Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1997: Ghen tỵ!(2)


Đọc truyện Đô Thị Tàng Kiều – Chương 1997: Ghen tỵ!(2)

– Tình Đình, hôm nay anh đã gặp Lý Khả Hân, chỉ là chạm mặt trong lúc vô tình thôi!

Diệp Lăng Phi đột nhiên nói ra câu này, lúc đầu Bạch Tình Đình đang nở nụ cười, vừa nghe đến tên Lý Khả Hân, nụ cười trên mặt Bạch Tình Đình lập tức biến mất, cô quay người lại, nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nói:

– Anh nhắc đến cô ta với em làm gì, muốn để em và cô ta chung sống hòa thuận à?

– Không phải vậy, anh chỉ muốn nói là dạo gần đây cô ây rất nhiều việc, có thể sẽ tham gia hoạt động của thành phố gì đó, mà bà xã ngươi em sẽ tham gia hoạt động đó, anh lo cô ấy sẽ tỏ ra không hữu hảo với em, anh đã nói với cô ấy rồi, nhưng cô ấy không chịu nghe!

– Ngay cả anh mà cô ta cũng không nghe lời, em thấy bất ngờ thật đấy!

Bạch Tình Đình nằm xuống, đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đổ một ít sữa tắm lên sau lưng Bạch Tình Đình, sau đó xát đến khắp thân thể của Bạch Tình Đình, hắn nói:

– Anh cũng cảm thấy kỳ lạ, phụ nữ chung quy rồi cũng thay đổi, bà xã, anh không hi vọng em và cô ấy xảy ra xung đột, các em có thể không trở thành bạn, nhưng cũng không nhất định phải trở thành đối thủ!

– Anh yêu cô ta hay là em?

Bạch Tình Đình hỏi.

– Tất nhiên là bà xã em rồi!

Tay Diệp Lăng Phi vuốt từ chỗ đùi Bạch Tình Đình đến gót chân cô, rất cẩn thận bôi lên sữa tắm lên mỗi chỗ da thịt, Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều, nói:

– Em hiểu mà, ông xã, em sẽ không để anh phải khó xử đâu, tuy em không ưa gì cô ta, nhưng mà em cũng không cần tỏ ra với cô ta là một người nhỏ nhen, điểm quan trọng nhất là em không muốn để ông xã anh vì bị em phản đối mà đi trộm tình!

– Trộm tình?


Diệp Lăng Phi ngẩn người, hắn thật sự không ngờ Bạch Tình Đình lại dùng ái từ này, Bạch Tình Đình nói:

– Sao vậy, chẳng lẽ không đúng sao? Hôm nay Hân Mính trò chuyện với em, em đã suy nghĩ rất lâu, nếu em yêu anh thì nên trông chừng anh cẩn thận, không thể để anh làm loạn ở bên ngoài được, ai biết anh có mắc bệnh xã hội ở bên ngoài không, mặt khác, anh cũng không còn trẻ nữa, nếu cứ làm bậy sẽ khiến thân thể suy kiệt. Nhưng mà điều đó không có nghĩa là em muốn về nhà với anh, em đã nói rồi, bây giờ anh vẫn đang trong giai đoạn thử thách, nếu thành tích của anh không làm em hài lòng thì em sẽ không để ý đến anh nữa, em sẽ ở lại đây, từ nay về sau anh đều đừng đến tìm em nữa!

Diệp Lăng Phi tách hai chận Bạch Tình Đình ra, tắm cho Bạch Tình Đình, nói:

– Bà xã, anh một mực đều nghe lời bà xã em, đó đã là chuyện quá khứ rồi, bây giờ anh chỉ muốn làm một người đàn ông tốt, một người chồng tốt, một người cha tốt, em nên giúp anh, để anh có cơ hội đó, chứ không phải là chối bỏ toàn bộ trách nhiệm, em thấy có đúng không?

– Anh nói dễ nghe quá nhỉ, ai biết anh về sau sẽ thế nào chứ!

