhà đổ nát đột ngột dừng lại, chiếc xe phía sau thấy vậy cũng dừng lại theo.
Mở cửa chiếc xe Audi A6 ra, Diệp Lăng Phi từ trên xe bước xuống.
– Giám đốc Diệp, anh làm gì vậy?
Trần Ngọc Đình kéo cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài cửa sổ, hỏi Diệp Lăng Phi. Hôm nay là ngày phòng tổ chức chính thức vận hành, quản lý và điều hành phòng tổ chức chính là giám đốc và phó tổng giám đốc, hôm nay Trần Ngọc Đình và Diệp Lăng Phi phải đi xuống nhà xưởng để thị sát, thế mà mới đi được nửa đường, Diệp Lăng Phi đã dừng xe lại.
Diệp Lăng Phi quay lại nhìn Trần Ngọc Đình, xua tay nói:
– Phó tổng Trần, cô chờ tôi một chút, tôi phải gặp một người bạn cũ.
Nói xong, Diệp Lăng Phi chạy đến chỗ Chu Hân Mính đang kiểm tra hiện trường.
Lúc này Trần Ngọc Đình mới để ý thấy có không ít cảnh sát đang tập trung trước tòa nhà đổ nát, hình như có hai người đang nằm trên mặt đất. Nàng thụt đầu vào trong, đóng cửa sổ xe lại. Những chuyện như thế này, ít gặp phải là hay nhất. Trần Ngọc Đình hết sức bất mãn với Diệp Lăng Phi, những chuyện này người khác muốn tránh còn không được thế mà Diệp Lăng Phi lại còn muốn đến để xem.
– Sĩ quan Chu, khéo léo thật, lại có thể gặp được cô ở chỗ này.
Diệp Lăng Phi chào hỏi từ xa, hắn đi tới trước đường dây bảo vệ, không thấy có ai canh giữ, liền khom người xuống, chui vào bên trong. Người phụ trách canh gác là Tiểu Triệu, Tiểu Triệu cũng có biết Diệp Lăng Phi. Tuy hắn không biết Diệp Lăng Phi với đội trưởng Chu Hân Mính có quan hệ như thế nào, nhưng chỉ nhìn thấy hai người bọn họ cãi nhau là đã biết quan hệ của họ chắc cũng có phần sậu đậm. Nói cách khác, người nào dám đùa giỡn với Chu Hân Mính mà không bị ăn đánh thì chắc chắn sẽ có quan hệ gì đó.
Chu Hân Mính đang tìm kiếm đầu mối. Sau khi nghe được tiếng của Diệp Lăng Phi, nàng cau mày thầm nghĩ:
– Tại sao lại gặp người này ở đây không biết?
Nàng đứng lên, bỏ khẩu trang ra, thấy Diệp Lăng Phi đã đi tới trước mặt, lạnh lùng nói:
– Anh tới chỗ này để làm gì?
– Tôi chỉ đi ngang qua thôi. Diệp Lăng Phi lấy tay chỉ chiếc xe Audi A6 ở ven đường, cười nói:
– Tôi đang đi thị sát nhà xưởng cùng với lãnh đạo của công ty, đâu ngờ lại gặp cô ở chỗ này. Là bạn bè cũ với nhau, đâu thể không đến chào hỏi cô một tiếng.
– Tôi đang làm việc, không có thời gian nói chuyện phiếm với anh, anh muốn làm gì thì cứ đi làm đi.
Chu Hân Mính tức giận nói.
– Sĩ quan Chu làm sao vậy, hình như tâm trạng cô hôm nay không được tốt, hay là đến ngày rồi.
Diệp Lăng Phi nói đùa:
– Trong tháng thì các cô gái thường có vài ba ngày như vậy, tâm trạng không tốt cũng dễ hiểu thôi mà.
– Tên khốn kiếp nhà anh, nếu như anh không biến đi cho khuất mắt tôi, anh có tin tôi cho người bắt anh không.
Đúng là tâm trạng Chu Hân Mính hôm nay không được tốt lắm, Diệp Lăng Phi đã nói trúng tim đen của nàng. Sáng sớm hôm này, nàng đã chảy rất nhiều máu, cảm giác cơ thể rất khó chịu. Vốn định xin nghỉ ngày hôm nay, nhưng lại xảy ra vụ trọng án, nên đành phải mang bệnh đi tới hiện trường.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Chu Hân Mính tức giận như vậy, vội vã cười nói:
– Sĩ quan Chu, đừng nóng giận, tôi đi là được chứ gì.
Nói rồi hắn liếc mắt nhìn về phía hai thi thể, khi nhìn thấy trên cổ nạn nhân có vết hằn hắn cảm thấy hơi sửng sốt nhưng cũng không nói lời nào, liền xoay người đi về phía chiếc xe.
Nhìn theo hướng Diệp Lăng Phi, chu hân mình cảm thấy hết sức tức giận. Nàng xoay người lại, tiếp tục làm việc.
Diệp Lăng Phi quay trở lại chiếc xe, vừa khởi động ô tô vừa nghĩ thầm:
– Quái lạ, hai người kia là bị người ta vặn gãy cổ mà chết, thủ pháp này chỉ có những người được huấn luyện chuyên nghiệp mới làm được chứ người thường thì không thể làm được, nhưng vì sao lại chọn hai người nhặt rác này để ra tay?
Người kiểm tra thi thể đã cởi bỏ găng tay, hắn đi tới trước mặt Mã Cương, báo cáo:
– Đội trưởng, nguyên nhân gây ra hai cái chết đều là do bị vặn gãy cổ, thời gian tử vong ước chừng từ mười giờ tối hôm qua tới rạng sáng hôm nay. Theo dấu vết để lại trên người nạn nhân, rất có thể trong quá trình bọn họ chạy trốn bị người phía sau đuổi bắt được rồi vặn cổ chết, đây mới chỉ làm phán đoán sơ bộ, cụ thể thì phải chờ bên pháp y kiểm tra kĩ lưỡng rồi mới kết luận được.
Mã Cương gật đầu, theo dấu vết để lại trên hiện trường, có thể phán đoán hai người nhặt rác này bị người khác sát hại, hơn nữa hung thủ có thể không phải là một người. Ngoài ra, theo phương thức gây án có thể thấy hung thủ là người đã trải qua những khóa huấn luyện đặc biệt. Chắc chắn không phải là người thường, rất có thể là bộ đội đặc chủng xuất ngũ hoặc sát thủ chuyên nghiệp.
Nghĩ đến điểm này, Mã Cương lại cảm giác vụ án này không đơn giản như vậy. Đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc sắp đến Vọng Hải, bây giờ lại xảy ra một vụ án giết người nghiêm trọng như thế này, không biết hai việc này có liên hệ gì với nhau không.
Mã Cương cảm giác có một gánh nặng đè lên người mình, nếu như xảy ra vấn đề gì trong thời gian đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc tới thăm Vọng Hải không những ảnh hưởng tới danh tiếng của cảnh sát Vọng Hải mà còn ảnh hưởng tới danh dự quốc gia nữa. Có thể đây không phải là một vụ giết người bình thường mà đằng sau nó còn ẩn chứa một âm mưu khác. Nếu như có người có ý đồ xấu, muốn lợi dụng việc đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc tới thăm Vọng Hải để tạo ra sự cố gì thì nó sẽ có ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng.
Mã Cương không dám chậm trễ. Vội vàng đi báo cáo vụ án, đồng thời kiến nghị phái đặc công hỗ trợ đội cảnh sát để đảm bảo an toàn cho đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc.