Đô Thị Quỷ Vương

Chương 401: Giấc mơ của Thành Chân!


Đọc truyện Đô Thị Quỷ Vương – Chương 401: Giấc mơ của Thành Chân!

Toàn hội trường bất động. Kể cả những người đã biết thực lực của Abid đều bất động. Bởi vì Thu Phong khi truyền võ kỹ cho một người nào đó, hắn luôn tìm hiểu đầy đủ khả năng của đối phương. Ví như Abid có thể chất trâu bò, hắn thích hợp luyện Kim Cang Bất Hoại này hơn.

Vả lại mỗi một võ kỹ đều yêu cầu những tính chất khác nhau. Ví như muốn luyện võ công Thiếu Lâm, trong đầu thứ nhất là không được có tạp niệm, thứ hai thể chất và kinh mạch phải đại yêu cầu. Mà Abid tuy thông minh, nhưng bản tính lương thiện hiền lành, do đó hắn rất thích hợp để học Kim Cang Bất Hoại hơn bất cứ ai.

Bạch Vân thì khác, ả ta vừa trâu bò, vừa công khỏe, phòng thủ tuy không trâu nhưng lại lỳ đòn. Có máu chó … à không máu điên, vì lẽ đó Bạch Vân thích hợp học mấy công pháp của Cái Bang hơn. Ví như Bá Vương Quyền hay Lục Hợp Quyền mà Thu Phong đã truyền dạy cho Bạch Vân trước đó.

Một vài người khác cũng đều được Thu Phong đưa ra số võ kỹ thích hợp để luyện tập, nhưng họ chỉ có thể học một lúc một loại võ kỹ đến khi nào thuần thục mới có thể học võ kỹ khác. Chẳng ai quái thai như hai anh em nhà Quốc Thiên và Thu Phong cả. Hai anh em nhà này, một thằng thì thiên tài, có khả năng học tập cực kì cao, nó biết cách cân bằng và luyện tập mọi thứ một cách nhanh chóng. Điểm trừ duy nhất của Quốc Thiên, tuy học nhanh nhưng không vững chắc, phải cần thời gian để củng cố võ kỹ.

Ngược lại với Quốc Thiên, Thu Phong không hề là thiên tài. Hắn một thân rèn luyện thể chất đến ngưỡng cực hạn của con người từ rất lâu rồi. Tốc độ, sức mạnh, thể lực đều nằm ở mức tối đa. Và khi có nội công trong người, kết hợp với khí công đã luyện thuần thục trước đó, tuy chưa đạt đến cảnh giới Võ Tôn trong khí công, nhưng sau khi kết hợp hai thứ mà chẳng ai nghĩ chúng có thể hòa hợp được với nhau.

Nội công và khí công trong cơ thể Thu Phong hình thành ra một dạng năng lượng mới, nó mang một bản sắc riêng biệt khác với tất cả mọi Võ Năng Giả trên thế giới này. Hắn là độc tôn, kẻ duy nhất trên thế gian này sở hữu dạng sức mạnh như vậy.

Nhưng hắn không biết rằng, cái thứ sức mạnh của hắn vẫn đang ngủ say. Nó chỉ rò rỉ ra một chút xíu. Giống như cả một đại dương chỉ rỉ ra được vài giọt nước trên hoang mạc thôi. Căn bản chẳng là gì, chẳng đáng nhắc tới, có cũng như không có.

“Đây là một trong số kỹ năng khi học nội công lĩnh hội được. Có hơn mười trường phái võ học khác nhau, tùy vào thể chất, năng khiếu mà lựa học theo những môn phái đó. Tuy nhiên tất cả đều đã bị thất truyền. Trong kí ức của tôi chỉ lưu lại một số võ kỹ đã học được, nó chỉ thích hợp với tôi. Tuy không nhiều nhưng vẫn có thể giúp chúng ta sống sót qua thời kỳ này để đợi Quốc Thiên trở về!”

“Quốc Thiên là em trai tôi, nói cho những ai chưa biết thì nó là một thiên tài … thiên tài hơn tôi gấp vạn lần …”

“Quốc Thiên có biệt tài ghi nhớ. Bất cứ thứ gì thấy qua hoặc nghe qua đều nhớ rõ mồn một. Và trong đầu thằng bé đang lưu trữ tất cả những ký ức về võ kỹ còn lại trên thế giới này của hơn 10 đại môn phái thời cổ đại …”

“Và chuyện này ngoài tôi và một người nữa biết, không tính Quốc Thiên thì những người ở đây là những người biết đến chuyện này. Tôi nói với mọi người tức là tôi tin tưởng mọi người. Chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, nếu như Quốc Thiên bị tổn hại chỉ vì giữ võ kỹ trong người, tôi biết được ai làm chuyện đó, hay tiết lộ ra ngoài. Tôi thề với trời đất, kẻ đó sẽ chết không toàn thây, chết không được, sống cũng không xong …”


“RÕ CHƯA???”

