Đọc truyện Đô Thị Kỳ Tình Truyện FULL – Chương 24
“Nam theo đuổi nữ” sợ mất hồn, “nữ theo đuổi nữ” ngượng mất mặt.
Chuyện này phải giải quyết thế nào đây? Dĩ nhiên chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.
Hứa Già ẩn nhẫn đứng tại chỗ suốt mười phút, nàng thở dài, đi tới ôm Quan Tam, nói: “Chúng ta về nhà trước đã.” Nàng nỗ lực lôi kéo Quan Tam rời khỏi vòng chiến.
“Vậy còn cha vợ thì sao?” Quan Tam vẫn còn nghĩ đến Lam Hầu Thành.
Hứa Già nhìn cha mình, suýt nữa thì bật cười.
Không phải nàng bất hiếu, chẳng qua là trong ấn tượng của nàng, hình ảnh người cha cho đến bây giờ vẫn chưa có người nào khiến ông thất thố như vậy.
Hiện tại đầu tóc Lam Hầu Thành rối bù, cà vạt bị lệch nghiêng, một ống tay áo vest bị xé rách.
Sắc mặt ông tái xanh, tức giận đến run rẩy, môi run run không nói nổi lời nào.
Hứa Già lôi Quan Tam chuồn đi rất nhanh, cho nên những người còn lại không kịp phản ứng.
Về đến nhà, Quan Tam giở giọng chỉ trích, hỏi một loạt vấn đề: “Sao em không cho cha vợ đến nhà mình? Tôi sẽ không ghét bỏ ba em đâu.
Hai gã đàn ông kia là ai vậy? Không phải em nói chỉ có em trai, không có anh trai sao? Tuổi tác ba em lớn như thế, sao lại bỏ mặc ông ấy? Ông ấy biết sống ở đâu đây? Biết lấy gì mà ăn? Chẳng may lưu lạc đầu đường xó chợ thì sao? Em cũng quá không ra gì rồi…”
“Chị nói xong chưa hả? Hai người đàn ông đó, cái người nhìn lớn tuổi hơn là cấp trên của em, người kia là con trai một người bạn của ba em.
Em cảnh cáo chị, đừng có trêu chọc ba em nữa.
Ông ấy sẽ khiến người khác phải lưu lạc đầu đường đấy!” Hứa Già nửa nằm lên ghế salon, lấy tay che trán, thở dài thườn thượt, nét mặt có chút buồn ngủ.
Nàng cần phải suy nghĩ, sau này nên làm thế nào để đối phó những người kia.
Dương Hoằng, Triệu Mỹ Nhi, Đoạn Thanh Ba chỉ là hạng tôm tép, không vượt nổi sóng lớn.
Mấu chốt chính là cha nàng, nếu như nhắm vào nàng thì cũng không sợ.
Dù sao hai người là cha con, nên sẽ không có xung đột gay gắt.
Cha nàng cũng sẽ không hạ thủ thâm độc với con gái mình.
Nàng chỉ sợ cha nhắm vào Quan Tam, điều khiến cho nàng càng thêm nhức đầu chính là Quan Tam là một ẩn số.
Chẳng may nếu như hai người đụng độ thì…!ai dà…Thôi bỏ đi, binh tới thì tướng đỡ, đi bước nào tính bước ấy vậy!
“Ba em thì tính sao đây? Chúng ta đều là người một nhà, tính toán gì chứ? Ngày mai đi mời ông ấy đến đây ăn cơm đi.” Quan Tam hoàn toàn không biết được lòng tốt của Hứa Già.
Hứa Già lại bắt đầu cảm thấy nhức đầu, nói: “Ba em sẽ không xem chị là người nhà đâu…”
Người dốt nát đều rất tự tin, Quan Tam nói: “Em đừng nghĩ tôi đần độn.
