Đọc truyện Đô Thị Quỷ Vương – Chương 350: Quyết định
Cả một tòa nhà cao ốc bị cháy, biết bao nhiêu người chứng kiến, quay phim lại đăng lên mạng xã hội. Vậy mà qua ngày hôm sau bị gỡ sạch, chẳng có một chút thông tin gì, báo đài cũng chẳng đề cập đến vụ cháy xảy ra lúc khuya của một tòa nhà cao ốc 20 tầng tại Bắc Khánh.
Đó chính là sức mạnh của đồng tiền. Bạn có tiền, bạn nói cái chó gì cũng được.
Cũng may Duy Linh vốn tập thể dục thường xuyên, chơi gái đều đặn, ăn chơi trụy lạc liên tục nên sức chịu đựng của hắn ta hơn hẳn kẻ khác. Nếu không hắn đã lên tăng xông mà nhập viện giống như Huệ Nhan rồi.
Quả thật mà nói, Thu Phong chơi rất độc, chơi rất lớn. Đốt cả tòa nhà làm ăn của người ta mà không nể mặt. Chưa dừng lại ở đó, Duy Linh vốn tính chơi lại Thu Phong thì ngày hôm sau hắn nhận được một xấp giấy về cái công ty giải trí của hắn từ Hắc Long Bang gửi đến. Cộng thêm những thông tin buôn bán người trái phép đều được Thu Phong điều tra ra sạch.
Nhưng chốt cho cùng chỉ là những tờ giấy thôi, Duy Linh chưa thấy Thu Phong có động tĩnh gì cả.
Thực chất Thu Phong đã và đang làm rồi. Hắn chia người của mình ra, đến khắp mọi miền đất nước, bao gồm những kẻ mạnh trong Hắc Long Bang, cả hai thằng đầu cứt và thằng Eryk của Guerriers Forts cũng được Thu Phong cử đi làm việc.
Thành phố Quảng Phúc này chỉ cần một mình Thu Phong trấn thủ là được.
Trong thời gian 3 ngày, nhờ mạng lưới thông tin mà quân đội cung cấp. Những thằng bộ đội biên phòng ăn hối lộ, đưa người vượt biên trái pháp, thậm chí là cả hải quan đều bị tóm sạch. Tổng số người ăn hối lộ và liên quan lên đến 100 người, tuy nhiên cái này là việc nội bộ, không được công bố ra bên ngoài.
Bây giờ đường dây buôn bán phụ nữ của Duy Linh bị đóng băng. Hắn tức điên lên được nhưng chẳng thể nào làm gì được cái kẻ tên là Quốc Phong kia. Bởi hắn biết tên này ngoài mặt là đại ca xã hội đen, nhưng hắn còn là tướng của quân đội Xích Quỷ. Không thể động vào, cũng không thể ám sát, dù ám sát cũng giết không được hắn.
Cách đây vài hôm Duy Linh đã từng cầu cứu Duy Bạch Hổ, Duy Bạch Hổ thằng già này bình thường rất máu chiến. Chả hiểu sao khi nhắc đến cái tên Quốc Phong lão ta trực tiếp cúp máy, cắt đứt liên lạc. Thậm chí cắt đứt sạch mọi mốt làm ăn với hắn, phi tang chứng cứ, đoạn tuyệt quan hệ.
Đơn phương độc mã đối chọi với con quái vật nhà họ Nguyễn kia, Duy Linh chẳng biết phải làm thế nào. Ngoài cái danh là tướng của quân đội Xích Quỷ, hắn lại còn là một thiên tài, bố già Nhất Phương là ông trùm đất Nam. Băng đảng của Nhất Phương dũng mãnh thiện chiến, quyền lực, tiền tài, địa vị thậm chí còn hơn cả Duy Bạch Hổ và cái băng Cửu Long Hội chết tiệt đó.
Nhận ra rằng, lo lắng, sợ hãi, chẳng giải quyết được vấn đề gì. Duy Linh không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc. Cái đầu hắn phải ma lanh đến nhường nào mà sống dưới bàn tay của Duy Bạch Hổ mà vẫn có thể kiếm rất rất nhiều tiền.
