Đọc truyện Đô Thị Tàng Kiều – Chương 38: Bạn trai của tôi là xã hội đen
Diệp Lăng Phi làm như vậy khiến cho phó tổng tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tễ cũng không có biện pháp gì. Diệp Lăng Phi này quả thực là lợn chết không sợ nước nóng.
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi cầm lấy tay nhỏ, không thể động đậy. Nàng định rút về nhưng sức mạnh lại không bằng hắn, định hô cứu mạng thì Diệp Lăng Phi lại không quan tâm. Nói không chừng lại làm cho những người bên ngoài ở phòng tiêu thụ nhìn thấy lại truyền ra những tin đồn không hay.
Bạch Tình Đình vừa bực vừa giận, hai mắt ửng đỏ, nước mắt đảo quanh. Diệp Lăng Phi thấy dáng vẻ này thì biết rằng mình đã làm hơi dữ, hắn vội vàng buông tay Bạch Tình Đình ra sau đó đứng lên đi tới trước mặt nàng, bồi tội nói:
– Được rồi, coi như tôi sai, đây chẳng qua là tôi đùa giỡn với cô mà thôi.
Hai mắt Bạch Tình Đình ửng đỏ, nàng cúi đầu vân vê vạt áo, không để ý tới Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm thấy khó xử, hắn đành phải đi đi lại lại trước mặt Bạch Tình Đình.
– Tình Đình, chẳng phải chỉ là đùa một chút thôi sao? Có đáng để khóc không? Tôi là người trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ nước mắt của con gái. Nhìn thấy cô khóc tôi không biết làm gì, nếu không thì cô mắng tôi vài câu đi.
– Da mặt anh rất dày, tôi không chửi không mắng anh.
Hai mắt Bạch Tình Đình đẫm lệ nói.
– Vậy thì cô đánh tôi vài cái đi.
Diệp Lăng Phi mở bàn tay của Bạch Tình Đình ra, ý bảo nàng đánh mình.
Bạch Tình Đình không để ý đến, đôi mắt đỏ hoe nói:
– Tôi không có hứng thú đánh anh.
– Vậy cô muốn thế nào, cô nói đi.
Diệp Lăng Phi tỏ ra một vẻ bất cứ Bạch Tình Đình làm thế nào cũng được.
– Tôi muốn anh từ nay về sau không nói chuyện giữa hai chúng ta nữa, lại càng không cho anh nhắc đến chuyện đính hôn này.
Bạch Tình Đình nói ra ý nghĩ của mình, chính là không muốn qua lại với hắn nữa.
Bạch Tình Đình muốn thế nhưng Diệp Lăng Phi lại không muốn. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
– Vất vả lắm mới có được chuyện vui như thế, ta làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô. Với lại, Bạch Tình Đình này cũng coi như là mỹ nữ trong vạn người, cho dù không lấy được nàng cũng phải chiếm tiện nghi đôi chút.
Nghĩ đến đây, Diệp Lăng Phi từ chối nói:
– Không được, chuyện khác đều có thể đàm phán, nhưng chuyện này tuyệt đối không có cửa.
– Diệp Lăng Phi, anh là đồ lưu manh, đừng để tôi gặp lại anh nữa.
Bạch Tình Đình tức giận đứng lên, thở phì phò rời khỏi văn phòng.
Bạch Tình Đình trở lại xe của mình, thở phì phò tức giận nửa ngày, cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại. Nàng lấy ra điện thoại gọi cho số của Chu Hân Mính.
– Hân Mính, tên lưu manh đó không hề sợ hãi, lại còn muốn làm bạn trai của tớ, làm sao bây giờ?
Bạch Tình Đình cầu Chu Hân Mính giúp đỡ. Chủ ý này chính là do Chu Hân Mính bày cho nàng đêm qua. Vồn chủ ý này không phải là sai, nếu đổi lại là người khác không chừng đã rời khỏi nhưng Diệp Lăng Phi là người cứng mềm cũng không làm gì được.
Chu Hân Mính đã đi làm ở bên ngoài, nàng được thăng tới hai cấp cho nên càng thêm cố gắng. Nàng đang còng tay một tên cướp, nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình thì giao tên cướp cho đồng nghiệp của mình sau đó nhấc điện thoại. Nghe Bạch Tình Đình tường thuật lại sự việc một lần, Chu Hân Mính liền cười nói:
– Ngốc nha đầu, cần gì phải lo lắng, Diệp Lăng Phi chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, hắn đã muốn gặp bạn trai của cậu thì cậu cứ cho hắn gặp.
– Nhưng tớ đâu có bạn trai?