Thu Phong gầm lên một tiếng, ngọn lửa trên người hắn phừng phựt bốc lên trên cả trần nhà. Toàn bộ không khí trở nên áp bức, ai nấy cùng đều hít thở không thông. Có người không chịu nổi trực tiếp ngã xuống run rẩy.

Vài giây sau, Thu Phong thu khí thế và sát khí của mình lại.

“Kịch kịch …”

Vài giây sau áp lực của Thu Phong rút về, mọi người ai nấy cũng ngồi nghiêng ngã siêu vẹo. Chỉ duy nhất có Lục Nương và một số người hắn tin tưởng thực sự trong Hắc Long Bang, hắn mới không tỏa áp lực tới họ.

Thu Phong nói ra như vậy là có hai mục đích. Thứ nhất hắn muốn tìm đến kẻ ngu ngốc để sớm loại bỏ kẻ hắn đi càng sớm càng tốt. Thứ hai Thu Phong không sợ Quốc Thiên gặp nguy hiểm. Bởi vì khả năng Quốc Thiên đến đâu Thu Phong biết, hắn cũng tự rằng bản thân sẽ bảo vệ được em trai của mình, coi như không bảo vệ được thì chỉ cần ghi sai công pháp một đoạn nhỏ thôi sẽ dẫn đến tự bạo phát kinh mạch mà chết. Thứ ba sau khi hắn nói như vậy, tức hắn sẽ rời khỏi đây một thời gian để tìm kiếm Quốc Thiên và gia đình của hắn ở phía Nam. Đồng thời xem tình hình thế giới ra làm sao, hắn không thể nhốt mình ở trong thành phố này mãi được.

Để làm được điều đó chắc hẳn phải mất mấy tháng trời, chưa kể phải đánh giá sự nguy hiểm của các loại động vật dị biến đang có mặt trong thành phố và các vùng lân cận. Còn phải chuẩn đoán nguy cơ sắp diễn ra trong tương lai nữa.

Nói chung còn rất rất nhiều việc hắn cần phải giải quyết. Trong khoảng thời gian đó, nếu như Quốc Thiên đưa gia đình đến đây thì tốt, nếu như không thể, hắn sẽ tìm kiếm họ.

………………………………….

Cụ thể buổi thông báo của Thu Phong nói sơ qua về nạn thiên tai này, số người chết và bị thương không để kiểm kê ngay được. Quân lực có hạn, hắn mong muốn người dân sẽ trợ giúp hắn.

Ngoài ra Thu Phong cũng thông báo đến việc tuyển thêm quân lực, tất nhiên sẽ không vào quân đội mà vào hắc đạo Hắc Long Bang, với danh nghĩa là thành viên của Hắc Long Bang. Một số thanh niên trai tráng từ 35 tuổi trở xuống, 16 tuổi trở lên sẽ được tham gia. Cùng liên minh với quân đội giúp đỡ người dân, cũng như xây dựng một số cơ sở hạ tầng làm nơi trú ngụ chung cũng như nơi bảo vệ cho 2 triệu dân còn sót lại của thành phố này.


Hắn cũng cảnh báo về việc các loại đồng vật biến dị rất có thể sẽ giết hại con người. Đã một vài người bị giết chết trước khi Thu Phong kịp tới qua các ngọn núi và phân phát chó biến dị bảo vệ bọn họ.

Về khả năng bảo vệ, Thu Phong cũng nói rằng, nếu như họ tham gia vào thế lực của Hắc Long Bang. Họ sẽ được đào tạo kỹ năng chiến đấu, có thể trở thành kẻ như hắn, bay nhảy, có sức mạnh sánh ngang với Dị Năng Giả. Có thể đánh chết được Dị Năng Giả cấp cao nếu như đạt đến trình độ như hắn.

Ban đầu vài thanh niên lười nhác không muốn tham gia thì khi nghe đến đoạn đó, mắt ai cũng sáng lên, nháo nhào đòi tham gia.