Tôi biết ba em không ưa tôi vì tôi là con gái, không phải sao? Yên tâm, tôi sẽ đối xử tử tế với ông ấy, nhất định tấm lòng của tôi sẽ cảm hóa được ba em.”
Hứa Già hơi cảm động, nàng hiếm khi lộ ra giọng nói dịu dàng: “Đến đây, bóp vai cho em đi.” Hiện giờ phương pháp chăm người của Quan Tam rất nhuần nhuyễn, Hứa Già thoải mái khép hờ mắt, ung dung nói: “Chị không biết tính ba em đâu.
Chị là con gái, đúng là ông ấy sẽ không đồng ý.
Nhưng đây không phải là vấn đề then chốt, nếu như chị là kiểu người giống như Vinh Chi Nghi, e rằng ba em có khi còn nịnh bợ chị nữa.”
“Vinh Chi Nghi sao? Cái người phụ nữ kia từng đối xử tàn tệ với vợ cô ta như thế, trừ phi ba em bị mù mới làm vậy.
Tôi tốt hơn cô ta nhiều.” Quan Tam kích động nói, nên lực tay có hơi mạnh.
“Ai da, chị bóp nhẹ thôi.” Hứa Già không dự định giải thích cho Quan Tam hiểu.
Nàng nên nói gì đây? Nói rằng vì chị là người thấp hèn, không có tiền lại còn thô tục, cho nên ba em chướng mắt chị sao? Nàng không muốn tổn thương lòng tự trọng của Quan Tam.
Hứa Già suy nghĩ suốt một đêm, nhưng vẫn không đoán được ý đồ của cha mình.
Sáng sớm nàng mang theo đôi mắt gấu mèo đi làm, thái độ của Dương Hoằng đột nhiên nhiệt tình quá mức đối với nàng.
Nhân viên văn phòng luật sư đều dõi mắt nhìn theo nàng, cứ như thể nàng là vợ ông chủ vậy.
Hiện giờ Hứa Già muốn tập trung tinh thần đối phó với cha mình, không có tâm tư mà vòng vo với Dương Hoằng, cho nên tận lực tránh anh lúc nào hay lúc ấy.
Qua hai ngày, không thấy cha mình có động tĩnh gì, nhưng Dương Hoằng càng ngày càng đeo bám.
Vào một buổi trưa, Hứa Già từ chối không được, đành phải cùng Dương Hoằng đến một tiệm ăn gần đây.
Lại ngoài ý muốn phát hiện ra Triệu Mỹ Nhi cùng Quan Tam cũng ở đó.
Đôi mắt Quan Tam tinh nhạy, nên đã sớm nhìn thấy nàng, bật người vội vàng chạy tới.
Hứa Già trợn mắt liếc nhìn Quan Tam, nhưng lại hướng mặt vào Triệu Mỹ Nhi, khinh thường nói: “Cô thật sự muốn xuống tay với chị ấy sao?”
Triệu Mỹ Nhi thấy bộ dáng Hứa Già như vậy, trên mặt đầy vẻ đắc ý, nói: “Chỉ là ăn có một bữa cơm thôi mà.” Sau khi trải nghiệm chuyện của ngày hôm qua, cô đã chặt đứt âm mưu muốn quyến rũ Quan Tam, có điều cô vẫn rất tò mò không hiểu tại sao Lam Hinh có thể sống chung với người như vậy, cho nên mới lấy cớ mời Quan Tam đi ăn.
Nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Lam Hinh, ngọn lửa nhỏ trong lòng vốn tắt ngúm lại bắt đầu rục rịch.
Ngược lại Quan Tam không cảm nhận được gì.
Cái đuôi Dương Hoằng lại nhận thấy tình hình khác thường, vội vàng nói: “Ba vị…” Anh vốn muốn nói ba vị mỹ nhân, nhưng nhìn thấy Quan Tam đứng bên cạnh.
