Đô Thị Kỳ Tình Truyện

Chương 33


Đọc truyện Đô Thị Kỳ Tình Truyện FULL – Chương 33


Loạn thất bát tao đi kiếm tiền, khó khăn liên tiếp trong sinh hoạt.

Trong trại tạm giam, Quan Tam đang mím chặt môi, nén cơn thịnh nộ.

Cảnh sát không cho cô gặp mặt Điêu Vô Thủ, lý do vì Điêu Vô Thủ là tội phạm nguy hiểm, không thể tiếp xúc.

Hết cách, Quan Tam đành yêu cầu được gặp Sở Bất Cụ, cảnh sát chấp nhận.

Mấy ngày bị giam trong tù khiến ông chủ Sở mất đi dáng vẻ lanh lợi, đầu tóc bù xù, chòm râu cá trê bị thiếu mất một nửa, trông ông càng giống như chuột chết dưới tay mèo vậy.

“Nhìn ông kìa, đại giáo sư Chuột à, chẳng phải ông đang mở một lớp dạy học đấy sao? Tại sao bị bắt vào đây vậy?” Quan Tam châm chọc.

Sở Bất Cụ uất ức nói: “Khỏi phải nhắc.

Tôi cũng chẳng làm gì xấu, chẳng qua tôi chỉ tuyên truyền ưu điểm và tầm quan trọng của loài chuột thôi.

Kết quả là bị người ta tố cáo, cho rằng tôi lừa đảo.

Cô thấy tôi có oan không?”
“Vô lý! Ông tuyên truyền ưu điểm loài chuột mà cũng có người đến học ư?” Quan Tam khó hiểu.

“Dĩ nhiên, vì muốn chiêu sinh nên tôi phải tìm một cái tên khóa học nghe thật oách, tôi gọi nó là lớp đào tạo trẻ em – nhân tài tương lai của thế kỷ 22.” Sở Bất Cụ nói xong liền đắc ý.

“Trẻ em sao?” Quan Tam kinh ngạc trừng mắt.

Sở Bất Cụ mỉa mai: “Thời nay nhà nào cũng có trẻ con.

Cha mẹ đều luôn muốn con mình tốt lên nên có bao nhiêu tiền cũng đổ hết, rất dễ lừa gạt.

Hơn nữa nếu muốn người khác quý trọng loài chuột thì phải ưu tiên giáo dục trẻ con mới phải.”
“Ông…!ông…!ông…!Mẹ nó! Ông…” Quan Tam tức điên đến mức chửi ầm lên.

“Cái đồ chuột nhắt kia, người quý chuột chỉ có trong phim hoạt hình thôi.

Ông xem lại đạo đức đồng loại ông đi, người muốn tiêu diệt còn chưa xong mà ông đã muốn con người bảo vệ chuột à? Nếu ông bảo đám đồng loại tự sát hết, chỉ còn lại một đám còn ít hơn cả gấu trúc thì tôi cam đoan các ông sẽ lập tức thành bảo vật quốc gia đấy.”
“Cái này…!chẳng qua gần đây tôi thấy con người giết hại động vật quá nhiều, nên mới đề phòng trước mà…” Sở Bất Cụ van xin.

“Quan Tam à, cô cứu tôi đi mà.

Trong tất cả những người có bản lĩnh thì tôi chỉ biết trông cậy vào cô thôi.

Nếu được thả, tôi thề về sau sẽ chăm chỉ làm việc ở Đại Bài Đương, không dám làm bậy nữa đâu.”
“Được rồi, tôi sẽ nghĩ cách.” Quan Tam tức đến buốt cả răng.

Lúc đi ra mới chợt nhớ còn có Lão Ô nữa, cô vội quay lại tìm cảnh sát.

Viên cảnh sát tiếp dân thấy ánh mắt Quan Tam khác thường.

Cô gái này là bằng hữu gì với đám tù nhân kia vậy? Nhân dĩ quần phân* sao? Vậy thì đứa con gái này chắc cũng chẳng phải là người tốt lành gì.

May mà Lão Ô chỉ mắc lỗi nhỏ, nên cảnh sát cũng đồng ý cho vào gặp.

*Người chia theo bầy.

Như câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Lão Ô cúi gằm mặt, đôi mắt sưng vù, bộ dạng như vậy muốn tội nghiệp bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.

“Ông làm gì mà lại bị bắt nữa thế?” Quan Tam dường như cảm thấy huyệt Thái Dương giật giật.

“Không phải ông đi bán thực phẩm chức năng với một tên nào đó kiếm lời sao? Mới được vài ngày đã ngồi tù rồi?”
Lỗ mũi Lão Ô hít hít, nói: “Tôi cũng là bị cám dỗ.

Cái người kia nói với tôi rằng hiện giờ người già đều chú trọng đến dưỡng sinh, thực phẩm chức năng bán rất chạy, kiếm được rất nhiều tiền.

Nhà tôi rất nghèo, nên mới muốn kiếm thêm chút lời…”
“Vô lý! Bán thực phẩm chức năng thì cảnh sát bắt làm gì?” Quan Tam cảm giác kiến thức của mình như bị rút cạn.

Vẻ mặt Lão Ô như bị thiếu nợ, nói: “Cũng tại tôi nhẹ dạ, người kia nói nhìn tôi sống rất thọ, cho nên đặc biệt đào tạo tôi thành chuyên gia dinh dưỡng chỉ trong vòng hai mươi phút.

Tôi cũng cảm thấy bản thân hoàn toàn đủ tư cách để giảng đạo dưỡng sinh cho con người, dù sao tôi cũng là Thiên Niên Ô Quy mà, nên việc này đơn giản như một bữa ăn sáng thôi.

Tôi trò chuyện với mấy lão già, nói rằng thứ quyết định sinh mạng chính là tịnh dưỡng, không hề vận động là sống thọ nhất.

Quả thực…!sau đó rất nhiều người già nghe theo lời tôi nói, còn mua cả thực phẩm chức năng do tôi bán nữa.

Kết quả là mấy người con gái của đám lão già đó chạy đến gây rối, cảnh sát đến bắt tôi, nghi ngờ tôi là kẻ lừa đảo.”
“Ông…!ông…!ông…!Mẹ nó!” Quan Tam tức đến muốn đánh người.

“Ông chỉ là một con rùa, ông không nhúc nhích thì đúng là sống rất thọ, nhưng người làm sao mà không nhúc nhích được chứ? Chỉ có người chết mới không nhúc nhích thôi.

Ông đúng là có não cũng như không, thực phẩm chức năng đâu phải là thuốc mà bán hả?”
“Con người thật ác độc, lừa dối cả đồng loại.

Tôi chỉ khuyên người nghỉ ngơi tịnh dưỡng, còn tốt hơn con người khuyên uống canh đậu xanh, ăn lươn tăng cường sinh lực mà…” Lão Ô biện minh, lại thấy sắc mặt Quan Tam khó coi, vội cầu xin: “Cô cứu…!cứu tôi với, tôi chỉ biết mỗi mình cô có tài thôi.

Sau khi được thả ra, tôi cam đoan sẽ chuyên tâm đi bán phụ kiện máy tính với Tiểu Ô, không lừa gạt người nữa…”
“Được rồi, tôi sẽ nghĩ cách.” Quan Tam nổi giận đùng đùng ra ngoài.

Sau khi tìm hiểu thông tin từ viên cảnh sát kia, hai yêu quái này nếu muốn được thả ra thì phải nộp tiền phạt, tổng cộng là năm mươi vạn.

Hôm nay là kỳ hạn chót, nếu không nộp kịp thì sẽ bị xét xử.

Quan Tam nghe xong cảm thấy đầu sắp to ra, kẻ có tiền nhất là Điêu Vô Thủ thì bị bắt rồi, cô còn biết đến tìm ai đây.

Suy nghĩ một chút, cô quyết định đi tìm Vinh Chi Nghi, nhưng cả nhà họ lại đi vắng, gọi điện cũng không được.

