Đọc truyện Đô Thị Quỷ Vương – Chương 416: Cây Đại Thụ Khổng Lồ
Khi thế giới này biến đổi, có rất nhiều thứ biến đổi theo. Thứ dễ hình dung nhất chính là thực vật, thực vật, cây cỏ luôn tồn tại song hành cùng trái đất qua hàng triệu năm. Thế giới thay đổi không chỉ khiến cho cây cổi trở nên to lớn hơn, sinh sôi nảy nở nhanh hơn, mà nó còn tạo ra cả một hệ thực vật phong phú hơn.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc sẽ sinh ra vô số loài sinh vật mới.
Ở một cánh rừng bạt ngàn nào đó. Đằng sau rừng cây không biết tên, thì ở nơi này tồn tại một hệ thực vật mới lạ. Về độ lớn, chúng không lớn hơn những giống cây khác là bao, nhưng về độ dị và lạ, chúng quả thật rất khác biệt.
Ví như trong khu rừng có hệ thực vật lạ lẫm này. Ta thấy được vài cây có hình thù rất giống cây dừa, nhưng quả của chúng lại là quả màu đen, đen mọng. Chẳng giống trái dừa một chút nào. Bên cạnh đó có hàng tá loại nắm muôn vàn màu sắc, nấm độc có, nấm ăn được cũng có. Có điều nó quá to, cây nấm nhỏ nhất cũng cao hơn một người trưởng thành rồi.
Theo đó cũng tồn tại vô số những cây thuộc chi Cử (Chi Cử là những cây có cuống dài) khắp thân cây, cành cây của chúng phủ vô số những lớp rong rêu dày đặc, tạo nên một viễn cảnh kỳ bí.
Nhưng điều đáng chú ý nhất trong khu rừng này chính là một loại cây khổng lồ mọc giữa khu rừng độc lạ đấy. Nó cao chọc trời, cao đến hàng trăm mét. Với tán lá khổng lồ xòe rộng ra, cùng những sợi tơ ủ rũ xuống bên dưới trông giống như tấm rèm đang bao quanh lấy một căn phòng lộng lẫy. Chẳng ai biết rõ nó là cây loại nào, chỉ biết nó tuyệt đẹp lộng lẫy, một loài cây giống như bước từ trong truyện cổ tích ra vậy.
Cái cây cao cả trăm mét, thì tán lá và sợi dây của cây phủ xuống tản rộng ra với đường kính gấp 3 gấp 4 lần như vậy. Tức nó phủ rạp cả một vùng đất. Lỡ may ta có vào trong đây, cũng không thể nào tìm thấy được đường ra bên ngoài.
Dây tơ của cây ủ xuống, tán lá xòe rộng che kín cả bầu trời, không khí ẩm thấp, dường như chẳng có một chút ánh nắng nào lọt qua được nổi tán lá cây.
Dưới gốc thân cây ấy xuất hiện một lổ hổng lớn, một thân hình bị chôn vùi trong cái lổ hổng ấy. Lổ hổng đó không sâu, chỉ khoảng vài chục cm, nhưng một cái cây to khổng lồ như thế lại có thể bị thương tổn bởi con người ư?
Quả thật, nếu muốn đốn được cái cây này, nó còn khó khăn gấp ngàn lần việc cho nổ tung một quận. Nó quá lớn, nội thân cây của nó, có đường kính lên đến cả trăm mét, có khi hơn. Cây này tuy to lớn là vậy, nhưng nếu nhìn theo hình dáng, nó có vẻ lùn so với thân hình mập mạp đó của nó.
Bỏ qua vẻ đẹp của cái cây, dưới gốc thân gây ấy, vô số những sợi dây phủ xuống từ tán lá bị đứt đoạn theo một đường dại. Vô số những sợi dây ấy dính bệt trong một cái lỗ nhỏ, cái lỗ đó có một thân hình đang cựa quậy.
“Đây là đâu?”
Giọng nói lẩm bẩm vang lên.
Là Thu Phong, chính xác là hắn. Thời gian kể từ vụ nổ xảy ra đến bây giờ cũng đã hơn 2 tiếng rồi. Thu Phong chẳng biết mình văng bao xa, giữa đường hắn đã bất tỉnh nhân sự. Tỉnh dậy, chân tay chẳng biết tại sao như bị trói chặt lại, cơ thể đau nhức, kế đó cả thân hình hắn cũng không cử động được dù là một ngón tay.