Theo bản năng, anh xoa xoa vành mắt có hơi ánh xanh của mình, cố gắng đổi giọng: “Ba vị muốn ăn gì cứ gọi, tôi mời.”
Quan Tam không khách khí, đoạt lấy thực đơn, gọi món đầy cả bàn.
Bữa cơm này chỉ có mình cô là thoải mái ăn, ba người còn lại thì trầm mặc.
Hôm nay trước khi tan việc, Dương Hoằng lại quấn quýt Hứa Già.
Nguyên nhân là vì thành công giúp một khách hàng thắng kiện vụ án kinh tế, vị khách đó mời anh ăn cơm, anh lấy cớ công tác yêu cầu Hứa Già cùng đi với mình.
Hứa Già rất phản cảm với hành động này của anh, nháy mắt nàng đã nghĩ ra một “kế độc”, muốn cho Dương Hoằng nếm chút “trọng dược.” Nàng mỉm cười đáp ứng, có điều trước khi đi nàng đã gọi điện thoại cho Quan Tam, nói: “Tối nay em có một buổi xã giao, nên sẽ không ăn cơm nhà đâu.”
Quan Tam chỉ nói một tiếng “ừ”, biểu thị cô biết rồi.
Hứa Già liền tức giận, nói: “Không lo cho em chút nào hết!!”
“Coi kìa…” Quan Tam cố gắng phân trần.
“Sao mà tôi không lo cho em chứ? Thành phố N này có gì mà phải sợ.
Chỉ cần hô lên một tiếng là sẽ có yêu quái tới cứu em ngay lập tức.”
“Em muốn hỏi chị chuyện này.
Có đúng là chỉ cần em hô một tiếng, yêu quái sẽ tới cứu?” Hứa Già không yên lòng, nàng không muốn để bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
“Không được, em nói chị nghe.
Bất cứ lúc nào em cũng sẽ nhắn tin cho chị, báo địa chỉ em đang đứng.
Cho nên chị phải theo sát em.
Mỗi khi em hô cứu, chị phải xuất hiện ngay trong vòng năm phút.
Bằng không cả đời đừng có hi vọng lên giường với em nữa!”
“Em…được được được…!tôi chịu thua em rồi.
Dám dùng chuyện giường chiếu uy hiếp tôi.” Quan Tam bất mãn càu nhàu.
Hứa Già kiên định lại, buổi tối đúng giờ cùng Dương Hoằng đến chỗ hẹn.
Trên bàn ăn, ly rượu đan xen vào nhau.
Năm lần bảy lượt Hứa Già từ chối uống rượu, còn sử dụng ánh mắt làm nũng mà các bé gái hay dùng nhìn Dương Hoằng.
Dương Hoằng là kiểu người đương nhân bất nhượng*, rất có khí phách anh hùng cứu mỹ nhân.
Không bao lâu, anh đã say rồi.
Hứa Già ngồi bên cạnh cười thầm, người say rượu thường nhìn thẳng, còn ánh mắt người đàn ông này rõ ràng vẫn còn nhìn loạn xung quanh, chắc chắn là giả say.
Những vị khách ngồi đối diện Dương Hoằng ngoài mặt thì vụng về nhưng trong lòng biết rõ, để Dương Hoằng và Hứa Già ở lại rồi dồn dập nói lời tạm biệt.
*Lo việc nghĩa không thể chểnh mảng.
Người đàn ông này muốn lợi dụng cơ hội say rượu để đạt mục đích.
Hứa Già liền tương kế tựu kế, nàng lén lút gửi một đoạn tin nhắn cho Quan Tam, cố ý ra vẻ ngây thơ nói: “Học trưởng à, nhà anh ở đâu? Tôi sẽ gọi hai chiếc taxi.” Dương Hoằng co người, tựa vào ghế ngồi thở hổn hển, dùng sức lắc đầu, Hứa Già nói một câu đúng như ý nguyện của anh: “Nếu không thì tôi tìm một khách sạn, để anh vào nghỉ ngơi một đêm vậy.”