Cô thực sự không tìm được người nào khác, lại lo lắng cho Điêu Vô Thủ, cứ thế mà ngồi đờ đẫn trên vỉa hè.

Cách đó không xa, có vài lão già đang đánh cờ, thỉnh thoảng tán gẫu truyền đến tai cô, một lão già huênh hoang nói: “Con tôi làm chủ một công ty, nên giờ tôi có tiền…” Đột nhiên ánh mắt Quan Tam lóe sáng, cô cũng có một người thân thích làm chủ công ty, cha vợ Lam Hầu Thành!
Đã có cách, Quan Tam lập tức hành động.

Vừa nghe tiếp tân nói Quan Tam muốn gặp mặt, Lam Hầu Thành vô ý thức rụt đầu, suy nghĩ mông lung.

Ông vừa nhận được mật báo, cả nhà Vinh Chi Nghi đã rời khỏi thành phố N, chỗ dựa vững chắc đi rồi, Quan Tam còn dám tới sao? Chẳng lẽ đây cũng là quỷ kế của Vinh Chi Nghi? Không thể lơ là được, ông vẫn còn nhớ đến bài học Đoạn Cẩm Vinh.

Gặp mặt sao? Cái con tôm nhỏ kia liệu có chịu được sóng lớn không đây?
Quan Tam vẫn niềm nở, mặc kệ xung quanh mà hỏi thăm: “Cha vợ có khỏe không?”
“Xin cô chú ý đến từ ngữ xưng hô.” Lam Hầu Thành uy nghiêm nói, ông nghĩ làm vậy sẽ khiến Quan Tam bị áp đảo tinh thần, nhưng vạn vạn không ngờ tới mục đích đến đây của cô.

Muốn vay tiền thì phải luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười, đạo lý này ai cũng biết.

Quan Tam cười nịnh nọt: “Người nhà cả mà, hà tất phải vậy?”
“Tóm lại cô đến đây làm gì?” Lam Hầu Thành quặm mặt, nhìn Quan Tam chằm chằm đầy khinh bỉ.

Quan Tam là người thích ăn mềm không ăn cứng, duy trì mặt cười đến mức cương cứng rồi mà vẫn không cải thiện được thái độ của cha vợ, điều này khiến cô rất tức giận.

Cô thành thật nói: “Tôi muốn vay năm mươi vạn.”
Lại là quỷ kế của Vinh Chi Nghi ư? Không đúng, nếu Vinh Chi Nghi muốn lừa mình thật, há chăng năm mươi vạn là xong chuyện sao? Lăn lộn trên thương trường đã nhiều năm, Lam Hầu Thành không thể không lo xa.

“Rốt cục đã lộ ra đuôi cáo rồi, hóa ra cô muốn sống chung với con gái tôi chỉ vì tiền.” Ông lợi dụng điểm này để khiến Quan Tam nổi giận, nhằm moi ra mục đích thật sự của cô.

Ông lấy ra tờ chi phiếu, nắm chặt, cười khẩy không ngừng: “Năm chục vạn là chuyện nhỏ, có điều cô dựa vào đâu mà muốn tôi đưa năm chục vạn?”
Quan Tam nháy mắt vài lần, nói: “Dựa vào việc tôi là con rể ông.”
Lam Hầu Thành nghẹn họng, ông vội vàng điều hòa hơi thở.

“Tôi không muốn dài dòng với cô nữa.

Rời khỏi con gái tôi thì năm chục vạn này xem như là chi phí thời gian cô đùa giỡn với con bé.” Ông ám chỉ Quan Tam ví như kẻ bất trị, cũng mượn cơ hội này khiến con gái mình bỏ lại thành phố N và Vinh Chi Nghi.

Ông không dám tưởng tượng, nếu như con gái mình và Vinh Chi Nghi hợp tác, Lam thị sẽ không có chỗ cho ông.

Quan Tam không hiểu được ẩn ý trong câu nói của Lam Hầu Thành, bằng lòng rời khỏi Hứa Già.

Lúc cầm chi phiếu, cô đăm đăm nhìn Lam Hầu Thành.

Đương lúc Lam Hầu Thành cho rằng cô muốn nổi đóa, định gọi bảo vệ thì đột nhiên Quan Tam nói một câu: “Tôi muốn tiền mặt.” Quan Tam lần đầu tiên nhìn thấy chi phiếu, cho nên cô không thật sự yên tâm với cái thứ này.


Lam Hầu Thành suýt té từ trên ghế xuống, ông cố nén lửa giận, gọi thư ký đưa Quan Tam đến ngân hàng lấy tiền: “Nhớ kỹ lời cô nói đấy.”
Quan Tam vừa rời đi, ông lập tức mở laptop ra, cuộc nói chuyện vừa nãy đã bị camera giám sát quay lại rồi in ra đĩa CD.

Lam Hầu Thành có thể tưởng tưởng được biểu cảm của con gái mình sau khi xem xong đĩa CD này.

Trong ngân hàng, tất cả mọi người đều mắt tròn mắt dẹt nhìn Quan Tam cầm xấp tiền nhét vào túi rác.

Cái túi rác này là cô mua từ một người thu thập ve chai với giá một đồng lúc đang trên đường đi.

Quan Tam khấp khởi vui mừng khiêng túi rác về nhà.

Hứa Già bịt mũi, hỏi: “Lại mang đồ đồng nát gì về nhà vậy?” Quan Tam dốc ngược túi rác, vừa thấy tiền thì Hứa Già hoảng hốt không ngừng.

“Tiền đâu ra mà nhiều thế?”
Quan Tam đắc ý kể lại chuyện vừa xảy ra, cuối cùng nói: “Vinh Chi Nghi đúng là không đáng tin cậy, thời khắc mấu chốt lại không thấy bóng dáng cô ta đâu.”
“Cả nhà Vinh Chi Nghi đến nhà cha mẹ Vu Hiểu rồi, cô ta muốn thuyết phục người nhà Vu Hiểu chấp nhận họ.” Trong lòng Hứa Già cảm thấy buồn bã, không khỏi châm chọc: “Chị đó, chị thật sự bán đứng em sao?”
“Nói gì thế? Tôi chỉ đáp ứng ba em rời khỏi em, chứ sau đó tôi đã nói gì đâu.

Sau này đôi ta chết già, dĩ nhiên không thể xa nhau rồi.

Nói cho em biết, chồng em không ngốc đâu.” Quan Tam chỉ chỉ tay vào đầu mình, khoe khoang.

“Chị lừa ba em sao?” Hứa Già ngạc nhiên, ba mình sao có thể dễ bị gạt được?
Quan Tam không đồng ý, nói: “Cùng là người một nhà, nói lừa thì khó nghe quá.

Tôi vay tiền cha vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà, không phải sao? Hơn nữa sau này có tiền thì tôi sẽ trả lại.

Được rồi, tôi phải đi bảo lãnh cho Sở Bất Cụ và Lão Ô, còn phải nghĩ cách cứu Điêu Vô Thủ nữa.

Tối muộn tôi mới về, em cứ ăn trước đi, khỏi đợi tôi.”
“Đợi đã, chuyện của Điêu Vô Thủ mà chị không lo trước sao?” Hứa Già cảm giác có phần kỳ quái.

“Em đi tìm Tần Sơ Tuyết hỏi một chút.” Nàng vừa hết buồn phiền, liền cấu Quan Tam.

“Em cảnh cáo chị! Lần này giải quyết nốt chuyện lão Thử và Ô Quy là thôi đó, lần sau bớt lo chuyện bao đồng cho em!”
“Đều là yêu quái nghèo, giúp đỡ lẫn nhau chút thì có sao đâu? Mình mặc kệ họ thì họ cũng mặc kệ mình.

Sau này mà có chuyện thì ai giúp đỡ chúng ta đây?” Quan Tam quay lưng với Hứa Già, nhỏ giọng lầm bầm, rời đi.

