Đọc truyện Đô Thị Tàng Kiều – Chương 10: Tâm sự chuyện nhân sinh
Lý Khả Hân thở hổn hển trước mặt Diệp Lăng Phi. Khuôn mặt trắng trẻo của nàng đỏ bừng, bộ ngực khẽ phập phồng. Khuôn mặt Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười, cặp mắt hắn nhìn vào bộ ngực của nàng.
– Ngồi đi, đứng lâu như vậy sẽ cảm thấy mệt mỏi đó.
Diệp Lăng Phi đưa tay, ý bảo Lý Khả Hân ngồi xuống.
Lý Khả Hân không hề động đậy, thở phì phò nói:
– Trưởng phòng, tôi không hiểu tại sao anh lại nhỏ mọn như vậy. Đúng là có người không phục anh nhưng anh cũng không nên trả thù cấp dưới của mình như vậy chứ? Loại người lòng dạ hẹp hòi như anh làm sao xứng đáng là lãnh đạo? Còn nữa, anh căn bản không hiểu công việc tiêu thụ. Các sản phẩm tiêu thụ này chúng tôi làm mấy tháng cũng không thể kiếm được một đơn đặt hàng, nhưng một khi kiếm được là sẽ đạt doanh thu mấy trăm vạn, thậm chí là một ngàn vạn. Khách hàng cũng không phải lúc nào cũng cần, chúng ta cần phải nghiên cứu thật lâu rồi mới ký kết hợp đồng, có khi là mấy tháng thậm chí là nửa năm. Mà hiện tại trưởng phòng làm như vậy rõ ràng là muốn lấy tiền lương của chúng tôi. Tôi cho rằng anh trả thù, hừ chúng tôi từ trước đến giờ chưa từng thấy trưởng phòng nào như vậy!
Thấy dáng vẻ thở hổn hển của Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi cười ra thành tiếng. Hắn rất thích nhìn nàng tức giận, lúc Lý Khả Hân tức giận lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, vô cùng kiều diễm.
Cuộc sống của hắn từ khi quay lại thành phố Vọng Hải này khác với trước kia một trời một vực. Cuộc sống hiện tại tuy thanh bình nhưng tràn đầy sự mâu thuẫn. Hắn không thiếu tiền, chính vì thế hắn so với người bình thường không có mục tiêu. Nếu như cuộc sống luôn bình thản, Diệp Lăng Phi sẽ có một cảm giác nhàm chán, bởi vì hắn luôn muốn có một lý do nào đó khiến cho cuộc sống của mình trở nên phong phú trở lên. Diệp Lăng Phi vì tính tình này mà bị người khác quy kết là “biến thái”, rằng hắn là người không bình thường.
Mặt khác hắn cũng lo lắng rằng sau nhiều năm mình buôn bán súng ống đạn dược sẽ có kẻ thù. Những kẻ thù này một ngày nào đó không chừng sẽ phá vỡ cuộc sống của hắn, nguyên nhân như vậy cho nên Diệp Lăng Phi phải hưởng thụ triệt để cuộc sống không dễ dàng gì có được này.
– Lý Khả Hân, cô phàn nàn rằng quyết định của tôi không công bằng nhưng cô có từng nghĩ qua tại sao tôi lại rảnh rỗi nói chuyện phiểm với các cô không? Nếu rảnh rỗi tại sao tôi không lên mạng chơi game, công việc đó hấp dẫn hơn nhiều.
Diệp Lăng Phi nghiêm mặt lại, dáng vẻ lười nhác lúc nãy hoàn toàn biến mất mà chuyển sang chăm chú, nghiêm túc nói về công việc.
Lý Khả Hân sững sờ, nàng bị sự uy nghiêm của Diệp Lăng Phi làm cho kinh sợ. Trong lúc bất giác nàng ngồi xuống.
Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:
– Là một nhân viên tiêu thụ chân chính cần phải dốc hết sức tìm kiếm tin tức, phát hiện khác hàng. Đây mới chỉ là bước đầu tiên, bước tiếp theo là theo dõi tin tức khách hàng thì không thể thiếu được, phải tùy thời mà thu hút họ, hiểu rõ tin tức mới nhất của khách hàng. Lúc tiến vào việc đàm phán cần phải hiểu rõ mọi suy nghĩ của họ, như thế mới có thể dẫn dụ họ được. Những nhân viên tiêu thụ khác tôi không nói, bọn họ trong vòng năm ngày trước làm gì tôi rõ ràng, nhưng với cô, cô cho rằng làm như thế được sao?
Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào Lý Khả Hân. Lý Khả Hân bị ánh mắt của hắn nhìn vào thì không dám đối mặt. Trong cuộc sống của nàng chưa từng gặp phải một ánh mắt sắc bén như thế, tựa hồ như ánh mắt này đã nhìn thấu tâm sự của nàng.