Khóe miệng Dương Hoằng hơi vểnh lên, đôi mắt nhập nhèm.
Anh lờ đờ gật đầu, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi ra ngoài.
Hứa Già đi theo ở phía sau, nàng cố ý chọn một khách sạn năm sao sang trọng.
Khách sạn này có rất nhiều tầng, căn phòng nàng đặt nằm ở tầng 27.
Hai người vừa vào phòng, Dương Hoằng tiện tay khóa cửa.
Hứa Già vẫn bình tĩnh hỏi: “Học trưởng à, anh có ý gì?”
Dương Hoằng rủa thầm.
Lúc ở trong tiệc rượu, biểu hiện dụ dỗ rõ ràng như thế rồi, vậy mà vẫn còn muốn ra vẻ thanh cao sao? Thế nhưng anh không thể nói vậy được.
“Hứa Già à, em có tin vào nhất kiến chung tình* không?”
*Vừa gặp đã yêu.
Hứa Già ước tính thời gian Quan Tam đến, tiếp tục dùng ngôn ngữ khiêu khích Dương Hoằng.
“Không tin.
Học trưởng nói vậy là có ý gì đây?”
Dương Hoằng vẫn duy trì tác phong của mình, anh vẫn cực lực e ngại uy thế của Lam Hầu Thành, nói: “Hứa Già à, tôi đã sớm qua cái thời trẻ tuổi bồng bột rồi.
Tôi thích em, thật lòng muốn cùng em lập gia đình.
Dĩ nhiên tôi khẳng định em cũng có tình cảm với tôi.” Anh tiến thêm một bước lại gần Hứa Già, ánh mắt long lanh.
Đoán chừng Quan Tam sắp đến, Hứa Già muốn nổi lên ý nghĩ đùa giỡn, nàng dịch thân thể đến gần cửa sổ.
“Thì ra là anh giả say rượu, lừa tôi vào khách sạn.”
“Dĩ nhiên không phải, tôi thật lòng thích em.” Dương Hoằng bực mình với biểu hiện của Hứa Già.
Nếu như cô gái này có thiện cảm với anh, đáng lẽ phải ỡm ờ.
Nếu như không thích, thì cũng phải có biểu cảm sợ hãi chứ.
“Anh đừng vội, để tôi thử nghiệm trước đã.” Câu nói của Hứa Già nằm ngoài dự tính của anh, Dương Hoằng kỳ quái hỏi: “Thử nghiệm gì cơ?”
Hứa Già mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi mạnh vào phòng, rét đến cắt da cắt thịt.
Có nên kêu cứu không đây? Nàng có chút ngượng ngùng, hắng giọng rồi lớn tiếng hô to: “Tôi là người yêu Quan Tam.
Cứu mạng!!”
Cầu cứu từ tầng hai mươi bảy sao? Dương Hoằng còn đang mù tịt.
Bỗng nhiên xuất hiện một con cú mèo từ đâu bay tới, đậu ở trên bệ cửa sổ.
Hứa Già hơi lúng túng, dè dặt hỏi: “Ông là bằng hữu của Quan Tam đúng không?” Dương Hoằng nghi hoặc.
Cô nàng này có vấn đề về thần kinh sao? Tự nhiên lại đi nói chuyện với một con cú mèo.
Mà sao nó bay tới đây vậy?
“Đúng vậy.” Con cú mèo khặc khặc nói, nghiêng đầu nhìn Dương Hoằng.
“Gã đàn ông kia bắt nạt cô à?”
Hứa Già không ngờ mình gọi yêu quái đến thật, nàng bối rối nói: “Tối muộn như vậy mà gọi ông, vất vả cho ông rồi.
Cám ơn.”
“Không có gì.