Hứa Già sửa soạn một chút rồi cũng ra khỏi cửa.

Nàng suy nghĩ, quyết định đến chỗ cha mình trước.

Vinh Chi Nghi không ở thành phố N, lại không liên lạc được.

Nếu cha nàng muốn mượn cơ hội này ra tay với Quan Tam, hoàn toàn rất có khả năng ông hành động tàn độc hơn xưa.

Phải triệt để chặt đứt tai họa ngầm này.

“Con rể” vừa mới rời đi, con gái đã tới rồi.

Lam Hầu Thành hết sức khó hiểu, mơ hồ cảm thấy bất an.

Không lẽ hai đứa nó thông đồng với nhau? Không lẽ đây cũng là sự sắp đặt của Vinh Chi Nghi?
“Ba à, tôi hi vọng ba buông tha cho tôi và Quan Tam.

Yên tâm, Lam thị là tâm huyết của ba, nên tôi sẽ không tranh giành với ba đâu.” Sau khi có con, Hứa Già càng mong ước được sống an nhàn, chán ghét chuyện đấu đá lẫn nhau này.

Thấy con gái thẳng thắn như vậy, Lam Hầu Thành không muốn giấu diếm nữa.

“Xem ra Vinh Chi Nghi đã nói hết với con rồi.

Không phải ba độc ác, hẳn là con đã thấy từ nhỏ rồi, Lam thị đều do một mình ba quản lý, ông nội con đã từng nhúng tay vào việc gì chưa? Dựa vào đâu mà thằng nhãi xấu xa kia cũng được chia phần chứ? Có điều…” Ông liếc Hứa Già.

“Ba cũng không phải là kẻ vô lương tâm, ba chỉ muốn tống khứ thằng nhãi kia giúp con thôi, cũng không định làm gì nó.

Nếu ba thật sự có lòng dạ hiểm độc thì đã giết người diệt khẩu rồi.”
“Thôi đi! Ba à, ba không giết đứa bé kia cũng là vì muốn lưu lại đường lui cho mình thôi.

Ba sợ ông nội nếu biết chuyện sẽ tuyệt tình với ba hơn.” Hứa Già vạch trần.

“Ba à, nói ra điều kiện đi.

Tôi không muốn mình có quan hệ gì với Lam thị hết.”
“Thật buồn vì con xem ba là người như vậy.

Đã thế thì ba cũng sẽ nói thẳng, ba lớn tuổi rồi, không còn hùng tâm tráng chí nữa, chỉ muốn đảm bảo Lam thị vững mạnh.

Liệu con có thể đảm bảo được không?” Lam Hầu Thành vô cùng đau lòng, nhưng trong mắt Hứa Già thì chỉ thấy ông giả tạo.

“Ba à, ba cứ yên tâm, tôi khẳng định có thể đảm bảo được.”
“Hả? Lẽ nào con nắm được nhược điểm gì của Vinh Chi Nghi sao?” Ánh mắt Lam Hầu Thành hiện lên một tia tham lam.

“Ba à, tôi và Vinh Chi Nghi hợp tác chuyện gì, ba không cần biết.

Tôi chỉ hi vọng sau này có thể an bình mà sống.

Nếu như ba chấp nhận thỏa thuận giữa hai ta, tôi cam đoan khi Vinh Chi Nghi quay về thành phố N sẽ gọi điện cho ba.

Nếu như tôi nuốt lời thì ba muốn làm gì thì làm.” Hứa Già hiểu rõ cha mình, chỉ cần có cơ hội là tuyệt đối không nương tay.

Lam Hầu Thành cũng hiểu tính con gái mình, một khi đã quyết thì rất khó để thay đổi.

Thế nhưng kết quả này cũng đủ khiến ông hài lòng.

“Tốt lắm.

Ba sẽ về thành phố A, con thay ba chuyển lời cho Vinh Chi Nghi.

Về sau chúng ta là nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng mà…” Lần đầu tiên ông bộc lộ tính cách chân thành của người cha, hỏi: “Con thật sự chọn đúng cái đứa con gái kia sao?”
Ngoài cửa vang lên một tiếng động cực nhỏ, nhưng vẫn không thoát khỏi lỗ tai Hứa Già.

“Mẹ à, đừng có đứng ngoài cửa nghe lén nữa.

Mẹ vào đi.”
Trang Trọng mở cửa đi vào, ngượng ngùng cười: “Con gái à, ba mẹ làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con.

Không bàn đến sự khác biệt giai cấp, vấn đề chính là giới tính.

Con sống chung với một đứa con gái, liệu có chịu được những lời đồn đãi không? Qua thời gian, con sẽ hiểu rõ miệng lưỡi người đời rất đáng sợ.

Hơn nữa cái đứa con gái kia bên con cũng chỉ vì tiền thôi, vừa rồi con bé đó còn tới đây tìm ba con đòi tiền để rời bỏ con.

Ba con đang giữ bằng chứng đó.”
“Tôi biết, chị ấy đã kể lại rồi.

Chị ấy muốn cứu bằng hữu nên mới phải làm vậy.” Hứa Già thản nhiên cười.

“Ba mẹ à, năm tôi bảy tuổi, ông nội và bà ngoại lần lượt qua đời, người đã chết rồi nhưng lại hóa thành hồn ma lợi dụng tôi đấu tới đấu lui.

Hồn ma ông nội cứ luôn nói rằng hai người đặt điều, bảo tôi tìm lão Vinh, chính là ông nội Vinh Chi Nghi, nói lão Vinh có thể giúp ông báo thù.

Hồn ma bà ngoại thì luôn nói rằng ông nội đặt điều, bảo tôi tố giác ông với hai người.

Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ, luôn xem ba mẹ là trời.

Kết quả thì sao? Chính là bị hai người hành hung, bị nhốt trong phòng tối suốt ba ngày, tôi đã làm gì sai? Hai người có biết vì sao tôi lấy tên Hứa Già không? Bởi vì vợ hai ông nội họ Hứa, là người bị giam trong căn nhà lớn lạnh lẽo kia, người mà tôi quý mến nhất.

Nực cười làm sao! Ba tôi bắt cóc con trai bà, bà vẫn xem tôi như trân bảo.

Cho nên tôi thà mình là người nhà Hứa gia còn hơn.

Năm nhất đại học kia, rõ ràng tôi là người bị hãm hại, hai người chẳng những không an ủi, không hề đau lòng tôi, lại sợ tôi làm mất mặt mũi, ép buộc nhốt tôi vào viện tâm thần.

Viện tâm thần sao? Ha ha…!có biết tôi phải chịu đựng như thế nào suốt ba năm qua không? Mỗi ngày tôi đều trừng mắt nhìn trần nhà mà đếm, đếm tới 60 rồi đếm lại, hay dùng móng tay cào tường liên tục…!Nơi đó có một gã, chỉ cần có bệnh nhân nào nhìn ổn ổn là bị cưỡng bức đến phát điên.


Ác mộng kia cả đời tôi đều không muốn nhớ lại.” Mặc dù Hứa Già vẫn cố duy trì vẻ mặt cười mỉm, nhưng giọng nói nghẹn ngào bán đứng cảm giác phẫn nộ của nàng.

Hứa Già bình tĩnh lại, nói tiếp: “Quan Tam là con gái, ngày thứ hai sống chung với chị ấy, hàng xóm láng giềng bắt đầu xuyên tạc, đến tận bây giờ vẫn không hề để chúng tôi yên.

Nhưng chị ấy cũng không vì lý do này mà gây gổ với người ta, vẫn giúp đỡ nếu họ cần đến.

Theo lời chị ấy nói, bọn họ nhiều chuyện chẳng qua là vì rảnh rỗi quá nên mới buồn miệng, cũng không thật sự có ác ý với mình, cùng là hàng xóm với nhau nên gặp chuyện gì thì cứ giúp đỡ.