Tình hình lúc này của hắn bây giờ, vô số sợi dây quấn khắp người hắn, từ đầu cho đến tay chân, kể cả ngón tay cũng vậy. Thời gian trôi qua, máu không lưu thông nổi, cơ thể Thu Phong tím tái cả đi. Nếu bây giờ hắn không làm gì đó, hắn sẽ bị ứ đong máu mà chết trước khi bị thương mà chết.
“Chỗ này là chỗ quái nào?”
Đôi mắt xanh của Thu Phong bật lên tự bao giờ. Hắn nhìn xuyên qua vô số sợi dây quấn lấy cơ thể hắn, hắn chỉ thấy tán lá cây khổng lồ và cả rừng sợi dây hệt như sợi dây quấn người hắn.
“Cơ thể tê hết cả rồi … khụ khụ …”
Thu Phong cố gắng cử động, nhưng không thể, lồng ngực hắn đau đớn mà ho khan lên vài tiếng.
Suy nghĩ một hồi, Thu Phong cố gắng tìm cách thoát ra khỏi chỗ quái quỷ này. Trong số các công pháp võ kỹ mà hắn học, làm gì có võ kỹ nào không cần cử động vẫn có thể tạo ra sát thương cơ chứ?
“Đúng rồi! Không cần võ kỹ, chỉ cần khí …”
Khí khi trước là khí công, hay với người luyện công là nội lực. Riêng với Thu Phong nó là dạng năng lượng không biết tên, nhưng chỉ cần bộc phát cái khí đó ra bên ngoài theo cách thức bùng nổ như một trái boom, có thể phá nát những sợi dây quanh người hắn.
Lúc này đây, Thu Phong bắt đầu vận thử vận chuyển năng lượng quanh người. Chỉ vì tay chân bị trói chặt, dẫn đến cơ thể bị tê liệt không thể cử động, kéo theo đó là vô số kinh mạch cũng bị chèn ép không thể dẫn truyền năng lượng.
Tuy khó nhưng không hoảng, Thu Phong thử vận chuyển năng lượng trong đan điền mình trước. Hắn bộ phát ra một lượng năng lượng lớn.
“Tách!!!”
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, vài sợi dây quấn quanh bụng hắn bị đứt ra. Vài đường kinh mạch đã có thể lưu thông, tiếp tục Thu Phong dẫn nó đến từng vị trí bị trói chặt, cứ thế bộ phát năng lượng ra bên ngoài, từng chút từng chút một. Từ tay, chân, đùi, mông, eo, lưng cho đến cả đầu Thu Phong cũng đều bọc phát năng lượng cắt đứt những sợi dây ấy.
“Được rồi …”
Đầu Thu Phong đổ mồ hôi nhễ nhại. Thật sự quá mệt, cơ thể hắn đang bị thương, tay chân tê liệt không thể cử động. Sau khi vận chuyển năng lượng phá tan những sợi dây đó, Thu Phong vẫn nằm im bất động, hắn vẫn không thể cử động nổi. Khắp người hắn, những chỗ thịt bị tím đang dần lấy lại màu sắc ngăm đen như ban đầu.
Ngón tay trỏ của Thu Phong bắt đầu giật giật, hắn lấy lại được cảm giác và có thể cử động trở lại. Tuy không thuận tiện là mấy, nhưng chung quy là có thể cử động.
“Cử động được rồi …”
“Xoẹt xoẹt!”
Thu Phong kéo những sợi dây bị đứt trên người xuống, hắn đẩy người nhẹ nhảy ra khỏi cái nơi hắn bị dính chặt.
Lúc này quang cảnh trong mắt Thu Phong trở nên rõ hơn, hàng tá sợi dây leo từ những tán cây trên cao kia phủ xuống dưới mặt đất. Trong đầu óc của Thu Phong vang lên một suy nghĩ, mấy cái lá này sao tự dưng tại xuất hiện ở bầu trời như thế?
Do rất nhiều sợi dây che chắn tầm nhìn, Thu Phong không thể nào nhìn rõ hơn được dù dưới sự hỗ trợ của con mắt. Từng sợi dây, từng sợi dây một đều chứa đựng linh khí, dù có hơi ít, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Thu Phong thấy cây cối sản sinh ra linh khí.