Kết quả sau nửa ngày trời có quân số Hắc Long Bang từ 2.000 nhân mạng bùng nổ lên đến một con số khủng khiếp là 20 vạn người. Tức 200.000 người. Gần như tất cả thanh niên trai tráng từ 16 cho đến 35 tuổi đều tham gia sạch. Sót lại một số người dị tật bẩm sinh hay bệnh cấp tính gì đó không thể hoạt động mạnh.

Thu Phong cũng có nói rằng, nếu luyện công, tập luyện có thể đẩy lùi được bệnh tật. Nhưng ở thời đại này, bàn về việc đó dường như chẳng ai tin.

Và thêm một điều lệ đặt ra cho những người tham gia Hắc Long Bang sau này chính là một khi tham gia, không thực hiện được trực tiếp bị trục xuất ra khỏi thành phố, vĩnh viễn không được trở lại thành phố này. Bởi hắn không cần mấy kẻ ham vui, mệt quá thì trở ra.

………….

“Thứ nhất khi đã tham gia vào đây, dù là dưới danh nghĩa hắc đạo nhưng không phải muốn làm gì thì làm. Thời đại này đủ loạn rồi, tôi không cần các anh đi ức hiếp thêm bất cứ ai nữa. Thay vào đó dưới danh nghĩa hắc đạo, các anh có thể làm những việc mà quân đội không thể làm dưới sự cho phép của tôi.”

Trên sân vận động, Thành Chân đứng lên một cái bục cố gào giọng lên mà nói. Quả thật có một chút khó khăn. Trước mặt hắn bây giờ đa phần là thành viên mới gia nhập Hắc Long Bang, Thu Phong không thể ra mặt để thuyết giáo những người này. Bởi vì hắn là người của chính phủ, thay vào đó Thành Chân đại diện cho hắn làm người phát ngôn.

Danh chính ngôn thuận tức Thu Phong không liên quan gì mất, tuy nhiên ẩn sâu bên trong Thu Phong vẫn là thủ lĩnh của Hắc Long Bang mà chỉ những thành viên cũ của Hắc Long Bang mới biết được. Sau này những người mới có được biết hay không thì tùy vào độ trung thành và cầu tiến của họ.

“Các ngươi sẽ được huấn luyện bởi thành viên cấp cao trong bang hội. Họ đều là những người ưu tú nhất bang hội, cũng như quân đội không có mấy người so sánh được với họ về khoản chiến đấu!”


Nói tới đây Tiger không biết từ đâu xuất hiện vác theo một cái cây dài hơn 10 mét bị bật rễ đem lên trên khán đài.

“Rầm!!”

Tiger ném cái cây xuống khán đài, sau đó hắn đứng tấn chừng vài giây. Vận nội công trong cơ thể rồi nhảy lên sút một cước vào giữa thân cây.

“Cờ rắc ~~~”

Chỉ một cú sút khiến cho một thân cây to lớn hơn một vòng tay của người trưởng thành bị sút gãy. Toàn bộ những người phía dưới chứng kiến cảnh tượng đó liền hít vào một hơi thật sâu. Thật sự họ có thể làm như vậy ư?

Chỉ việc một người có thể vác được cái cây nặng mấy trăm kg kia đã là điều vô lý, điều hoang đường rồi.

Ấy vậy mà thật, trước kia, Tiger bỏ bê luyện tập. Nhưng sau này tư tưởng của hắn được Thu Phong củng cố lại, hắn lại là kẻ tập luyện điên cuồng hơn bất cứ ai để hòng đuổi kịp Bạch Vân và Abid bỏ xa hắn tự lúc nào.

Phòng luyện tập thực tế ảo, Tiger đã có thể chịu được trọng lực gấp 7 lần trọng lực trái đất. Tức cơ thể hắn đã phải gánh chịu sức nặng đến vài trăm kg. Với một cái cây như thế, hắn chỉ cần vận một chút sức là có thể vác nó đi một cách dễ dàng.

Cũng đồng nghĩa sút gãy nó cũng cực kì dễ. Nhưng đây là khúc gỗ thôi, chứ thay vào một tấm thép dày thì phải sử dụng đến võ kỹ.

Tuy nhiên điều hắn làm cơ hồ chả là cái quái gì so với ông sếp quái thai của mình cả.

Hắn từng thấy mấy tháng trước sếp một quyền đấm bay cả tấm thép dày 1m, cao hơn 10m. Tấm thép đó lủng nguyên một lỗ to tướng trong phòng tập kia kìa.

Thời gian gần đây hắn lại chứng kiến thực lực của thống lĩnh tăng vọt khi tốc độ của ngài nhanh còn hơn cả một chiếc phi cơ chiến đấu. Nhất là cái lần hắn nghe chấn động trong khu đèn đỏ, vừa đến đó, hắn thấy Thu Phong tung một đấm vào gã Dị Năng Giả hóa hình kia khiến hắn văng đi va vào biết bao nhiêu tòa nhà.


