Đô Thị Tàng Kiều

Chương 41: Thuốc phiện cũng cần chú ý tới chất lượng


Đọc truyện Đô Thị Tàng Kiều – Chương 41: Thuốc phiện cũng cần chú ý tới chất lượng

Diệp Lăng Phi nhìn hai người đối diện sững lại như gỗ thì cảm thấy tức cười, thầm nghĩ:

– Nhìn biểu hiện như vậy cũng đủ biết hai người chưa từng hút qua thuốc phiện.

Diệp Lăng Phi đã từng quen biết với đủ những loại người, đã từng là người buôn lậu thuốc phiện trong tập đoàn vận chuyển vũ khí, ngày nào mà chả tiếp xúc với những con nghiện.

Những thành viên bên trong tập đoàn buôn lậu thuốc phiện không có ai hút thuốc phiện, bọn họ đem thuốc phiện vận chuyển tới tất cả mọi nơi trên thế giới để kiếm tiền mặt, thế nhưng trong nội bộ thì lại cực kỳ nghiêm ngặt, phàm là thành viên nào hút thuốc phiện đều bị xử lý.

Tại tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, Diệp Lăng Phi gặp được mấy tên trông hình dáng chúng thì đúng là những kẻ nghiện nặng, những người quanh đấy đều hút thuốc phiện cả, bọn chúng đến nơi này chẳng qua là muốn có được thuốc phiện.

Bộ dạng phê thuốc của những người này vẫn còn đọng trong lòng Diệp Lăng Phi, cho nên khi vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình là đã biết ngay Bạch Tình Đình căn bản vẫn không hề hút thuốc phiện.

Hắn cố ý nói rằng:

– Lão bà, cô cần phải nhắc nhở cậu bạn của cô, nếu muốn mua thuốc phiện thì đến những chỗ có uy tín mà mua, như thế mới đảm bảo chất lượng, chứ cứ như hai người, chắc chắn sẽ mua phải hàng giả.

Diệp Lăng Phi lấy một ít bột, đưa lên mũi ngửi ngửi, tiếp tục nói:

– Tôi hoài nghi đây là bột mì, rất có thể trộn lẫn độc phiến ở trong đó. Nhưng mặc kệ, nói như thế nào đi nữa, thì sản phẩm giả mạo không thể tùy tiện mà sử dụng được, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì không hay. Trước đây, ở bên nước Anh tôi có quen một người, hắn mang hàng trực tiếp từ Tam Giác Vàng tới, hàng tốt, chất lượng đảm bảo, nếu được tôi có thể giới thiệu cho hai người, sau này các người có thể trực tiếp mua hàng từ tay hắn. Hơn nữa, để tên của tôi, ít nhất có thể được chiết khấu một chút.


Điền Phong cùng với Bạch Tình Đình cười khổ, màn trình diễn đã bị thất bại hoàn toàn. Diệp Lăng Phi quả thật là tay nhà nghề, không thể nào mà gạt được hắn.

Điền Phong hiện tại đã hết hi vọng, hắn đã nhìn ra Diệp Lăng Phi đang cố ý giả bộ. Ở trường học, gã đã khoe khoang với chị của mình là với sức mạnh của mìnhhắn có thể một cước đá nát một tảng đá. Nhưng bây giờ hắn không thể làm gì được hơn là cúi đầu, cố gắng uống hết cốc nước hoa quả.

Bạch Tình Đình cuối cùng cũng không nhịn được, nàng đứng lên, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, lớn tiếng nói:

– Diệp Lăng Phi, tên khốn kiếp nhà anh, rốt cuộc anh muốn thế nào. Tôi nói rồi, tôi không bao giờ gả cho anh, anh đừng có nằm mơ.

Toàn bộ những người trong nhà hàng đều hướng mắt về phía họ. Diệp Lăng Phi vẻ mặt tươi cười, không có chút gì là không thoải mái. Hắn cười ha hả nói:

– Lão bà, đừng nóng giận, việc gì chúng ta cũng đều đã làm qua rồi, hà tất phải như vậy.

Anh…anh là tên khốn kiếp.

Bạch Tình Đình tức muốn chết đi được, thầm nghĩ:

– Đây là cái loại người gì thế không biết, sao lại có thể vô liêm sỉ đến như vậy.

Nàng đưa bàn tay trắng như tuyết ra, vung tới đầu Diệp Lăng Phi. Lần này thì sắc mặt Điền Phong trở lên trắng bệch, hắn chẳng thể nào ngờ được chị họ của hắn lại có thể đánh người, mà lại đánh trước mặt bao nhiêu người. Lúc này, Điền Phong mới nhớ đến câu: “ Bị bức bách quá sẽ sinh phản kháng”

Lần này Diệp Lăng Phi đặc biệt không nhúc nhích, hắn cảm thấy mình cũng đã bắt nạt Bạch Tình Đình hơi quá, nếu như còn tiếp tục như vậy, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa, cho nên cứ để mặc cho Bạch Tình Đình phát tiết tức giận trong người nàng ra, vì vậy hắn chấp nhận cho nắm đấm của Bạch Tình Đình đánh thẳng vào đầu mình.

