Đô Thị Tàng Kiều

Chương 66: Cậu là con rể tôi


Đọc truyện Đô Thị Tàng Kiều – Chương 66: Cậu là con rể tôi

Trong căn phòng 302 Cẩm Giang Viên, Bạch Cảnh Sùng cùng với Bạch Tình Đình đang ngồi cạnh cửa sổ. Bạch Tình Đình liếc nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, đã gần đến mười một giờ rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Diệp Lăng Phi đâu cả, trong lòng thầm mắng:

– Cái tên khốn kiếp này, tại sao mà bây giờ vẫn chưa đến?

Bạch Cảnh Sùng cẩm lấy chén trà, uống một ngụm trà Ô Long, khẽ cau mày nói:

– Không có hương vị gì hết, thế mà cũng nhận là trà Ô Long à?

– Ba à, con thấy cái tên khốn kiếp này chắc là không đến đâu, hay là chúng ta cứ quên hắn đi vậy.

Bạch Tình Đình hướng ra ngoài phía cửa sổ, không nhìn thấy chiếc xe màu trắng của Diệp Lăng Phi đâu cả, quay người lại đối diện với Bạch Cảnh Sùng nói:

– Vốn dĩ con cũng không muốn như vậy, ba à, nếu như hắn không muốn đến, vậy thì ba cũng không cần phải lo lắng Bành gia gia trách tội nữa.

Bạch Cảnh Sùng nhìn Bạch Tình Đình nở nụ cười, cười đến mức làm cho Bạch Tình Đình không hiểu gì cả, thầm nghĩ:

– Ba làm sao vậy, tại sao bỗng nhiên lại cười?

Bạch Tình Đình cảm thấy khó hiểu, Bạch Cảnh Sùng vẫn cười, nói:

– Tình Đình, lẽ nào ba không nhìn ra sao, còn cùng với Diệp Lăng Phi cũng có chút quan hệ. Từ trước tới giờ ba chưa bao giờ nghe thấy một người đàn ông nào đọng trên mép con, thế mà bây giờ lại khác, ba hàng ngày ở nhà đều nghe thấy con nhắc đến Diệp Lăng Phi, vậy là vì cái gì đây?


Bạch Tình Đình nghe xong liền xua tay nói:

– Ba à, Ba hiểu lầm rồi, con đối với hắn không có chút cảm giác gì, con chỉ tức giận thôi, người này quá xấu, lúc nào cũng cố ý chọc giận con. Hơn nữa, từ lần trước Bành gia gia ra quyết định hoang đường, hắn lại càng được thể, dám gọi con là lão bà. Ba à, Ba cũng biết đấy, như vậy thì con làm sao mà tiếp tục được. Con gái không biết làm gì, bèn tìm đến nhờ Điền Phong biểu đệ hỗ trợ, mong rằng hắn thấy khó mà rút lui, kết quả thật không ngờ Điền Phong lại bội phục hắn, cứ nghĩ đến chuyện này, con lại thấy tức.

Bạch Tình Đình nói xong lại bĩu cái miệng nhỏ nhắn của nàng, chạy lại làm nũng Bạch Cảnh Sùng nói:

– Ba à, Ba đã nghĩ ra biện pháp gì chưa? Nếu như có thể không phải cưới thử mà làm cho hắn ly khai con thì là tốt nhất. Con thật không muốn dây dưa gì với hắn, nhưng con không có cách nào cả.

Bạch Cảnh Sùng nở nụ cười, nhìn con gái, nói:

– Tình Đình, ba là người từng trải, việc này còn không hiểu sao. Con nói rằng hắn rất đáng ghét, thế thì tại sao đêm qua ta nhắc tới chuyện cưới thử con lại đồng ý. Lẽ nào con không nghĩ tới chuyện nếu như hai đứa ở cùng một chỗ thì rất dễ xảy ra điều gì bất trắc sao?

– Ba à, con cũng có nghĩ qua, cho nên con mới để Ngô Mụ ở cùng con, con tin rằng nếu như có Ngô Mụ ở bên cạnh thì hắn sẽ không dám làm gì đâu.