Mình đối xử tốt với người ta, người ta không đối xử tốt với mình thì cũng không đến mức phải bỏ nhà mà đi.

Đóng cửa lại mà sống vì bản thân, mình mặc kệ họ thì họ cũng mặc kệ mình.

Ba mẹ à, nói xem tôi có lý do gì để vứt bỏ người như vậy? Mặc dù chị ấy không có tri thức, mặc dù thô lỗ không hiểu lễ nghi, mặc dù nhỏ nhen ham của rẻ, mặc dù keo kiệt, mặc dù chỉ có thể sống ở tầng chót trong xã hội, nhưng tấm lòng chị ấy còn mênh mông hơn cả bầu trời, dường như tất cả khổ cực trên thế gian này đều được chị ấy bao dung.

Tôi không quan tâm chị ấy là nam hay nữ, tôi chỉ cần một người bao dung như vậy, tôi chỉ cần một người vẫn ôm tôi vào lòng kể cả khi tôi chỉ có hai bàn tay trắng.

Ba mẹ à, con thật sự rất hạnh phúc.” Nước mắt Hứa Già từ từ chảy xuống, nhưng miệng vẫn cười mỉm.

Giọt nước mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời, khiến hai người làm cha mẹ cũng phải cảm động.

Hai trưởng bối liếc nhìn nhau, xấu hổ cúi thấp đầu, không nói nổi một lời nào.

Một lúc sau, Lam Hầu Thành thở dài, nói: “Bỏ đi, ba không so đo năm mươi vạn kia nữa.

Mỗi người có duyên phận của riêng mình, con tự giải quyết cho tốt đi.

Ngày mai ba và mẹ con sẽ rời khỏi thành phố N.” Trang Trọng rưng rưng nước mắt, kéo tay con gái mà lải nhải khuyên nhủ như những bà mẹ bình thường khác.

Hứa Già ung dung rời khỏi công ty của cha mình, mặc dù đôi mắt có hơi sưng đỏ, nhưng tâm tình lại cực kỳ nhẹ nhõm.

Tiếp theo nên đi tìm Tần Sơ Tuyết, nàng thầm rủa Quan Tam.

Từ cái ngày sống chung với người con gái kia, nàng cũng biến thành kẻ thích xen vào chuyện người khác rồi hay sao?
Bất ngờ là lúc tìm được Tần Sơ Tuyết, ba người gồm Quan Tam, Lý Thiếu Dị và Thành Đông cũng ở đấy.

Mọi người vừa thương lượng, quyết định đến một tiệm ăn để nói rõ tình hình.

Quan Tam lôi kéo Hứa Già, hỏi: “Em vừa đi đâu vậy? Không phải nói đi tìm Tần Sơ Tuyết sao? Tôi đã nộp phạt chuộc lão Thử và Ô Quy về rồi, sao bây giờ em mới tới? Sao mắt em đỏ vậy?”
Hứa Già trắng mắt liếc cô: “Chị không tin tưởng em à? Em vừa đến chỗ ba mẹ, chút về nhà sẽ kể lại cho chị nghe.” Quan Tam cũng hiểu bây giờ nên là lúc lo chuyện Điêu Vô Thủ, không tiếp tục hỏi nữa.

Trên bàn ăn, Tần Sơ Tuyết gọi một chai Bạch Tửu, tự rót đầy vào chén của mình rồi nốc mạnh, chợt bị sặc đến mức ho khan, hơn nửa ngày nàng duy trì trầm mặc, ôm đầu, thống khổ nói: “Đều là lỗi của tôi.

Tôi tự ý điều tra cái tên phó thị trưởng Toàn, mấy ngày trước thấy ông ta lén lút đi vào biệt thự vùng ngoại ô, nên muốn vào xem.

Điêu Vô Thủ lo lắng cho tôi nên không để tôi đi, muốn tự mình đi vào, còn nói cô ấy là ăn trộm, sở trường nhất là lẻn vào nhà người khác.

Tôi thấy vậy cũng đồng ý.

Không ngờ phó thị trưởng Toàn đã chết ở trong đó.

Điêu Vô Thủ bị cáo buộc là kẻ tình nghi số một nên bị bắt lại…”
Lý Thiếu Dị thấy Tần Sơ Tuyết không nói nổi nữa, tiếp lời: “Để tôi nói tiếp.

Kỳ thực chúng tôi vẫn luôn nghi ngờ cái tên phó thị trưởng Toàn có mối liên hệ với Huyết Sát.

Lúc Điêu Vô Thủ bị giam, tôi yêu cầu được nói chuyện riêng với cô ta.

Theo lời cô ta nói, từ lúc ra khỏi biệt thự là khoảng mười giờ tối, trong biệt thự không có ai.

Khoảng mười rưỡi, cô ta ngồi vào xe của Tần Sơ Tuyết về thành phố.

Mà nhân chứng của phó thị trưởng Toàn lại khẳng định mười rưỡi ông ta mới rời khỏi bữa tiệc.”
“Thế tức là Điêu Vô Thủ vô tội, mau thả cô ấy ra đi.” Quan Tam nóng nảy nói.

Lý Thiếu Dị lắc đầu.

“Vấn đề chính là không ai có thể chứng minh được Điêu Vô Thủ đã ở trong thành phố lúc mười giờ rưỡi.

Quan trọng nhất là rõ ràng phó thị trưởng Toàn và Sài Quảng Tiến đều bị Huyết Sát giết cùng một dạng, nhưng bọn người đó cứ luôn cho rằng Điêu Vô Thủ khả nghi.

Chứng tỏ bọn họ cố ý đổ tội cho cô ta.”
Hứa Già mẫn cảm liền chỉ ra lỗ hổng: “Với khả năng của Điêu Vô Thủ thì nhất định sẽ không để lại dấu vết, khiến người khác không thể nắm được cái chuôi.

Huống chi cô ấy dùng xe của Tần Sơ Tuyết, nếu như bị nghi ngờ thì chắc chắc Tần Sơ Tuyết mới là người bị tình nghi đầu tiên.

Hơn nữa trên đường đều có camera giám sát, đáng lẽ có thể chứng minh cô ấy vô tội chứ?” Nàng nhìn thoáng qua Tần Sơ Tuyết, chợt hiểu ra, e là Điêu Vô Thủ chịu tội thay.

Tần Sơ Tuyết cười thê lương: “Cô nói không sai, bọn họ tìm tôi trước.

Điêu Vô Thủ vì tôi nên mới nhận tội.

Trùng hợp là camera giám sát trên đường cũng không ghi lại cảnh đó.

Hừ! Vấn đề trọng yếu bây giờ không phải là Điêu Vô Thủ có phải là kẻ sát nhân hay không, mà chính là cuộc chiến giữa tôi và ba tôi.

Bộ trưởng cục cảnh sát là chiến hữu cũ của ba tôi, nhất cử nhất động của tôi đều bị báo cáo lại.

Cho nên có thể hiểu được ông ta tức giận đến mức nào khi biết tôi và Điêu Vô Thủ quen nhau.

Cũng chỉ có ông ta mới có khả năng vô hiệu hóa camera đường phố, xóa đi tung tích đoạn ghi hình kia, ra lệnh cảnh sát đến bắt Điêu Vô Thủ mà không cần lý do.

Ông ta muốn tôi chịu khuất phục, muốn tôi ngoan ngoãn nghe theo con đường mà ông ta vạch sẵn.

Hừ! Ông ta nghĩ mình là thượng đế sao?”
“Mẹ kiếp!” Quan Tam đập bàn.

“Tôi sẽ đi tìm lão già đó, nếu lão không chịu thả người thì tôi sẽ đánh chết lão.”
“Đủ rồi.

Lần trước tiệm mỳ bị phong tỏa, chị liều lĩnh đi tìm cục trưởng thị trưởng gì đó, chị nghĩ bọn họ thật sự sợ chị sao? Bọn họ không chấp nhặt với chị là vì không muốn bị ảnh hưởng đến quyền lợi của mình.

