Đọc truyện Đô Thị Tàng Kiều – Chương 27: Cha mẹ của ta
Cảnh sát thật không ngờ, tên kia không phải là đặt bom trong tòa nhà Thế Kỷ mà là đặt bom ở trong bãi đổ xe. Một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc thu hút toàn bộ chú ý của mọi người. Cảnh sát cũng chuyển phạm vi tìm kiếm sang bãi đỗ xe.
Xe của Diệp Lăng Phi bị hất tung lên cao, lại phá hư một chiếc xe cảnh sát. Thân xe màu trắng hoàn toàn thay đổi, chiếc xe này chắc chắn đã hỏng. Những mảnh vụn của chiếc ô tô vương vãi khắp nơi. Chiếc xe cảnh sát kia cũng đang bốc cháy.
Diệp Lăng Phi tái mặt, nắm chặt tay. Hắn nổi giận mắng:
– Thằng nhóc còn, tự nhiên lại đi chọc lão tử, đúng là con cọp không nổi giận thì ngươi cho ta là con mèo bệnh.
Hiếm khi thấy được Diệp Lăng Phi nổi giận, Bạch Tình Đình trong lòng cười trộm nói:
– Đáng đời, ai bảo ở đây nói ra nói vào với ta. Hừ, ta phải cho ngươi nhục nhã mới được.
Đang định chuẩn bị xiên xỏ vào câu thì nàng cảm thấy cả người lạnh lẽo, dường như không khí xung quanh chợt giảm nhiệt độ. Bạch Tình Đình nghi hoặc nhìn Diệp Lăng Phi, nàng có cảm giác như Diệp Lăng Phi đã thay đổi thành một người khác, một cổ sát khí mạnh mẽ làm cho Bạch Tình Đình sợ hãi. Lời nói đã ra đến mép còn phải nuốt quay về.
Không chỉ có mình Bạch Tình Đình có cảm giác như vậy, tất cả mọi người xung quanh hắn đều có cảm giác bị áp bách, bọn họ không tự chủ được mà lui về phía sau hai bước. Đặc biệt là Thẩm Thiên, mặt mũi hắn trắng bệch, lui hẳn về sau.
Bạch Tình Đình là tiểu thư chẳng bao giờ phải lo nghĩ đến chuyện cơm áo gạo tiền. Hàng ngày nàng chỉ biết cũng bạn đi chơi, mua sắm, du lịch, yến tiệc … Những người nàng tiếp xúc đều là những người ăn mặc đàng hoàng, phong độ, là các tinh anh trong xã hội. Nàng chưa bao giờ tiếp xúc đến loại nhân vật ở dưới đáy xã hội. Bị sát khí của Diệp Lăng Phi đè ép, cả người nàng cứng cả lại. Nàng không tin rằng trong thiên hạ thật sự có loại người có khí thế dọa người như vậy. Kỳ thực, không chỉ có nàng, ngay cả đại ca xã hội đen gặp phải luồng sát khí này của Diệp Lăng Phi cũng sẽ bị dọa ngây người.
Diệp Lăng Phi là ai? Hắn tại nước ngoài lăn lộn trên chiến trường súng đạn vô cùng khốc liệt. Để sinh tồn, hắn phải chịu sự huấn luyện tàn khốc nhất trên thế giới, ngay cả bộ đội đặc chủng cũng không thể chịu được sự huấn luyện mà Diệp Lăng Phi đã từng phải chịu. Dưới sự huấn luyện điên cuồng đó, Diệp Lăng Phi mới có thể sống sót, mới có thể sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt nhất. Trên nay hắn dính đầy máu của vô số người.
Bạch Tình Đình muốn nói cũng không nói được, những lời muốn nói cứ đến miệng rồi lại quay về. Diệp Lăng Phi cũng cảm giác được mình thất thố, hiện tại không phải chiến trường tàn khốc. Hắn lại trở về dáng tươi cười quen thuộc nói:
– Phó giám đốc Bạch, xe của tôi bị nổ ở công ty cô, có phải bên cô nên bồi thường cho tôi không?
– Chẳng lẽ là ảo giác?
Bạch Tình Đình lại thấy lại vẻ lưu manh quen thuộc của Diệp Lăng Phi, nàng chớp chớp con mắt, xác nhận rằng mình không có nhìn nhầm. Nhất là ánh mắt mê đắm của Diệp Lăng Phi đang nhìn vào bộ ngực sữa của mình. Lá gan của nàng lớn lên, lại khôi phục lại thành cô tiểu thư:
– Anh không có bảo hiểm sao? Sao không đi tìm công ty bảo hiểm mà đòi?
– Xe tôi không mua bảo hiểm.
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ mà nói.
– Ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ? Tôi đang chờ nhận lương sẽ mua bảo hiểm.
– Hừ, không có tiền thì đừng chơi xe.
Nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình liền cho rằng Diệp Lăng Phi là tên công tử đào hoa tiêu tiền như nước, mua xe cũng chỉ là để đi tán gái nhưng trong ví lại không có tiền. Nàng khinh bỉ nhìn Diệp Lăng Phi, liếc mắt trêu chọc nói:
– Nếu không có tiền, tôi có thể cho anh mượn một ít, chờ cuối tháng anh trả lại cho tôi.