– Tình Đình, tính cách của con ba hiểu rõ quá mà, trong bụng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng thì lại không chịu nói ra. Được rồi, ba cũng không nói thêm gì nữa, nếu sự việc đã đến nước này, chỉ còn cách tiếp tục thôi. Con xem, cả gia sản nhà ta đều để lại cho các con, hiện tại chỉ còn đợi Diệp Lăng Phi gật đầu thôi. Chuyện hôn sự thì để cho bậc cha chú quyết định, mặc kệ là hoang đường hay là không, nếu như ba đã đồng ý, sẽ đi làm ngay. Trong lúc sống thử, nếu như con với Diệp Lăng Phi có thể hòa hợp, thì ba sẽ chính thức tuyên bố hôn sự, đến lúc đó sẽ tổ chức hôn lễ, sau này ba cũng có người nối nghiệp. Đương nhiên, nếu như hai đứa không hợp, muốn bỏ nhau, ba nghĩ lúc đó lão trường cũng sẽ không trách tội.

Bạch Cảnh Sùng vỗ vỗ vai tình đình nói:

– Tình Đình, căn cứ theo kinh nghiệm nhìn người của ba, thì Diệp Lăng Phi không phải là người đơn giản đâu, có thể sau này con sẽ yêu thương hắn.

– Không bao giờ, con tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu hắn. Con sở dĩ đáp ứng cùng hắn cưới thử là muốn cho hắn bỏ ý định đó đi, sau này sẽ ít làm phiền con.


Bạch Tình Đình cuống quít nói.

Ngay khi lời Bạch Tình Đình còn chưa dứt thì cánh cửa mở ra, Diệp Lăng Phi từ bên ngoài bước vào.

– Xin lỗi, xin lỗi, tại đường tắc quá.

Diệp Lăng Phi nói xong, đi đến ngồi sát bên cửa sổ, nhìn vào mặt bàn trống trải nói:

– Tại sao lại không gọi món ăn, tôi biết bữa cơm này là mời tôi, nhưng bất tất phải đợi tôi đến rồi mới gọi món ăn, thật ra con người tôi giản dị lắm, chỉ cần có bào ngư, hải sâm, trứng cá muối, bò bít tết với một chai rượu vang Pháp, như vậy là đủ rồi.

Bạch Tình Đình nghe xong tức giận nói:

– Chiêu đãi anh, yêu cầu của anh cao tới đâu, hay là phải bỏ ra hơn mười vạn để đưa anh sang Pháp hay là sang Anh để ăn.

– Nếu như cô có nghĩ như vậy thì tôi cũng không ngại đâu.

Da mặt Diệp Lăng Phi quả thật quá dày, cho dù có lấy cây đinh sắt đâm vào chưa chắc đã thủng, Bạch Tình Đình đâu phải là đối thủ của hắn, lần nào cũng bị hắn chọc tức đến mức cái miệng nhỏ nhắn của nàng lúc nào cũng cằn nhằn. Bất quá, Bạch Cảnh Sùng thì lại không đối đãi với Diệp Lăng Phi như vậy, trong mắt ông, bề ngoài thì Diệp Lăng Phi là người tùy tiện, nói năng không suy nghĩ, nhưng thực ra không phải như vậy, cần phải biết rằng những người như hắn thường không hay để lộ tài năng.

Bạch Cảnh Sùng cười cười, theo thói quen ông đặt tay phải lên bàn, ngón út khẽ di chuyển trên mặt bàn.

– Diệp Lăng Phi, tôi đã đặt sẵn các món ăn ngon rồi, chỉ chờ cậu đến là mang lên thôi.


– Bác trai, thật là làm cho cháu ngại quá.

Diệp Lăng Phi đối với Bạch Cảnh Sùng rất kính trọng, hắn thu hồi lại vẻ mặt bỡn cợt với Bạch Tình Đình, nghiêm chỉnh nói:

– Bác trai, thật ra bác không cần phải nói, cháu cũng biết vì sao bác mời cháu ăn cơm rồi.

– A, nói thử cho tôi nghe xem.

Bạch Cảnh Sùng có phần hứng thù chờ nghe Diệp Lăng Phi nói lý do.