Khẩu khí Bạch Tình Đình rõ ràng đã hòa hoãn hơn rất nhiều:

– Anh không thể đem những chuyện này nói cho cha được, bằng không thì cha nhất định sẽ tức giận, đều là do anh đó, làm đàn ông mà chẳng biết lo lắng cho mình, để em phải lo lắng vì anh, em nhắc nhở anh lần nữa, bây giờ em đang mang thai, anh đừng làm loạn ở bên ngoài nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả đời em cũng không để ý đến anh nữa đâu!

– Hiểu rồi hiểu rồi!

Diệp Lăng Phi vừa nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, nếu hắn còn không hiểu thì chỉ có thể nói Diệp Lăng Phi là một tên ngốc thôi, Bạch Tình Đình đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng rồi, Diệp Lăng Phi vừa cẩn thận lau người cho Bạch Tình Đình vừa nói:

– Bà xã cảm giác vừa rồi thế nào?

– Anh còn hỏi!

Bạch Tình Đình ngượng ngùng nói,


– Không phải em đã nói với anh rồi sao, từ nay về sau không cho anh nhắc lại chuyện đó nữa, nhất là không thể đề cập nó trước mặt cha em, anh biết chưa vậy?

– Tất nhiên là anh biết rồi, ở đây chỉ có anh và em, trong lòng anh chỉ muốn biết rốt cuộc bà xã em cảm thấy như thế nào thôi!

Diệp Lăng Phi cứ hỏi riết không buông, Bạch Tình Đình dường như bị Diệp Lăng Phi hỏi đến không còn cách nào nữa, cô thì thào:

– Anh còn muốn hỏi cái gì nữa, không phải người ta đã nói với anh rồi sao, không cho phép hỏi nữa!

Diệp Lăng Phi giả bộ hồ đồ, nói:

– Thế nhưng mà anh lại không biết a, bà xã, em có thể nói lại một lần với anh được không, anh quên rồi!

Diệp Lăng Phi tiếp tục nói, Bạch Tình Đình gắt giọng:

– Không biết, không biết!

Diệp Lăng Phi tâm tình sảng lại, trái lại Bạch Tình Đình bên cạnh thì đang lo lắng, trên đường đến biệt thự của Bạch Cảnh Sùng, Bạch Tình Đình vẫn còn oán trách:

– Ông xã, đều là anh đấy…, anh bảo nếu để cho người khác nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ, lúc đó có lẽ trên núi có người đấy, ông xã, anh bảo chúng ta phải làm sao bây giờ?

– Không phải em nói không nghĩ những chuyện này nữa sao, như sao bây giờ lại đề cập đến nó vậy?


Diệp Lăng Phi cười nói,

– Xem ra em vẫn chưa yên lòng nhỉ, thính lực của anh rất tốt, nếu gần đấy có người thì anh nhất định sẽ nghe được, bây giờ em đã hài lòng chưa?

– Em chỉ lo bị người khác nhìn thấy thôi!

Tuy Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, nói:

– Ông xã, thật sự không có chuyện gì sao?

– Không có việc gì đâu, tất nhiên không có việc gì rồi, nhưng nếu em còn hỏi nữa thì sẽ có chuyện đấy!

Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói. Lúc này Bạch Tình Đình mới ý thức được dường như mình đang hỏi han không ngừng, cô lập tức gật đầu, nói:

– Em biết rồi!

Vu Tiểu Vũ đã ở biệt thự rồi, Bạch Cảnh Sùng đề nghị tối hôm nay phải có một buổi cả nhà ngồi lại, cùng nhau ăn một bữa cơm, Vu Tiểu Vũ có thể tiến vào Bạch gia, nhưng Thái Hạo thì không thể được, sau khi Bạch Cảnh Sùng đã đồng ý với điều kiện của Diệp Lăng Phi, cứ dựa theo những gì ông ta đã hứa với Diệp Lăng Phi mà thực hiện, không để cho Thái Hạo tiến vào Bạch gia, chỉ để Vú Ngô đưa cho Thái Hạo một ít tiền, thỉnh thoảng Bạch Cảnh Sùng cũng đi gặp con mình, nhưng Bạch Cảnh Sùng thủy chung không có ý định để Thái Hạo sửa họ, theo Bạch Cảnh Sùng thấy, Thái Hạo vốn là họ Thái, chỉ cần mình không cho đứa con trai này tiến vào Bạch gia, trong nhà sẽ trở nên rất yên tĩnh, không có xung đột gì, mà đó cũng là điều mà Bạch Cảnh Sùng mong muốn được thấy nhất!