Trong một tòa nhà chọc trời nằm giữa trung tâm thành phố Bắc Khánh. Duy Linh ngồi trong căn hộ rộng lớn và sang trọng của mình. Ông ta ở đó, chỉ có một mình ông ta, không có một ai khác. Duy Linh không hề có bất cứ ai gọi là đủ thông minh để hiến kế cho mình. Thay vào đó hắn rất giỏi chuyện này.
Nhưng bản thân mình đang ở trong một thế bí, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Tự tin rằng đã mua chuộc tất cả những người liên quan, xui thay hắn lại quá chủ quan. Duy Linh nghĩ nếu như bản thân mình biết điểm dừng, dừng các việc bắt cóc lại. Thay vào đó cứ tiếp tục kinh doanh mại dâm và làng giải trí thì đã không phải gặp chuyện như ngày hôm nay.
Chẳng thể nào ngờ được Quốc Phong lại chính là thủ lĩnh của Hắc Long Bang. Một kẻ vừa có tầm vừa có thế lực, làm sao để mà đối đầu với hắn. Chẳng lẽ bỏ hết sản nghiệp này mà chạy trốn?
Con người chẳng có ai là hoàn hảo, vạn vật luôn có điểm yếu. Dẫu hậu thuẫn, thân phận và thế lực của Quốc Phong có lớn đến nhường nào thì Duy Linh vẫn tin được rằng hắn sẽ tìm ra được điểm yếu của kẻ đó.
Dốc hết tài sản, mối quan hệ, thậm chí là cả những cô đào xinh đẹp nhất của mình. Duy Linh chơi tất tay một lần với Thu Phong. Ông ta muốn xem xem cái đầu của thằng nào hơn thằng nào.
Vì sao Duy Linh lại tự tin suy nghĩ đầu của mình hơn cái đầu của một kẻ có chỉ số IQ hơn 200, thiên tài quân đội trẻ tuổi, thông minh tuyệt trác? Đơn giản, theo một nguồn thông tin nào đó, Duy Linh biết được Quốc Phong thật sự đã bị mất trí nhớ.
Không cần phải chứng thực việc Quốc Phong có mất trí nhớ thật hay không. Chỉ cần xem cách làm việc của hắn ta. Thứ nhất sau khi dẫn Hắc Long Bang đến đây sinh sự, hắn ta chả thèm kiểm tra kỹ càng coi bên trong tòa cao ốc chứa những gì. Đào của Vũ Tinh được hắn thả đi một cách cẩu thả mà không quan tâm đến sự sống chết của họ. Thứ 2 tay Quốc Phong đó theo như những gì Duy Linh biết về hắn trước kia thì thằng này là một thằng kỹ tính. Đã làm gì là làm cho đến cùng, không có để hắn có cơ hội thở như thế này.
Theo đó Duy Linh bắt đầu tìm hiểu về Quốc Phong. Kẻ thù của kẻ thù là bạn, Duy Linh không tin một kẻ đứng trên đỉnh vinh quang như Quốc Phong lại không có kẻ thù.
Hắc đạo mà dây vào quân đội rất khó sống, nhưng từ trước đến nay Duy Linh luôn là kẻ chủ động liên kết làm ăn với quân đội, từ hải quân cho đến biên phòng. Trên hết Quốc Phong là kẻ trong quân đội, hắc đạo như hắn không thể làm gì được. Nhưng kẻ thù của Quốc Phong chắc chắn cũng nằm trong quân đội.
Dù rằng bản thân Duy Linh bây giờ đang rất nguy cấp, hắn quyết định không trốn sang nước ngoài. Hắn phải ở đây, tìm điểm yếu của kẻ tên Quốc Phong kia là giết chết hắn.
…………
Tại thành phố Quảng Phúc, trong căn hộ của mình, Thu Phong lúc này vừa kết thúc buổi luyện tập của mình tại phòng thực tế ảo. Từ thể chất, công pháp, thứ năng lượng giống nội công kia, kỹ năng chiến đấu, võ kỹ tất cả đều được hắn sắp xếp theo lịch luyện tập trong một ngày.
Thay vì luyện tập điên cuồng như lúc trước, ban đêm Thu Phong lại dành thời gian cho việc khác. Hắn dành thời gian cho việc suy nghĩ, dạo gần đây có rất nhiều chuyện khiến hắn phải suy nghĩ, hắn không thể nào tập trung luyện tập được như trước kia nữa.