Rất đơn giản, bác muốn cháu cùng với Bạch Tình Đình ở cùng một chỗ, để xem là hợp hay không hợp. Nhưng bác lại lo lắng cho con gái bác, bác muốn thuyết phục cháu đến ở cạnh bác. Bác trai, không biết cháu nói như vậy có đúng không?

Ánh mắt Bạch Cảnh Sùng tỏ ý khen ngợi, vỗ nhẹ hai bàn tay, cười nói:

– Nói cho cùng, đúng là tôi có ý như vậy, nhưng tôi không hiểu, tại sao cậu lại có thể đoán được?

– Một chút quan sát cộng thêm một chút phân tích.

Diệp Lăng Phi cười cười, nhìn Bạch Tình Đình đang trừng mắt nhìn mình, nói:

– Đầu tiên là nhìn vào biểu hiện của Bạch Tình Đình, từ khi cháu xuất hiện đến bây giờ, lúc nào Bạch Tình Đình cũng tỏ ra tức giận, nhưng kiểu tức giận này không phải là vì cháu nói gì đắc tội với nàng mà là tức giận vì bất bình. Thứ hai là bác mời cháu ăn cơm, nói rõ là bác không trách tội cháu vì đã có tội với Bạch Tình Đình mà là muốn cùng cháu thương lượng sự tình. Thứ ba là, lần trước bác ra mặt đáp ứng hôn sự, chiếu theo địa vị của bác, bác là người nhất ngôn cửu đỉnh chứ không phải loại người hay lật lọng, cho dù bác có hối hận vì đã đáp ứng thì cũng sẽ không bao giờ thay đổi quyết định. Tổng hợp ba điểm đó lại, cháu cho rằng nhất định hôm nay bác muốn nói đến chuyện hôn sự, hơn nữa bác muốn xem thái độ của cháu, rất có thể bác muốn cháu cùng với Bạch Tình Đình ở bên cạnh bác, cứ như vậy, dần dần bác có thể hóa giải được mâu thuẫn giữa cháu và cô ấy.

Nói đến đây, Diệp Lăng Phi quay sang nhìn Bạch Cảnh Sùng nở nụ cười, có chút xấu hổ nói:


– Bác trai, mong bác đừng trách cháu lấy lòng tiểu nhân đo người quân tử, nói không chừng bác còn phái một vài người bảo vệ Bạch Tình Đình, vạn nhất lỡ như cháu có ý đồ gì, còn có thể bảo vệ được Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi nói liền một hơi, hoàn toàn khiến cho Bạch Cảnh Sùng cảm phục. Ông xác định Diệp Lăng Phi tuyệt đối không phải là người bình thường, khả năng quan sát và sức phán đoán của Diệp Lăng Phi hoàn toàn có thể trở thành người mà ông muốn tìm kiếm để kế tục tập đoàn Thế Kỷ Quốc tế.

– Tốt, nói cho cùng, sau khi nghe cậu nói một phen, tôi hoàn toàn tán thành việc hôn sự này.

Bạch Cảnh Sùng đột nhiên nói một câu như vậy, khiến cho cả Diệp Lăng Phi lẫn Bạch Tình Đình đều choáng váng, Diệp Lăng Phi cho rằng mình nghe lầm, vội vàng hỏi lại:

– Bác trai, bác vừa nói cái gì?

– Tôi nói tôi tán thành cậu làm con rể tôi.

Bạch Tình Đình cuống lên, đang muốn mở miệng nói, thì nghe thấy Bạch Cảnh Sùng bổ sung thêm:

– Nếu như cậu bằng lòng, tương lai sẽ là người thay thế chức vụ của tôi.

Choang.

Bạch Tình Đình lỡ tay đánh rơi chén trà xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, nàng nhìn cha mình, rồi quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng buồn bực nghĩ:

– Rốt cuộc là chuyện gì đây, tên khốn kiếp Diệp Lăng Phi này, thì ra hắn giở thủ đoạn với ba mình, lẽ nào cuộc đời mình coi như bị hủy hoại rồi, mình tuyệt đối không thể đồng ý.

Bạch Tình Đình đang định liều lĩnh nói ra, thì chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:

– Bác trai, cháu không muốn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.