Rồi cả thực lực của em trai ngài ấy là Quốc Thiên vậy. Hai người họ như nằm ở một đẳng cấp khác, khiến cho Tiger suy nghĩ cả đời này có khi mình cũng không đuổi kịp hai người họ nếu như một lần nữa mình lại thỏa mãn với thứ sức mạnh chỉ có thể biểu diễn cho những kẻ tay mơ dưới kia.

“Mọi người thấy rồi đấy, tuy nhiên đây chỉ là một trong số những người mạnh mẽ trong bang hội thôi. Các đầu lĩnh khác đều có thực lực như vậy. Họ thừa sức chiến đấu với động vật dị biến, họ thừa sức bảo vệ mình. Liệu các ngươi có muốn giống họ, muốn trở nên có ích trong cái xã hội đang diệt vòng này? Có muốn sống không? Có muốn trở nên mạnh mẽ bảo vệ gia đình của mình không?”

Thành Chân dồn hết nội lực cuối cùng trong họng mình mà hét lên. Hắn thời gian này chỉ có học qua chút nội công để tăng thể lực mà thôi. Chứ công việc chính của hắn là quản lý bang hội chứ chẳng phải đánh nhau. Mặc dù thời trai tráng hắn từng là kẻ đi, đánh đấm mà chẳng ngại đối thủ là ai. Tuổi đã có, hắn ngày một yếu đi. Nhưng bây giờ hắn phải cố gắng, cố gắng trở nên mạnh hơn, thứ nhất là tự bảo vệ bản thân mình, thứ hai là để có tiếng nói hơn trong cái thời đại đang bị diệt vong này.

“Muốn!”

“Muốn!!!”

Phía dưới khán đài, 2 vạn người bùng nổ mà gào thét. Tiếng thét vang vọng khắp chân trời khiến cho người nghe cảm nhận được khí thế của bọn họ.

Thấy một viễn cảnh như vậy, Thành Chân nở một nụ cười. Hắn đứng chắp tay ra sau lưng mà tưởng nhớ lại khoảng thời gian trước đây hắn bất chấp tất cả để theo chân Thu Phong.

Hắn không ngờ có một ngày như thế này. Thiên tài dù mất trí nhớ vẫn là thiên tài. Thu Phong không còn là thiên tài quân sự nữa, nhưng hắn lại là thiên tài lãnh đạo, thiên tài trong việc chiến đấu.

Thành Chân từng nghĩ cái việc chiến đấu mạnh hay yếu nó rất vô nghĩa. Người bình thường căn bản chỉ là người bình thường. Dù giỏi đánh nhau đến đâu cũng chỉ có thể vùng vẫy trong Xích Quỷ mà thôi. Nhưng Thu Phong đã chứng minh điều ngược lại khi hắn liên tục đánh bại và giết chết hàng tá Dị Năng Giả cấp cao đến ám sát hắn.

Thành Chân rung động thực sự. Hắn cũng từng rất cuồng chiến đấu, nhưng sở trường của hắn vẫn là dùng não nhiều hơn, nên có thể nói hắn giống với Lục Nương. Không thích hợp để chiến đấu.

Bây giờ khác rồi, Thu Phong vừa có thể chiến đấu mạnh mẽ vừa có tài lãnh đạo. Hắn chỉ là một kẻ tham mưu, hiến kế cho Thu Phong mà thôi. Tuy thế vẫn chưa đủ, hắn cũng không đủ thông minh, hắn phải giúp bản thân không ngừng phát triển hơn nữa. Nói về đầu óc, hắn có một ông bố là trùm đất Nam, ông ta bản lĩnh và sử dụng đầu ghê gớm hơn rất nhiều. Nếu hắn cứ như vậy, dặm chân tại chỗ bởi vì mớ bòng bong trong suy nghĩ, ngày nào đó hắn sẽ giống như Tiger lúc trước. Sẽ bị bỏ lại.

Hắn cần phải đổi mới để tốt hơn. Không phải thay đổi, mà là thích nghi.

Từ hôm nay trở đi, Thành Chân quyết tâm lao vào luyện tập và tìm hiểu về cách điều hành một quân đoàn. Hắn cũng có ước mơ một ngày nào đó phục vụ cho quân đội, hoặc chính bản thân hắn sẽ phù tá Thu Phong ra trận chẳng hạn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.