Từ chuyện xuyên không, cho đến thông tin về thằng song trùng Quốc Phong, và rồi đến thế chiến, chuẩn bị cho thế chiến. Đủ thứ chuyện. Và giờ hắn đang suy nghĩ nên giải quyết Duy Linh thế nào. Theo như thông tin mấy ngày nay truyền về, Thu Phong biết tay Duy Linh là một kẻ cực kì thông minh. Hắn ta là con chuột nhắt, biết suy tính, tính toán kỹ lưỡng. Bằng chứng là Thu Phong đã cho hắn 3 ngày, 3 ngày để cho hắn ra đầu thú hoặc cho hắn trốn khỏi Xích Quỷ này.
Nhưng hắn không làm thế, đến tận giờ hắn vẫn ở lỳ trong căn hộ xa hoa của hắn tại Bắc Khánh. Có lẽ Thu Phong nhận thấy bản thân mình quá nhân từ, chẳng hiểu sao dạo này hắn không còn hiếu chiến, không còn cuồng sát như trước. Càng trưởng thành Thu Phong càng không muốn lấy mạng người ta. Bởi hắn biết chết đi chưa phải là hết, mình giết kẻ khác, thì bản thân mình cũng gánh lấy nghiệp quả của kẻ đó.
Đứng bên ngoài ban công. Thu Phong kẹp điếu vào hai đầu ngón tay, điếu thuốc đã cháy quá nửa mà hắn vẫn chưa kéo một hơi nào ngoài lúc châm nó lên. Và rồi cuối cùng hắn cũng đã rít vài hơn.
Nhìn những làn khói trôi nổi ra bên ngoài, bị gió cuốn đi tan vào trong không khí. Phía dưới đường phố tấp nập, biết bao nhiêu người qua lại, xe cộ lui tới. Mấy thằng choi choi cóc nghé đến tụ tập lại với nhau, làm cốc bia rồi cười khằng khặc khiến cho Thu Phong cảm thấy bản thân mình như gợi nhớ lại khoảng thời gian lúc còn ở trong khu ổ chuột.
Khi ấy hắn chẳng phải nghĩ gì nhiều, mọi chuyện rất đơn giản, sáng luyện tập, chiều đi đánh nhau, tối về nhậu. Cứ thế cả mấy tháng trời, tuy chẳng được tích sự gì nhưng mà vui. Còn giờ hắn lúc nào cũng bận rộn, lại còn phải xắp xếp thời gian để luyện tập. Đến đánh nhau hắn còn chẳng buồn muốn đánh ai nữa rồi.
“Haizzz …!”
Thở dài một tiếng, Thu Phong dụi điếu thuốc vào trong cái gạt tàn đặt bên cạnh chậu cây gần mình. Lâu rồi hắn cũng chẳng làm một điếu thuốc nào.
Có lẽ hắn nên kết thúc chuyện này. Duy Linh thằng già này, càng để lâu càng nguy hiểm. Bỗng nhiên Thu Phong có cảm giác như vậy thôi, hắn nghĩ mấy thằng thông minh thường làm những chuyện không tưởng. Ví như Quốc Phong, hắn vốn chẳng có thực lực gì, ngoài cái chỉ số IQ cao ngất ngưởng kia ra.
Vậy mà hắn có thể dễ dàng đi xuyên qua mấy thế giới như đi du lịch vậy. Rồi làm khó cả một kẻ từng giết người như gà là hắn – Thu Phong.
Quyết định rồi.
Thu Phong mặc một cái áo khoác đen lên người, một chiếc quần Jean, đội cái nón lưỡi trai màu đen kéo gập xuống. Và Thu Phong đi ra khỏi tòa chung cư của mình. Hắn cứ thế mà đi, hắn chẳng đi xe. Thay vào đó hắn chọn một chuyến tàu điện ngầm. Bây giờ trời vẫn còn sớm, khoảng hơn 9 giờ tối. Tàu vẫn còn chạy vài chuyến nữa.
Chọn một chuyến đến Bắc Khánh, Thu Phong độc mã đến đó một mình.