Bạch Tình Đình bất đắc dĩ nói:
– Tớ chỉ muốn hù dọa hắn, nếu thật sự mang bạn trai tới thì tớ biết tìm đâu đây?
– Tớ thấy cậu càng ngày càng ngốc.
Chu Hân Mính cười nói:
– Cậu có thể tìm một người đàn ông đẹp trai giả làm bạn trai của cậu. Về phần giả trang thế nào không cần tớ dạy cậu chứ? Còn về chuyện xã hội đen thì…. À, tớ còn có chuyện, tí nữa nói chuyện tiếp nhé.
– Thật là thấy chết mà không cứu.
Bạch Tình Đình lầm bầm, bỏ chiếc điện thoại lại vào trong túi xách. Bạch Tình Đình lái xe đến tổng bộ tập đoàn Tân Á, vừa lái xe, vừa tính toán xem người nào có thể làm “bạn trai của nàng”. Phải biết rằng trong đám bắng hữu của nàng thì đa số là nữ, rất ít người là nam.
Đột nhiên nàng nghĩ đến mình có một cậu em họ đang đi học ở thành phố Vọng Hải. Người này rất đẹp trai, bây giờ vẫn còn đang độc thân. Quyết định chủ ý, Bạch Tình Đình liền đảo tay lái, chiếc xe lướt trên đường đi tới trường đại học.
Em họ của Bạch Tình Đình tên là Điền Phong, bây giờ đang là sinh viên đại học thành phố Vọng Hải năm thứ ba. Tuy Điền Phong có gia cảnh giàu có nhưng hắn không phải là loại ăn chơi trác táng.Lúc Bạch Tình Đình vừa đến trường đại học Vọng Hải thì Điền Phong đang chơi bóng rổ cùng với hai người bạn. Nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình, Điền Phong liền toát mồ hôi, cầm áo khoác nhanh chóng đi ra cửa trường gặp nàng.
– Chị họ, tìm em có việc gì vậy?
Điền Phong chạy đến cửa trường học trông thấy Bạch Tình Đình dừng xe bên cạnh đường chờ hắn thì bước lên chào hỏi.
– Em họ, chị gặp chút phiền phức, muốn nhờ em giúp đỡ đôi chút.
Bạch Tình Đình cau mày, cố gắng chịu đựng mùi mồ hôi từ người của Điền Phong phát ra.
– Không thành vấn đề.
Điền Phong sảng khoái đáp ứng.
– Chị họ, chị nói đi, muốn em giúp đỡ chuyện gì?
– Em về tắm rửa trước đi, thối quá. Thay quần áo xong đến gặp chị ở nhà hàng Toàn Cung trên đỉnh tháp truyền hình.
– OK.
Điền Phong đồng ý.
Tìm được người đóng giả rồi, bt liền đi tới địa điểm hẹn. Trên đường đi Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, hẹn hắn 12 giờ trưa gặp nhau ở nhà hàng Toàn Cung trên đỉnh tháp truyền hình.
Lúc nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi đang cùng với “Đừng chọc ta” trờ chuyện vui vẻ. Diệp Lăng Phi miêu tả hoạt động của mình ở nước ngoài, đa số là những việc mình đã trải qua, số ít là bịa đặt thêm.
“Đừng chọc ta” bây giờ đã có cảm giác tò mò với Diệp Lăng Phi, thậm chí muốn gặp mắt hăn. Diệp Lăng Phi cũng không đáp ứng, ở trên mạng này tốt nhất là hai bên đừng gặp mặt nhau, nói chuyện mới không cố kỵ. Ai biết đối phương là nam hay là nữ, là khủng long hay là ếch, nếu như vừa gặp mặt, bị dọa sợ chết thì cũng không tốt.
Ở trong điện thoại Bạch Tình Đình đã nói rõ, bạn trai của nàng chính là xã hội đen muốn gặp mặt hắn.
– Lưu manh xã hội đen ư, dọa người hay đó?
Diệp Lăng Phi ở trong điện thoại nói một giọng nói sợ sệt:
– Tôi là người rất nhát gan, sợ nhất là người của xã hội đen. Tuy nhiên, cô là lão bà của tôi, bằng bất cứ giá nào tôi cũng phỉa đi, giữa trưa mười hai giờ gặp lại nhé, tôi sẽ đến đúng giờ.
Cúp điện thoại xong, Diệp Lăng Phi có thể tưởng tượng ở đầu dây biện thoại kia Bạch Tình Đình đang tức giận đến thế nào.
Hắn cười khanh khách tự nhủ:
– Bạn trai xã hội đen. Hay lắm ta lại muốn đi gặp tên gia hỏa đó.