– Tôi cảm thấy… cảm thấy… còn chưa đủ để…
Ngay cả Lý Khả Hân cũng không tin được đây là lời nói của mình. Nàng vừa rồi đem sự bất mãn của một cô gái nói ra mới dám đối nghịch cùng với Diệp Lăng Phi, công khai phát biểu ý kiến phản đối. Thế nhưng giờ phút này, nàng phát hiện ra rằng ở trước mặt Diệp Lăng Phi mình không hề có một chút dũng khí nào, sự uy nghiêm do hắn phát ra đã hoàn toàn trấn nhiếp nàng.
– Cô cón biết như vậy thể thì cho thấy cô vẫn còn có thể cứu được.
Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng nở ra một nụ cười, cầm một xấp tài liệu đưa cho nàng:
– Đây là những hạng mục mà cô đang gheo dõi. Tuy những hạng mục lớn cô theo dõi thật lâu nhưng cũng đã đến lúc kết thúc rồi. Đồng thời tôi tin tưởng nếu như cô có thể làm tốt những hạng mục này thì hoàn thành chỉ tiêu tiêu thụ năm nay không phải là khó, nhưng mà…
Diệp Lăng Phi đổi giọng nói:
– Thế nhưng cô theo dõi một hạng mục lớn rồi vứt bỏ những hạng mục này.
Lần này, Lý Khả Hân bị trấn áp toàn bộ. Hệ thống làm lạnh chính là hạng mục mình vừa gọi cho khách hàng kia, tại sao Diệp Lăng Phi lại biết? Hạng mục này mình mới chỉ viết một đoạn ngắn, vẫn còn chưa ghi chú trọng điểm. Lý Khả Hân không muốn tranh hơi với trưởng phòng cho nên nàng không hi chú rõ. Lý Khả Hân nếu như không phải vì không muốn tranh hơi với lão trưởng phòng thì cũng đã không như vậy. Nàng chắc là không coi trọng hạng mục này, hệ thống làm lạnh của công ty cũng không lớn, chỉ có một hai động cơ, nhiều nhất cũng sáu mươi vạn là cùng, so với số tiền mấy trăm vạn thu về từ các hạng mục lớn thì không có ý nghĩa. Không ngờ lại bị Diệp Lăng Phi chú ý tới.
– Tôi không bỏ, chỉ là… cái đó Vương quản đốc không hài lòng, vừa rồi tôi còn liên lạc.
Lý Khả Hân giải thích nói.
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không hài lòng với lời giải thích vừa rồi của Lý Khả Hân. Trong lòng Lý Khả Hân thầm lo lắng, nàng nghĩ
” Mình làm sai chỗ nào sao?”
– Cô cho rằng Vương quản đốc thật sự không hài lòng với sản phẩm của chúng ta sao? Nếu như vậy, cô hãy làm một đơn đặt hàng tốt hơn. Tuy không lớn nhưng đây cũng là một cơ hội khảo hạch, nếu như tháng nào cũng có những hạng mục nhỏ như vậy thì đến cuối năm sẽ có được mấy trăm vạn, bằng một cái hạng mục lớn. Tích tiểu thành đại, tích đất thành núi, đây chính là đạo lý. Huống chi làm những hạng mục nhỏ này cũng không khó, mấu chốt là cô có chịu chú ý một chút hay không mà thôi!
Diệp Lăng Phi in một tài liệu từ trên máy tính xuống, đưa cho Lý Khả Hân:
– Đây là tư liệu do cô thu thập được, tuy không tỉ mỉ nhưng tôi rất hài lòng. Từ phần tư liệu này cho thấy, động cơ của hệ thống làm lạnh vẫn còn quá cứng nhắc, cô cần phải xem lại. Hệ thống làm lạnh cần phải tiện nghi, động cơ nhỏ,
Vậy mà cô lại đề cử loại 3240 rồi liên lạc với vương quản đốc cho nên người ta không hài lòng là đúng. Tôi cho rằng, cô đã thắng lợi, nhưng cần phải có thời gian nói chuyện nhiều hơn nữa. Hiện tại vấn đề đơn đặt hàng chúng ta cần phỉa tìm ra điều mấu chốt trong đó.
Lý Khả Hân rất thán phục khả năng quan sát của Diệp Lăng Phi. Nàng không tự chủ được bị hắn thuyết phục. Nàng tạm thời quên đi sự phỏng đoán của Diệp Lăng Phi, cầm cái hạng mục này lên.
Sau khi Lý Khả Hân nói xong quá trình, Diệp Lăng Phi dò xét nàng khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi. Nàng coi lại quần áo thấy không có chuyện gì thì ngẩng đầu nhìn lại về phía hắn. Diệp Lăng Phi lúc này cười không hảo ý, lúc này nàng lại cảm thấy trưởng phòng này thật là đáng ghét.
Tôi nghĩ cô nên lập tức gọi điện cho Vương quản đốc ngay bây giờ. Nói rằng đêm nay cô hẹn đi hát karaoke với hắn, thuê một phòng để tâm sự chuyện nhân sinh với nhau.
Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói.
Lý Khả Hân nghe vậy thì sững sờ hỏi lại:
– Thuê phòng ư?
– Ừ chính là thuê phòng.
Diệp Lăng Phi chắc chắn nói:
– Tôi nghĩ hắn sẽ cảm thấy rất vui mừng.