Bạch Cảnh Sùng tâm tình rất tốt, người một nhà có thể ăn cơm cùng nhau đương nhiên là một chuyện vui rồi, Vú Ngô dẫn theo hai người giúp việc chuẩn bị, Vu Tiểu Vũ không giúp đỡ được cái gì, đành ngồi nói chuyện với Bạch Cảnh Sùng chờ Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đến. Sắc mặt Bạch Tình Đình hồng nhuận phơn phớt, vừa xuống xe, Vu Tiểu Vũ cũng đã phát hiện, Vu Tiểu Vũ nhớ rõ, buổi sáng sắc mặt Bạch Tình Đình không được như bây giờ, cách giải thích hợp lý cho chuyện này chỉ có một, Vu Tiểu Vũ hướng ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi, bộ dang đó cho dù không nói, Bạch Tình Đình cũng hiểu Vu Tiểu Vũ đang nghĩ cái gì. Cô cho rằng Vu Tiểu Vũ đã phát hiện chuyện cô và Diệp Lăng Phi thân mật ở bên ngoài, nhưng nghĩ lại, cảm thấy điều đó không có khả năng.

– Chị, chị sao vậy?

Bạch Tình Đình cố ý nói đùa,

– Không phải là chị nhìn trúng ông xã em đó chứ, em đã nói trước với chị rồi, ông xã của em không để thuê đâu, em sẽ không cho chị cơ hội đó đâu!

– Em nói gì vậy, chị chỉ cảm thấy kỳ lạ vì sao sắc mặt em lại hồng nhuận như vậy, chẳng lẽ ngay cả chuyện đó cũng không cho chị nhìn sao?


Vu Tiểu Vũ khoác tay Bạch Tình Đình, cười nói:

– Đừng tưởng rằng chị không biết gì cả, hai người nhất định là vừa mới yêu nhau xong phải không?

Bạch Tình Đình đỏ bừng hai má, nói:

– Chị, từ lúc nào thì chị trở nên bát quái như vậy, đây không phải là tính cách của chị mà!

– Chỉ là hiếu kỳ nên muốn hỏi thôi!

Vu Tiểu Vũ nói xong liền liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cười gian, nhưng không nói gì. Tâm tình của Bạch Cảnh Sùng rất tốt, thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đến nhà, lập tức kéo Diệp Lăng Phi nói chuyện phiếm, trái lại để Bạch Tình Đình và Vu Tiểu Vũ qua một bên, hai chị em đều nhìn Diệp Lăng Phi, dường như cảm thấy ghen ghét với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi làm như không nhìn thấy phản ứng của hai cô con gái, sau khi Vú Ngô dẫn theo người giúp việc đưa thức ăn và rượu lên, Bạch Cảnh Sùng còn mở một chai rượu ra, tự mình rót rượu cho Diệp Lăng Phi.

– Cha, sao cha chỉ quan tâm đến anh ấy vậy?

Bạch Tình Đình không thể nhìn nổi được nữa, ghen tức hỏi.

– Bởi vì cha muốn cảm ơn Tiểu Diệp, rốt cục cha sắp có cháu bế rồi!

Bạch Cảnh Sùng cười nói:

– Không ngờ là cha còn có thể đợi được đến lúc có cháu bế, Tiểu Diệp, chuyện này phải cám ơn con!

– Cha, đó là công lao của con cả chứ!

Bạch Tình Đình không nhịn được nữa, lập tức nói:

– Liên quan gì đến anh ta chứ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.