Chị ngẫu nhiên chui vào đúng lỗ hổng hợp tác giữa bọn họ, bằng không làm sao bọn họ dễ dàng bỏ qua cho chị được?” Hứa Già cố kéo Quan Tam lại, ấn cô ngồi xuống.

“Tình huống của Tần Sơ Tuyết khác biệt, chị mà manh động thì sẽ chỉ hỏng việc thôi.” Hứa Già nhìn Lý Thiếu Dị, nói: “Tôi muốn gặp Điêu Vô Thủ, tôi không tin cô ấy đi suốt cả một con đường mà không có người nào chứng minh được cô ấy vô tội.”
Lý Thiếu Dị gật đầu.

“Được, tôi sẽ nghĩ cách.

Ngày mai tôi sẽ gọi điện cho cô.

Thế nhưng chuyện Huyết Sát thì tôi vẫn cần các cô hỗ trợ, ba người nuôi dưỡng Huyết Sát đều bị nó giết, dường như không còn ai khống chế nó nữa.

Hơn nữa…”
“Được rồi, được rồi.” Quan Tam ngắt lời.

“Cứu Điêu Vô Thủ xong thì tôi sẽ giúp anh tìm Huyết Sát.”
Trước khi đi, Hứa Già giật lấy chén rượu trong tay Tần Sơ Tuyết, vỗ vỗ vai nàng: “Ngồi đây uống rượu giải sầu, không bằng dũng cảm nói chuyện với ba cô đi.

Đương nhiên cô biết rõ mình muốn gì, nhân sinh rất dễ bị khuất phục, rất khó để không hối hận.

Cô suy nghĩ thật kỹ đi, ba cô ra tay với Điêu Vô Thủ, nếu cô ấy mà chịu thua thì đã sớm tới đây rồi.”
Một câu nói đã đánh trúng vào nội tâm Tần Sơ Tuyết, ánh mắt nàng lóe lên đầy kiên nghị.

Nàng ngửa đầu nốc hết chén rượu, rồi đứng dậy cười nói: “Nực cười, Tần Sơ Tuyết này chưa từng biết sợ là gì.”
Quan Tam vừa về nhà liền sốt ruột chất vấn: “Em và ba mẹ em nói chuyện gì vậy? Chắc không phải đòi tôi trả họ năm mươi vạn chứ? Tôi sẽ gọi lão Thử và lão Ô đến ký giấy nợ, bọn họ sẽ trả tiền.”
“Nghĩ gì thế? Tiền đó chị không cần trả đâu.

Ba mẹ em sẽ không đến quấy rầy hai ta nữa.” Hứa Già nhéo tai Quan Tam.

“Về sau chị nên đối xử với em tốt gấp bội đi.”
Quan Tam mừng rỡ ôm chầm vợ mình, cô chủ động hôn nàng.


Trong lòng thì nghĩ cách làm thế nào để bắt lão Thử và lão Ô ghi giấy nợ, biến số tiền kia lập thành quỹ đen.

Kết quả Hứa Già nói ra một câu khiến cô vỡ mộng: “Giấy ghi nợ phải đưa cho em, tiền đều phải nộp đấy, không được thiếu đồng nào.

Tiền thuê phòng và nuôi em bé không phải là tiền à? Chúng ta còn nợ Điêu Vô Thủ hai mươi vạn nữa.

Tiền chị kiếm được sao đủ để dành chứ?”
Ai dà! Quan Tam đau khổ nói: “Đã biết! Cái nhà này đều do em làm chủ hết.”
Ngày hôm sau, Hứa Già vẫn chưa nhận được điện thoại từ Lý Thiếu Dị, nhưng lại nhận được cuộc gọi từ cha mẹ mình.

Lần đầu tiên cha mẹ đến nhà khiến tâm tình Hứa Già rất kích động.

Đồng thời nàng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Quan Tam đi làm từ sáng sớm.

Lam Hầu Thành và Trang Trọng nhìn quanh nhà, ưu điểm của giáo dục chính là đào tạo con người biết cách che giấu cảm xúc.

Hứa Già thừa biết trong lòng cha mẹ mình đang khinh bỉ, nhưng vẫn nhiệt tình rót nước mời khách.

“Ba và mẹ con sẽ lập tức về thành phố A.

Đây là điều duy nhất ba mẹ có thể làm vì con.” Lam Hầu Thành mở túi xách, lấy ra một tờ giấy chứng nhận, một cái chìa khóa và một phong thư dày.”
Hứa Già biết rõ trong phong thư đó chứa tiền, nàng lấy một tờ giấy chứng nhận, mở ra xem, quả nhiên là giấy chứng nhận luật sư.

Nàng nghi hoặc nhìn Lam Hầu Thành, lại chỉ tay vào giấy chứng nhận và chìa khóa.

“Ba à, đây là gì?”
Trang Trọng ân cần giải đáp thắc mắc của con gái mình.

“Con nên đổi chỗ ở đi, điều kiện nơi này thật sự quá kém.

Chứng nhận hành nghề luật sư này là ba mẹ bỏ tiền nhờ người ta làm cho con.

Về sau ba mẹ không còn bên con nữa, con phải chiếu cố bản thân thật tốt.”
Hứa Già cũng không kinh ngạc, nàng biết nhất cử nhất động của mình đã bị báo cáo lại với ba mẹ rồi.

“Ba mẹ à, cám ơn ba mẹ.

Con sẽ lấy giấy chứng nhận, nhưng cái nhà và tiền thì con không nhận.

Ở chỗ này cực kỳ tốt.

Ba mẹ à, ba mẹ cũng phải bảo trọng thân thể, nếu có dịp thì thỉnh thoảng ba mẹ đến thành phố N chơi.

Con sẽ thường xuyên gọi điện cho ba mẹ.” Hứa Già biết rõ gia tộc của mình đều không cho phép có vết nhơ nào tồn tại trong nhà, cho nên nàng không hề có ý định đến thành phố A thăm cha mẹ.

Ba người nói chuyện được một lúc, trước khi Lam Hầu Thành ra cửa, nhìn như vô ý mà nói: “Ba chờ cuộc gọi từ Vinh Chi Nghi đấy.”
Tiễn ba mẹ đi rồi, Lý Thiếu Dị gọi điện: “Tôi nói cô là luật sư của Điêu Vô Thủ, bọn họ đồng ý cho hai cô gặp mặt.

Cô có chứng nhận luật sư không?”
Hứa Già cười khẽ: “Vừa mới có.”
Trong trại tạm giam, Hứa Già thật sự không tin nổi người đứng trước mặt nàng chính là Điêu Vô Thủ.

Mặc dù Điêu Vô Thủ có ngoại hình không đẹp mắt, nhưng nhìn vẫn rất hoạt bát, chỉnh tề.

Hiện giờ trên mặt cô đầy vết thâm tím, rõ ràng là bị tra tấn.

Thời gian cấp bách, Hứa Già biết đây không phải là lúc để tra hỏi vấn đề này.

“Mười giờ rưỡi tối, cô có người hay cái gì để chứng minh cô không ở đó không?”
Mặc dù khuôn mặt đầy vết thương, Điêu Vô Thủ vẫn cười gian, cô lại gần lỗ tai Hứa Già, nói: “Đương nhiên là có, vào lúc mười giờ hai mươi tôi đã về đến trung tâm thành phố.

Trong lúc chờ đèn đỏ, tôi nhìn thấy một bà lão ngã vật ra giữa đường, người xúm lại rất đông.

Tôi tốt bụng đưa bà ta đến bệnh viện lớn nhất, kết quả là bà ta cùng người nhà đổ tội ngược cho tôi.

Tôi vội vàng muốn gặp Tần Sơ Tuyết, tạm ứng một khoản tiền rồi để lại số điện thoại và giấy chứng nhận, họ mới thả tôi đi.