“Xin quý khách hãy ổn định chỗ ngồi và vị trí đứng … tàu sẽ khởi hành sau 3 … 2 … 1 … ù ù …”
Con tàu điện ngầm bắt đầu lăn bánh. Lần trước kéo người qua Bắc Khánh, Thu Phong phải mất hơn một tiếng mới đến nơi. Nhưng lần này hắn ở trên tàu điện ngầm, chạy với vận tốc mấy trăm km trên một giờ. Mất khoảng mười phút hắn đã có mặt tại ga tàu nằm ở quận trung tâm thành phố Bắc Khánh rồi.
Bước ra khỏi tàu, Thu Phong khẽ đeo một cái khẩu trang lên miệng, hắn gắn tai nghe vào hai bên lỗ tai mình rồi bước đi. Hòa mình vào trong thành phố tấp nập người.
Đây là một thành phố làm việc, có những công ty tăng ca ép nhân viên của mình làm việc đến tận 10 giờ đêm. Nhưng cũng có những người tham công tiếc việc làm tới tận bây giờ mới về. Do đó, một phần người đông đúc cũng do họ đi chơi, một phần cũng do các nhân viên tăng ca tan sở mà về.
Vài phút sau, Thu Phong với bộ dạng trông chẳng khác gì những thanh thiếu niên ăn chơi quậy phá nhưng sợ người quen biết mặt. Bởi thời đại này cũng nhiều thanh niên trẻ tuổi thích ăn mặc theo phong cách như vậy. Áo khoác da, quần jean và nón kết, thậm chí là mang khẩu trang cả vào buổi tối.
Đứng trước một tòa nhà chung cư, Thu Phong ngẩng đầu lên. Hắn đang suy nghĩ làm sao để vào được tòa chung cư này. Đây vốn là nơi ở của Duy Linh. Ông ta vài ngày nay chẳng hề rời khỏi chỗ này. Vài tiếng nữa là hết ngày thứ 3 mà Thu Phong âm thầm giao cho ông ta.
Nếu như không tự thú hoặc rời khỏi Xích Quỷ, Thu Phong buộc phải giết, giết cho nhanh cho gọn để tránh đêm dài lắm mộng.
Đó là lý do tại sao hắn có mặt một mình tại nơi này.
“Bone!” – bỗng nhiên Thu Phong gọi tên trí tuệ nhân tạo của hắn.
“Vâng thưa thiếu gia!”
“Làm thẻ thông hành vào tòa nhà này được không?”
Vừa nói Thu Phong vừa đưa điện thoại lên chụp lấy địa chỉ của tòa nhà đó.
Vài giây sau Bone lên tiếng:
“Xin thiếu gia vui lòng đợi Bone 2 phút!”
Thu Phong im lặng không trả lời, hắn không đứng ở đây nữa mà rời đi nơi khác. Nếu đứng đây quá lâu sẽ khiến bảo vệ tòa nhà này nghi ngờ. Thậm chí ở đây cũng có một vài Dị Năng Giả của Duy Linh âm thầm bảo vệ hắn.
Nhưng Thu Phong vẫn chưa cảm thấy sự hiện diện của họ.
Bone là một hệ thống AI trí tuệ nhân tạo cấp cao. Ngoài việc quản lý và điều hành tòa nhà của Hắc Long Bang ra thì cô nàng này còn có thể làm hacker, tìm vị trí kẻ thù thông qua xâm chiến an ninh mạng Xích Quỷ. Nói là xâm chiếm, thực chất Thu Phong có quyền truy cập thông tin bảo mật của Xích Quỷ đến một hạn mức nhất định, nhưng hắn không làm được việc đó, Bone thay hắn làm việc đó. Do đó, Bone cũng có thể làm một chế độ thông hành vào cái tòa chung cư này.
Như đã nói, tất cả công dân của Xích Quỷ đều có một cái thẻ, cái thẻ đó như tấm thẻ đa năng bao gồm tài khoảng ngân hàng, thẻ căn cước, thẻ thông hành sân bay, thẻ thanh toán trực tuyến hoặc cửa hàng các thứ nếu như mình đăng ký từ họ. Từ đó Bone có thể làm giả một hệ thống cấp phép cho tấm thẻ của Thu Phong có thể thông hành vào cái tòa chung cư kia, như thể chính Thu Phong là người thuê trong chung cư đó.