– Thật không? Vậy thì tốt quá. Đưa đây, tôi cũng không mượn nhiều đâu, chỉ có 1000 vạn thôi.
Diệp Lăng Phi mặt dày có thể so với da giày, dám mở miệng mượn 1000 vạn.
– Anh ăn cướp à? 1000 vạn? Một đồng cũng không có.
Nói xong Bạch Tình Đình lấy ví ra, tay phải cho vào ví rồi nói:
– Ô, xin lỗi, tôi quên mang tiền rồi.
– Không sao, tôi có thể cùng cô về nhà lấy, tôi cũng đã lâu không gặp cha mẹ.
Câu này của Diệp Lăng Phi vừa ra khỏi miệng đã làm cho toàn bộ nhân viên của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ giật nảy mình. Cái gì mà cha mẹ tôi? Những nhân viên này đang hoài nghi mình nghe nhầm hay không. Đến khi tỉnh lại, mấy người nhân viên này đều thầm nghĩ:
– Hèn gì người này nói chuyện ăn ý với phó giám đốc của chúng ta như vậy. Trước giờ cũng chưa bao giờ gặp phó giám đốc nói chuyện thân mật với nam nhân như thế.
Bạch Tình Đình cũng ngây người, mãi một lúc không có phản ứng. Cha mẹ tôi? Nàng nhanh chóng phát hiện ra các nhân viên ở đây đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, lập tức hiểu ra. Mặt đang cười bỗng nhiên đỏ rực như cây táo. Cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm ướt át đang run lên, hai vành tai trong suốt như ngọc bỗng nhiên chuyển sang đỏ hồng. Bàn tay Bạch Tình Đình nắm chặt rồi vung đôi tay trắng như phấn lên đánh vào ngực Diệp Lăng Phi.
– Tên lưu manh chết tiệt, ai cho anh nói bậy.
– Đừng nha, tôi là nói thật tình mà. Tình Đình, thừa nhận đi, có gì mà không dám nhận chứ.
Diệp Lăng Phi đâu thể để cho Bạch Tình Đình đánh trúng mình, hắn cố ý chạy vòng quanh đoàn người, vừa chạy vừa hô:
– Tình Đình, anh biết sai rồi, buổi tối về anh sẽ quỳ đầu giường.
– Tên lưu manh chết tiệt, anh đứng lại đó cho tôi, không được chạy.
Bạch Tình Đình mang giày cao gót nên mới chạy vài bước đã thấy đau chân. Nhưng cứ nghĩ đến Diệp Lăng Phi đang làm hỏng danh tiếng của mình thì lại cắn răng đuổi tiếp. Nàng càng đuổi, các nhân viên của Quốc Tế Thể Kỷ lại càng có cảm giác bọn họ có quan hệ.
Chu Hân Mính cũng không chú ý đến chuyện giữa Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Nàng đang hết sức chú ý vào hiện trường vụ nổ. Lúc này, đại đội trưởng của đội hình cảnh thành phố Vọng Hải là Mã Cương cũng vừa nghe tin chạy đến. Hắn là một cảnh sát đã có hai mươi năm kinh nghiệm. Mã Cương nhận ra sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng. Rõ ràng là người này muốn khiêu chiến năng lực của cảnh sát. Cố ý muốn làm mất mặt cảnh sát.
Chu Hân Mính là thuộc hạ dưới tay của Mã Cương, đối với vị Mã Cương này vô cùng kính trọng.
– Đội trưởng, theo phán đoán của tôi thì tên này rất thông thạo chất nổ.
Chu Hân Mính chỉ vào một mảnh vỡ nói:
– Tôi nghĩ là điều khiển từ xa.
Mã Cương không nói gì, chỉ là gật đầu. Hắn khom người xuống cẩn thận xem xét.
– Đội trưởng, từ trung tâm chuyển tới một cuộc điện thoại nói là có một người đàn ông muốn cùng ngài trò chuyện.
Một gã cảnh sát cầm điện thoại đi đến trước mặt, đưa điện thoại cho Mã Cương.
Mã Cương đứng dậy, tháo bao tay màu trắng xuống đưa cho Chu Hân Mính rồi cầm điện thoại mà nói rằng:
– Xin chào, tôi là đội trưởng đội hình cảnh Mã Cương, có phải anh muốn nói chuyện với tôi không? Anh là ai?
– Mã đội trưởng, ông không cần hỏi tôi là ai, tôi chỉ muốn cho ông biết lần này là lần cảnh cáo thứ hai. Mong rằng các ông không nên làm những việc vô ích. Nhanh chóng nạp tiền vào tài khoản tôi đã chỉ định. Nếu như các ông không làm, thì lần sau không phải là bãi đỗ xem mà sẽ là nơi có nhiều nhân viên. Đến lúc đó chết bao nhiêu người đều là trách nhiệm của ông.
Một âm thanh khàn khàn từ trong điện thoại truyền ra. Mã Cương chau mày nói rằng:
– Chúng ta hãy cùng nhau thương lượng, không nên dùng loại thủ đoạn cực đoan này.
– Thì tôi đang cùng ông thương lượng đây, tôi cho ông ba ngày, nếu như ba ngày sau không đem tiền bỏ vào tài khoản của tôi thì xin lỗi, sẽ có một vụ nổ lớn ở nơi nhiều nhân viên. Hẹn gặp lại.