Tò mò nhìn lên tán lá trên bầu trời, Thu Phong nhìn hoài mà không thấy cái thân cây đâu. Bất giác hắn quay đầu lại vị trí ban nãy mình mắc kẹt.
“Cái …”
Thu Phong đứng hình.
Đập vào mắt hắn là một thân cây đại thụ khổng lồ, to lớn nhất từ trước đến nay hắn từng thấy. Đúng ra hắn cũng không tin đâu, nhưng chính vì cái chỗ hắn chui ra chính thân cây chứ không phải tường. Hắn còn đang ngơ ngác nghĩ rằng mình va vào bức tường nào đó. Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo trở lại.
“Bộp bộp!!”
Thu Phong tự gõ lên đầu mình mấy cái, hắn dụi dụi hai con mắt của mình một hồi sau hắn mở mắt ra trở lại. Rõ ràng đây là thân cây, nhưng nó có quá rộng không?
Chả biết là rộng hay không, đứng gần cái thân cây này nhất, mơ hồ Thu Phong chưa thấy được điểm cong của nó. Giống như hiện tượng bạn đứng trong trái đất không thể nào thấy được trái đất hình tròn. Thu Phong cũng vậy, nơi hắn đứng không thể thấy được vòng thân của cái cây khổng lồ này, cái hắn thấy chỉ giống như một bức tường được làm bằng gỗ vậy thôi.
Từ từ, Thu Phong ngẩng đầu lên trời. Từ vị trí này nhìn thẳng lên, những sợi dây leo của cây dài bạt ngàn phủ xuống, Thu Phong vẫn không thấy được đỉnh của ngọn cây, hắn chỉ thấy được tán lá gần nhất. Ước tính cũng cao hơn trăm mét rồi.
“Sao lại tồn tại một cái cây lớn đến vậy?”
Thu Phong lẩm bẩm một vài câu.
Sau đó hắn bỗng trở nên bứt rức, hình như bản thân mình đã quên chuyện gì đó.
Đầu óc còn bị chấn động, khiến tạm thời hắn không thể nhớ ra là mình đang làm gì. Hắn chỉ nhớ là một vụ nổ gì đó chấn bay hắn đi rất xa rồi bất tỉnh giữa không trung. Có lại nhận thức hắn đã ở đây rồi.
“Đúng rồi … Thiên thạch! Vỹ Kỳ!”
Nhớ ra được sự việc, lập tức Thu Phong nhấc chân lên di chuyển.
“Rầm!!”
Trực tiếp một giây sau đó Thu Phong ngã cắm đầu xuống đất. Cơ thể thoát lực, tay chân uể oải, lồng ngực cực kì đau. Thậm chí hắn cảm giác vùng bên trong bụng đau nhói, chính xác là tại vị trí đan điền.
“Cái này … bị nội ngoại thương rồi!”
Bằng cách nào đó Thu Phong lại bị nội thương bởi quả cầu lửa thiên thạch kia.
Nhưng giờ chẳng quan tâm được nhiều, Thu Phong lập tức phải trở lại chỗ đó để xem xem cuối cùng xảy ra chuyện gì. Tại sao nó lại gây ra vụ nổ lớn đến vậy, trước lúc ấy, hắn chứng kiến cảnh Vỹ Kỳ bị nổ tan xác. Không biết hắn có tái sinh lại như ban đầu được hay không nữa.
Nghĩ nhiều cũng vô ích, bây giờ thứ cần làm là Thu Phong phải điều tức cơ thể và chữa trị nội thương trước cái đã. Sau đó dùng năng lượng bổ sung cho cơ thể.
Lập tức Thu Phong lăn người bò dậy, hắn ngồi khoanh chân lại dưới gốc cây khổng lồ ấy mà bắt đầu điều tức.
Có một điều Thu Phong không hề hay biết, trong quá trình hắn hút lấy linh khí thiên địa, thứ tuồn vào cơ thể hắn nhiều nhất chính là linh khí của cái cây đại thụ kia. Vô số dòng linh khí trắng cuồn cuộn chảy vào bên trong cơ thể Thu Phong, nó hòa vào đan điền rồi hóa thành màu xanh lam ngọc bích tuyệt đẹp.