Bốp.

Bạch Tình Đình đánh một quyền rắn chắc lên đầu Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình đã dùng hết sức nhưng thật không ngờ quyền này lại đánh trúng được Diệp Lăng Phi, nàng đau nhưng không dám kêu, vẻ mặt rất kinh hoảng.

– Lão bà, đau không, để tôi xem xem. Tôi bị đánh thì không sao, còn nếu như cô bị thương thì đúng là không tốt.

Diệp Lăng Phi không mảy may trách tội nàng, trái lại còn đứng dậy, vẻ mặt ân cần, nhìn bàn tay nhỏ bé cuả Bạch Tình Đình.

Không biết vì sao, khi nghe được câu nói quan tâm này cuả Diệp Lăng Phi, trong lòng nàng sản sinh ra một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể. Không có chút xíu cự tuyệt nào, rất nhu hòa để mặc cho Diệp Lăng Phi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Diệp Lăng Phi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Tình Đình, cẩn thận xem xét, phát hiện bàn tay trắng nõn nà có chút đỏ hồng. Vừa rồi, Bạch Tình Đình chắc chịu đau không ít. Diệp Lăng Phi trong lòng cảm thấy có chút hổ thẹn, nếu như không phải hắn cố ý chọc giận Bạch Tình Đình, thì nàng cũng đâu đến mức tức giận mà đánh hắn một quyền.


– Lưu manh, được rồi, tôi không đau.

Bạch Tình Đình cảm giác bốn phía đều có ánh mắt của hắn nhìn nàng, rút tay ra, không nói một tiếng, quay trở về chỗ ngồi.

Diệp Lăng Phi cũng ngồi xuống, cười cười, nói:

– Thật ra, hai người diễn quá kém. Nhất là về phương diện đạo cụ, để ở trước mặt tôi không phải là thuốc phiện, mà là bột mì.

Diệp Lăng Phi cầm túi bột mì nói:

– Chính xác thuốc phiện không phải là như thế này, nếu là thuốc phiện thì mùi, màu sắc, vẻ ngoài có nhiều điểm khác với bột mì, nếu như hai người hút thuốc phiện thì sẽ có thần sắc khác. Chính vì vậy, tôi biết hai người căn bản không có hút. Còn về phần tên xã hội đen này, nếu như tôi đoán không nhầm thì hắn là em họ của cô.

Diệp Lăng Phi vừa mới nói ra một câu khiến cho Bạch Tình Đình cùng với Điền Phong đều há hốc mồm, nảy sinh cảm giác thán phục.

Diệp Lăng Phi mỉm cười nói:

– Nhìn tướng mạo hai người là đã biết rồi, huống chi, em họ của cô còn nói lỡ lời.

Lúc này Điền Phong mới nhớ ra, đúng là lúc nãy mình có nói ra một chữ “biểu”, nhưng chỉ dựa vào chữ đó làm sao hắn đoán ra được quan hệ giữa mình với Bạch Tình Đình, điều này chứng tỏ Diệp Lăng Phi không phải là người bình thường. Trong mắt Điền Phong lộ vẻ bội phục Diệp Lăng Phi, lúc này càng cảm thấy Diệp Lăng Phi không phải là người thường, rất có thể là nhân tài bất lộ. Hắn tỏ vẻ tươi cười nói:

– Tôi lần này thất bại rồi, xem ra tôi và chị tôi đã phải thất vọng rồi. Ha ha, chào anh, tôi là Điền Phong.

– Diệp Lăng Phi.


Diệp Lăng Phi giới thiệu tên mình, hắn nhìn sang Bạch Tình Đình bên cạnh, cười nói:

– Lão bà, không biết tôi có thể chính thức xưng hô như vậy với cô được không?

– Không được.

Bạch Tình Đình lẩm bẩm cái miệng anh đào, cự tuyệt nói:

– Tôi không đồng ý, không được gọi tôi là lão bà.

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

– Chuyện này gác sang một bên, tôi nghĩ đầu tiên phải giải quyết cái bao tử của chúng ta đã, tôi cảm thấy hơi đói, nếu không thì sau khi chúng ta ăn cơm xong, lại tiếp tục nói đến vấn đề này.

Bạch Tình Đình đang định mở miệng nói, đúng lúc đó, nàng nhìn thẳng ra phía sau người Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt lộ vẻ chán ghét. Diệp Lăng Phi cảm thấy kỳ quái, định quay lại xem đó là gì, thì chợt nghe thấy phía sau mình truyền đến một thanh âm vô cùng quen tai.

– Tình Đình, tại sao cô lại ở chỗ này? Trùng hợp quá.

Diệp Lăng Phi xoay người lại, nhìn lên, thì thấy người thanh niên mà hắn gặp ở bãi đỗ xe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.