Sau khi vào đây thì bị trúng rất nhiều hắc thủ liền biết ngay là có kẻ muốn chơi mình, tôi sợ Lý Thiếu Dị và bọn họ là một phe nên không dám nói gì.

Cho nên mới vắt hết óc để nghĩ cách gọi điện cho Quan Tam.”
Nghe vậy, Hứa Già đã nghĩ ra biện pháp, nàng thoải mái cười: “Cô có biết ai làm vậy không?”
Điêu Vô Thủ nhếch miệng cười ha hả: “Đương nhiên là tôi biết, cha của Sơ Tuyết đã sai người nhắn cho tôi, chỉ cần bằng lòng rời khỏi con gái lão thì tôi sẽ được thả tự do.

Cô thay tôi chuyển lời cho Sơ Tuyết, rằng tôi vẫn nhớ kỹ lời em ấy nói, quyết không buông tay!”
Rời khỏi trại tạm giam, Hứa Già hẹn mọi người ra ngoài, kể hết tình huống vừa nãy.

Quan Tam gấp gáp muốn đến bệnh viện tìm người.

Hứa Già nổi đóa đập cô, nói: “Chị vội cái gì hả? Chị đi tìm nhân chứng thì ba Tần Sơ Tuyết thì ngồi im chắc? Nếu ông ta mua chuộc nhân chứng, xóa sổ camera theo dõi trong bệnh viện thì chúng ta cứu Điêu Vô Thủ bằng cách nào? Hơn nữa gia đình nhà bà già kia có mưu đồ lừa bịp tống tiền, chị mà cứ như vậy thì chẳng phải là càng bị bọn họ chơi chiêu sư tử đại khai khẩu* sao? Chị có nhiều tiền để trả không hả?”
*Nguyên văn [狮子大开口] ~ Cắn một phát được cả miếng to: ý chỉ chặt chém, đòi tiền với giá cắt cổ.

Quan Tam bình tĩnh lại: “Vợ à, nhất định là em đã có biện pháp rồi.”
Hứa Già đẩy cái tên Quan Tam bám dính vào người mình, tự tin cười với Tần Sơ Tuyết: “Tôi đoán chừng ba cô vẫn chưa bưng bít sơ hở này đâu.

Thứ nhất là không biết Điêu Vô Thủ cứu người, thứ hai là ông ta chờ hai cô chịu thua rồi sẽ dùng sơ hở này để thả Điêu Vô Thủ.

Mặc kệ ra sao thì chúng ta phải chạy đua với thời gian, trước khi ba cô ra tay lấp liếm thì phải làm ầm ĩ khiến cả thành phố này biết chuyện.

Tôi không tin ông ta có thể bịt miệng được hết toàn bộ người dân thành phố N đâu.”
“Ý của cô là…” Ánh mắt Tần Sơ Tuyết sáng lên.

Hứa Già nheo mắt, cười khẽ: “Không sai, chia binh làm hai hướng.

Một hướng lập tức đến bệnh viện giám sát cả nhà bà già kia, một hướng tìm giới truyền thông, nói rằng chúng ta muốn tìm nhân chứng toàn thành phố để chứng minh Điêu Vô Thủ không đâm người.

Các cô đều biết một khi tin tức phát tán rộng rãi thì sẽ tác động đến đạo đức xã hội, gây nên nghi vấn khiến giới truyền thông nhảy vào điều tra.

Dĩ nhiên mạng Internet Weibo cũng không thể coi thường được.”
Tất cả mọi người, ngoại trừ Quan Tam đều rõ ẩn ý, lập tức phân công nhau cùng hành động.

Không quá ba ngày, toàn bộ người dân thành phố N đều sôi sục thảo luận vấn đề này, rất nhiều người dân chính nghĩa đứng ra làm chứng cho Điêu Vô Thủ.

Xóa bỏ được nghi vấn trong vụ án kia, bất đắc dĩ Điêu Vô Thủ được thả ra, tất cả mọi người đến đón cô.

Vừa thấy mặt lại càng hoảng sợ, bà lão Điêu đang hớn hở vẫy tay với mọi người, khuôn mặt tươi cười thiếu đi hai cái răng cửa, cái miệng còn bị méo vì gió thổi vào khe hở, nhưng cô vẫn thoải mái nói: “Không sao hết, về nhà tôi sẽ đi khảm răng sứ.” Cô kéo tay Tần Sơ Tuyết, cười sáng lạn: “Những lời em nói với tôi đều nhớ kỹ.

Hôm qua không thấy ai đến đánh tôi, có phải em với ba đã giao kèo gì không? Đừng bỏ rơi tôi đấy, bằng không răng cửa của tôi hi sinh vô ích rồi.”
“Đồ ngốc.” Tần Sơ Tuyết cười đến rơi lệ.

“Yên tâm đi, sẽ không còn ai gây hại chúng ta nữa.

Em chỉ nói với ba rằng quân nhân thà làm ngọc vỡ, nếu như cả đời chị ngồi tù thì em sẽ cả đời chờ chị, nếu như chị bị tử hình thì em cũng sẽ chết cùng chị…!Được rồi, vậy chị nhớ hết những lời em nói sao?” Tần Sơ Tuyết đổi chủ đề, mặc dù không nói ra nhưng mọi người cũng có thể tưởng tượng được cuộc kháng chiến kia rất kịch liệt.

Điêu Vô Thủ cũng vui vẻ mà trở mặt, nói: “Em đã nói chỉ cần tôi rút lui là mối quan hệ giữa chúng ta cũng kết thúc.

Yên tâm là tôi không thối lui, chết cũng không lùi.”
Tần Sơ Tuyết vốn luôn chính trực, đột nhiên nhuyễn giọng: “Vậy thì chuyển nhà đi.”
Hở? Mọi người ngẩn ngơ, cái gì vừa xảy ra vậy? Tần Sơ Tuyết hất tay khỏi Điêu Vô Thủ, hai gò má ửng đỏ, trách cứ: “Sao hả? Không muốn em đến sống ở nhà chị sao?”
Điêu Vô Thủ sửng sốt một hồi lâu, đến khi mọi người cười giễu mới kịp phản ứng: “Tôi sẽ gọi điện cho đám Hướng Tiểu Xảo ngay lập tức, đám Tượng yêu này chuyên môn dọn nhà, rất lành nghề đó.

Bọn họ còn mở cả công ty tư nhân làm dịch vụ dọn nhà, bọn họ…” Hạnh phúc đến quá nhanh, Điêu Vô Thủ ăn nói càng lộn xộn.

Sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, Hứa Già nghĩ có thể yên tĩnh được một thời gian.

Không ngờ qua ngày hôm sau, văn phòng luật sư của nàng nhận án tử, giúp Đoạn thị sắp xếp bàn giao mảnh đất cho Vinh thị.

Đoạn Thanh Ba chỉ đích danh Hứa Già tới xử lý, vì là chuyện làm ăn nên Hứa Già không tiện từ chối được, đành phải đến công ty của Đoạn Thanh Ba.

Văn phòng rất rộng lớn, Đoạn Thanh Ba thu người lại trên ghế, khuôn mặt gầy đi nhiều, anh cúi đầu không nhìn Hứa Già, khàn giọng: “Mấy ngày nay anh cứ nghĩ mãi về em, rốt cuộc là anh đã làm sai cái gì khiến em tuyệt tình với anh như vậy? Em có thể cho anh một lý do được không? Để cho anh hết hi vọng đi.”
“Anh nghĩ tôi nên nói lý do gì để anh có thể thoải mái chấp nhận đây? Tôi sống chung với chị ấy thì chẳng lẽ tôi không có con với chị ấy sao?” Hứa Già bình tĩnh nói.

Đoạn Thanh Ba gần hết hi vọng, hỏi: “Đứa bé đó thật sự là của cô ta sao? Em không lừa anh đấy chứ?”
“Nhờ công nghệ cao đấy, anh cũng biết ba tôi làm sao có con trai đấy thôi.” Hứa Già qua loa tìm lý do.