Buổi tối tôi hay ra ngoài bắt chuột, kiếm được bữa ăn ngon.” Con cú mèo cười the thé, nói: “Tôi thấy Quan Tam ở phía dưới, sợ cô ta không lên kịp nên tôi tới trước.” Sau đó nó giơ lên móng vuốt chỉ vào Dương Hoằng, hỏi: “Cô muốn xử lý gã thế nào? Đập hay chém?”
Hứa Già quay đầu nhìn Dương Hoằng, ngay lúc con cú mèo kia cất tiếng thì hai mắt người đàn ông này đã biến đổi, bủn rủn giống như bùn nhão chảy xuống đất vậy.
“Bỏ đi.
Chúng ta xuống trước đi.” Nàng vốn chỉ định mưu tính Dương Hoằng, nên cũng không muốn làm hại anh ta.
Con cú mèo thoắt một cái, đột nhiên biến thân to lớn thêm mấy trượng, dùng hai móng vuốt quắp lấy bả vai Hứa Già, kéo nàng bay ra ngoài.
Sau khi đáp xuống đất, xa xa Hứa Già trông thấy Quan Tam đang cùng nhân viên bảo vệ cãi nhau, nàng tức giận đến gần, nắm lấy lỗ tai Quan Tam nói: “Chị không lo gì cho em cả, lại còn thảnh thơi ở đây cãi nhau nữa chứ.”
Quan Tam cảm thấy oan ức, nói: “Chẳng phải tôi thấy con cú mèo đó đã đến rồi sao? Bằng không tôi đã sớm xông vào rồi.
Bảo vệ nói tôi ăn mặc tồi tàn nên không cho tôi vào.
Đúng là dùng mắt chó để nhìn người quá thấp! Không đúng, bọn chúng còn không bằng mắt chó nữa.”
Cô ngẩng đầu, hô to lên bầu trời đêm: “Bằng hữu! Cám ơn nhé!” Con cú mèo bay lượn vài vòng rồi đi mất.
Hứa Già tiếp tục vặn tai Quan Tam, nói: “Chị được lắm! Buổi trưa không đi làm lại còn đi ăn cơm với gái nữa.”
“Cô ta nói mình là bạn nối khố của em, nên tôi mới đồng ý.
Được ăn chùa thì ngu sao mà không đi? Em véo nhẹ thôi…” Quan Tam bịt tai lại.
“Em không sao chứ? Tên kia có làm gì em không?”
“Giờ mới để ý đến em.” Hứa Già hung dữ đạp cô một cái, sau đó lại liếc mắt đưa tình đầy tán tưởng, nói: “Bằng hữu yêu quái của chị đúng là hữu dụng thật, em gọi phát là bọn họ đến ngay.”
“Dĩ nhiên, yêu quái thành phố này đều có ở mọi nơi, bọn chúng đều tai thính mắt tinh, phản ứng nhanh nhẹn.
Em là người phụ nữ của tôi nên bọn chúng sẽ bảo kê em.” Quan Tam dậm chân bịt tai, đắc ý nói.
“Tinh tướng!”* Hứa Già chọc chọc đầu Quan Tam, nàng chủ động khoác cánh tay cô, thoải mái nói: “Về nhà thôi.”
*Từ gốc là [死相] ~ tử tướng.
Không hiểu lắm nên mình viết đại -_-.
Ngày hôm sau đi làm, Hứa Già trực tiếp đi tìm Dương Hoằng.
Đến tận trưa Dương Hoằng mới mệt mỏi đến phòng làm việc.
Ác mộng đêm hôm qua khiến anh tiều tụy đi rất nhiều.
Anh nhìn thấy Hứa Già như nhìn thấy quái vật vậy, kêu lên thất thanh khiến Hứa Già giật mình.
Nàng vội vàng đóng kín cửa, chưa kịp mở miệng thì Dương Hoằng đã run lẩy bẩy, van xin nói: “Cô muốn làm gì? Van cô…!buông tha cho tôi…!tôi…!tôi…tôi…”
Ngược lại Hứa Già còn an ủi anh: “Đừng sợ, đừng sợ.