Mang thai hộ, Đoạn Thanh Ba biết điều này.

“Trước đây chúng ta hoàn hảo như thế, lẽ nào em không thấy hoài niệm sao? Vì sao không thể quay lại?” Anh si mê nhìn Hứa Già.

“Là vì anh đã không cứu em thoát khỏi bệnh viện tâm thần sao? Nhưng lúc đó anh chỉ mới hai mươi tuổi, em không thể trông chờ được vào một cậu trai vừa đối mặt với biến cố nhưng vẫn bình tĩnh như thường được.”
Hứa Già không cảm xúc nói: “Tôi không yêu anh, cho nên ngay từ đầu tôi không hề trông cậy gì vào anh.

Tôi và anh yêu nhau chỉ như đôi nam nữ đến tuổi dậy thì thôi, hóc-môn sinh dục là nguyên nhân chính.

Tôi cảm thấy may mắn vì tình yêu giữa chúng ta hoàn toàn chấm dứt rồi.”
“Không yêu sao?” Đoạn Thanh Ba bật dậy, khuôn mặt méo mó, nắm chặt đôi tay nói: “Sao em có thể dễ dàng phủ nhận quãng thời gian tươi đẹp của chúng ta được? Lẽ nào em thật sự yêu cái đứa con gái kia?”
“Tôi chỉ có thể nói với anh rằng, nếu như tôi bị điên thật, nhất định chị ấy sẽ đích thân chiếu cố tôi, sẽ không đưa tôi vào viện tâm thần.” Hứa Già liếc nhìn anh.

Đoạn Thanh Ba bước đến trước mặt Hứa Già, nhìn nàng chằm chằm từ trên cao xuống: “Anh cũng sẽ làm vậy.”
Hứa Già cười khinh khỉnh: “Thật sao? Đáng tiếc tôi không dám, cũng không muốn thử đâu.”
“Thủ phủ thành phố N là Sài Quảng Tiến đã chết, hiện giờ thành phố này như rắn mất đầu.

Ba anh để anh ở lại nhằm mở rộng công ty, anh có rất nhiều thời gian và tiền tài.

Lẽ nào em không sợ…” Đoạn Thanh Ba ngừng nói, trừng trừng nhìn Hứa Già.

“Anh nghĩ tôi sẽ ngồi yên để anh gây họa cho tôi và Quan Tam sao? Nể tình cảm trước kia, tôi cảnh cáo anh: tương lai Vinh Chi Nghi sẽ làm chủ thành phố N.

Tranh thủ trước khi thất bại thảm hại, anh nên tìm đường lui cho mình đi.” Hứa Già nheo mắt, cười cười: “Dù cho hiện giờ tôi chỉ có hai bàn tay trắng, anh cũng sẽ không dám chạm vào tôi đâu.


Anh có tin là tôi chỉ cần kêu lên một tiếng, sẽ có người cứu tôi ngay lập tức không?”
“Em không phát sốt đấy chứ?” Đoạn Thanh Ba giật mình.

“Tôi có thể thử nghiệm cho anh xem.” Đôi mắt Hứa Già lấp lánh, cổ họng ngâm khẽ, cười thích thú: “Tôi là người yêu Quan Tam, cứu mạng!!”
Đoạn Thanh Ba chưa kịp phản ứng, chợt một luồng “lốc xoáy” quét tới, theo sau là một cú đấm khiến cả người anh đổ ập xuống sàn.

Cứ thế bất tỉnh mà vẫn không biết là ai đánh mình.

Lúc Hứa Già bị yêu quái kéo ra ngoài, nàng trợn mắt há hốc mồm.

Thật ra không hẳn là nàng muốn Đoạn Thanh Ba bị đánh: “Cẩu Mỹ Lệ, sao cô lại ở đây?”
“Ta ở đây làm nhân viên dọn vệ sinh.” Cẩu Mỹ Lệ cười vô lo vô nghĩ.

“Không ảnh hưởng gì đến cô chứ?” Hứa Già dở khóc dở cười, nhân viên vệ sinh đánh ông chủ, đám yêu quái này đúng là không biết suy nghĩ.

Cẩu Mỹ Lệ thờ ơ nói: “Không sao cả, cùng lắm thì đổi việc.

Dựa vào đôi tay này thì đi đâu cũng sống được, không có hai tay thì vẫn có thể sống rất lâu mà.”
Hứa Già nghi hoặc hỏi: “Quan Tam từng giúp các người chuyện gì vậy? Sao các người đều đối xử tốt với chị ấy thế?”
Cẩu Mỹ Lệ nhếch miệng cười, lộ ra cái răng cửa lớn, nói: “Ban đầu bọn ta chuyển đến nhưng chưa quen với cuộc sống ở đây, một nhà ba người đều không đủ ăn, Quan Tam đãi bọn ta ăn no, lại còn cho bọn ta mười đồng tiền.

Không phải con người các cô có câu nói: tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo* sao? Yêu quái bọn ta đều có lòng tự trọng, không hề thua kém gì con người đâu.”
*Ân nghĩa nhỏ như giọt nước, dùng cả con suối để báo đáp.

“Chỉ vì mười đồng và một bữa cơm thôi sao?” Hứa Già khó tin.

“Ta đây cần một triệu, cô cho ta mười đồng, ta đây chắc chắn đánh cô.

Ta đây cần một ngàn, cô đưa cho ta mười đồng, ta đây nhất định chửi cô.

Nhưng nếu bọn ta không có cơm ăn suốt mấy ngày, cô mời bọn ta ăn một bữa no nê, cho bọn ta mười đồng, ta đây nhớ ơn cô cả đời.” Cẩu Mỹ Lệ tự nhiên nói, cứ như thể đó là việc nhỏ như hạt vừng, không đáng để nhắc tới.

Trong lòng dường như có cảm giác ngập tràn, Hứa Già ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tươi cười rạng rỡ.

Bên trong thành thị thối nát vẩn đục mà vẫn có những hoàn cảnh trong sáng đến vậy sao? Nàng đã từng luôn coi thường đám bần yêu, sao bất chợt cảm thấy mặt mũi chúng lại dễ thương như thế?
Chào tạm biệt Cẩu Mỹ Lệ xong, Hứa Già sung sướng mà về nhà.

Vừa về thì thấy Quan Tam ủ rũ, nàng hỏi nguyên nhân mới biết, Quan Tam đáp ứng Lý Thiếu Dị đi tìm Huyết Sát, cô phát động toàn bộ yêu quái trong thành phố tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy nó đâu.

Mấy ngày nay bận rộn, Hứa Già mơ hồ cảm giác mình vừa quên cái gì đó, nhưng không nhớ nổi, nên đành thôi.

Chẳng mấy chốc một tháng lại trôi qua, nhà trường bắt đầu chuẩn bị nghỉ hè, vị “ân sư” của Hứa Già lại vội vàng chiêu mộ đồ đệ, cho nên ông cũng thoải mái hơn trước.

Một nhà ba người Vinh Chi Nghi đã trở về, Quan Tam và Hứa Già đến thăm họ.

Quan Tam vẫn còn bất mãn Vinh Chi Nghi vì chuyện cấp bách mà vắng mặt, Vu Hiểu tươi cười, đứng ra giải thích: “Răng bé nhà tôi mọc dài ra, thấy cái gì cũng cắn.

Điện thoại di động vừa mua về lại bị nó cắn hỏng, cho nên mới không thể gọi điện được.

Thật ngại quá.”
Hứa Già nháy mắt với Vinh Chi Nghi, tranh thủ nói ra quyết định của mình.

Vinh Chi Nghi cười cười: “Tôi thì không vấn đề gì, chú cô lại không biết về thân thế mình, chỉ cần lấy cớ chuyển đi chỗ khác là xong.

Còn cô, buông bỏ quyền thừa kế lớn như vậy mà vẫn cam tâm sao?”
Hứa Già không trả lời câu hỏi của cô: “Mấy bữa trước Tần Sơ Tuyết từ chức làm cảnh sát, Điêu Vô Thủ nhờ người giúp cô ấy đăng ký học khoa Luật ở đại học N.

Chúng tôi đã thảo luận với nhau, sau này sẽ hùn vốn mở một văn phòng luật.

Cô cũng biết là Điêu Vô Thủ có tiền, hiện giờ cô ấy đang kinh doanh một tiệm đồ cổ, gần đây buôn bán khá tốt.”
Vinh Chi Nghi hiểu tâm ý Hứa Già đã quyết, cô gọi điện cho Lam Hầu Thành, sau đó quay đầu nói với Hứa Già: “Đã giải quyết xong.

Có điều các cô mở văn phòng luật thì có thể cho Vu Hiểu làm cùng được không? Sắp tới nghiệp vụ nòng cốt của Vinh thị sẽ chuyển đến thành phố N, tôi cũng sẽ phải đi làm.

Con chúng tôi lớn thêm chút nữa thì tôi định đưa nó vào nhà trẻ, nhưng nhà trẻ dành cho người chỉ sợ là không được.

Mà bần yêu quật đã là của tôi rồi, tôi dự định cải tạo lại chỗ đó, yêu quái vẫn sống ở đấy, nhưng sẽ xây thêm nhà trẻ và trường tiểu học, vùng lân cận thì sẽ xây tiếp trường trung học và đại học, như thế thì dù cho con tôi có thành cái dạng gì thì vẫn không lo.

Tôi làm vậy cũng là có lý do, Vu Hiểu không có việc gì làm, tôi sợ cô ấy ở nhà suốt sẽ buồn chán mất, mặc dù cha mẹ cô ấy có hứa sẽ thường xuyên đến thăm, nhưng vẫn không chịu chuyển đến đây ở.

Cô yên tâm, tiền mở văn phòng tôi sẽ trả, cổ phần công ty thì vẫn chia đều ra ba phần là cô, Tần Sơ Tuyết và Vu Hiểu.

Thế nào?”
Hứa Già cảm động nói: “Vinh Chi Nghi à, cô vất vả quá.

Xây nhà trẻ ngay trung tâm khu bần yêu, để Vu Hiểu đến làm việc ở chỗ tôi.

Cô làm nhiều chuyện như vậy cũng là vì muốn đảm bảo an toàn cho cả Vu Hiểu lẫn con gái.

Cô…!ai dà…!bảo sao Vu Hiểu bị cô ăn đến không còn gì.”
“Nói như cô thì hóa ra Quan Tam xui xẻo mới vớ phải cô à?” Vinh Chi Nghi đắc ý nhìn Hứa Già.

“Nghe nói cô mang thai thật hả? Được mấy tháng rồi? Tôi nhìn không ra đấy.”
“Gần bốn tháng rồi, vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cái bụng cũng không thấy to ra.” Hứa Già lo âu nhìn bụng mình.

Vu Hiểu và Quan Tam đi đến, bốn người cười nói vui vẻ.

Sau khi ăn cơm xong, Quan Tam và Hứa Già cáo từ về nhà.

Lúc đi ngủ, Quan Tam ôm Hứa Già như thường lệ.

Nửa đêm mơ mơ màng màng, cô cảm giác có cái gì nhô lên.

Sáng sớm hôm sau, vừa mở đôi mắt ngái ngủ ra, cô liền giật mình kêu lên: “Má ơi!!”
Hứa Già bị tiếng hét của Quan Tam đánh thức.

“Chị gào cái gì vậy? Trời ạ!!” Tầm nhìn của nàng bị cái bụng to như mang thai mười tháng che mất.

“Cái này…!cái này….!cái gì thế này? Sao lại lớn như vậy chỉ sau một đêm chứ?” Đôi tay Quan Tam run rẩy, vuốt ve cái bụng bự của Hứa Già.

“Sao em biết được chị là cái quái gì chứ?” Hứa Già vừa tức vừa sợ.

“Tại chị hết.

Đột nhiên bụng to như thế, sao dám ra ngoài được đây?” Hứa Già cố gắng bình tĩnh lại.

“Chị gọi điện cho văn phòng luật sư nhanh lên, em muốn từ chức.” Văn phòng luật sư nhận được cuộc gọi từ Hứa Già, thoải mái đáp ứng.

Rốt cục có thể thoát được cái hợp đồng bất bình đẳng kia rồi, “bố già” rất sung sướng.

Ở nhà suốt mấy ngày, nhà trường gọi điện cho Hứa Già bảo nàng đến có việc.

Hứa Già nhớ lại bản thân không đến trường một thời gian, bây giờ đến với cái bụng lớn thì có lẽ không ai nghi ngờ gì.

Vì vậy nàng cũng không gọi điện cho Quan Tam, tự mình đến trường.

Sinh viên trong trường đã bớt đi hơn phân nửa, những người qua đường quả thực không ai để ý đến nàng.

Giải quyết xong chuyện ở trường, trùng hợp gặp phải Tống Nhã.

Cô gái nhỏ vừa định thét lên, Hứa Già đã bịt miệng nàng, kéo đến một nơi vắng vẻ.

Tống Nhã vẫn còn hoảng hồn, nói: “Hứa Già tỷ à, cái bụng này là sao vậy? Mấy hôm trước vẫn bình thường mà…”
“Ai dà…!chuyện dài lắm.” Hứa Già thở dài, kéo Tống Nhã ngồi xuống.

Lải nhải được một lúc, cuối cùng hỏi: “Nghỉ hè rồi sao em không về nhà?”
Tống Nhã giận dỗi, nói: “Về nhà á? Hừ! Để Bao Viên ở lại trêu hoa ghẹo nguyệt à? Chị không biết Điêu Vô Thủ xấu xa đến mức nào đâu, suốt ngày giới thiệu phụ nữ cho Bao Viên, Sơ Tuyết tỷ cũng không thèm quan tâm.”
“Em đó…” Hứa Già định nói, đột nhiên cảm thấy khác thường.

Đang là mùa hè, sao lại có cảm giác lạnh thấu xương vậy?
Tống Nhã cũng cảm nhận được bất ổn.

“Hứa Già tỷ à, sao trời tự nhiên tối sầm vậy? Chẳng lẽ sắp mưa? Dự báo thời tiết nói tuần này không mưa mà?”
Hứa Già tự lừa mình dối người, thoải mái nói: “Dự báo thời tiết không chính xác, mùa hè dông tố cũng nhiều.

Chúng ta nhanh về nhà thôi.”
Hai người vội vàng ra ngoài cổng, nhưng cứ đi hết một vòng lại một vòng vẫn chưa ra khỏi trường được.

Hứa Già vác cái bụng bầu thở hổn hển, thực sự đi không nổi nữa.

Rốt cuộc nàng đã biết vì sao yêu quái không tìm được Huyết Sát rồi, toàn bộ thành phố này chỉ có đại học N là không có yêu quái.

Hơn nữa đám Lý Thiếu Dị đã đập phá nơi ẩn thân của Huyết Sát trong đại học này, chắc chắn không ngờ nó lại lén lút quay về.

Làm sao bây giờ? Sắc trời dường như càng lúc càng tối, điện thoại di động cũng mất tín hiệu, nàng phải bình tĩnh, nghĩ cách thoát ra.

Suy nghĩ của tác giả:
Cảm tạ các vị ra sức cổ vũ.

Các người nói rất đúng, nếu viết ra để mọi người đọc, thì sẽ không còn là viết vì bản thân mình nữa, phải nỗ lực hơn.

Hoan nghênh các vị đã đề xuất ý kiến trọng tâm với tác phẩm này.

Tôi đây cũng chỉ là thảo dân Trung Quốc đơn thuần thôi, không sợ bị ném đá! O(∩_∩)O.

Đương nhiên tác phẩm cần phải có cái kết đàng hoàng, dù sao thì tôi cũng đã sớm lập dàn ý rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.