Tôi cũng không làm hại anh đâu, chỉ là muốn ký hợp đồng với anh một việc thôi.” Nàng lấy ra một chiếc USB từ trong túi ra, đưa cho Dương Hoằng.
“Nội dung hợp đồng tôi đã ghi trong đó rồi.”
“Được…!được…” Dương Hoằng vội vội vàng vàng lấy ra một con dấu, nhanh chóng hoàn thành mọi thứ, rồi chạy vọt ra ngoài.
Sau khi tan việc, Hứa Già sờ sờ tập giấy hợp đồng trong túi xách, vừa ngâm nga hát vừa đi bộ về nhà.
Tối hôm qua nàng đã chuẩn bị mọi thứ được viết trong USB, lợi dụng chuyện này để uy hiếp Dương Hoằng.
Ngoài tiền lương, nàng ghi cả điều khoản cùng với phí bồi thường vi phạm hợp đồng nếu bị sa thải, con số khá lớn khiến nàng cực kỳ hài lòng.
Tiếc rằng đương lúc nàng đang hí hửng, chợt nhìn thấy một chiếc ô tô thể thao màu đỏ khiến tâm trạng phấn khởi liền mất hết, không còn chút tung tích nào.
Người ngồi cạnh Triệu Mỹ Nhi rõ ràng là Quan Tam.
“Quan Tam chết tiệt!!” Hứa Già giậm chân, nắm chặt tay mà chửi rủa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hứa Già tựa lưng ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường.
Trong đầu nàng nghĩ ra vô số “cực hình” áp dụng lên Quan Tam sau khi cô về nhà.
Quan Tam không hề về trễ, mới tám giờ đã có mặt ở nhà rồi.
Vừa bước chân vào cửa, Hứa Già chưa kịp nói gì, cô đã bức xúc nói trước: “Mẹ kiếp! Hôm nay bạn nối khố của em mời tôi ăn cơm dở không tả nổi!”
“Sao nào? Được mỹ nhân tiếp đãi mà không thấy thỏa mãn à?” Ngoài mặt Hứa Già lạnh lùng, nhưng nội tâm thì bạo phát như núi lửa.
Quan Tam vẫn không nhận ra, nói: “Thỏa mãn cái đầu em.
Bạn của em như bị động kinh ấy, tự nhiên mời tôi đi ăn nhà hàng Tây gì gì đó.
Khẩu vị lại còn kém nữa chứ, cái nhà hàng Tây kia đúng là đồ lừa đảo.” Cô dùng tay quơ quơ, mô phỏng kích cỡ hình dạng một cái khay nhỏ, nói: “Cái khay lớn như vậy mà thịt bò thì…” Cô lại vung ra một bàn tay “…không to bằng nửa lòng bàn tay tôi nữa.
Tôi phải ăn đến tận ba mươi miếng mới no được một nửa.
Em có thấy nực cười không?”
Cô đến bên giường, tiếp tục lên án: “Nhân viên phục vụ lại còn hỏi tôi có muốn làm chín thịt không? Tự nhiên lại nói lời thừa thãi như vậy.
Sao tôi có thể ăn thịt sống được.
Thịt chế biến thì tệ hại, dai đến mức cắn mãi không đứt.
Còn không bằng mỳ thịt bò tôi ăn nữa, thua cả khẩu vị của tôi.
Đáng giận hơn là cả một bàn chỉ toàn dao nĩa, không hề có đũa.
Tôi yêu cầu nhân viên mang đũa ra, hắn ta nói đây là nhà hàng Tây.
Lúc đó tôi liền nổi giận, túm lấy cổ áo hắn nói rằng: Tôi không cần biết đây là nhà hàng Đông Nam Tây Bắc gì gì đó, mở hàng ở Trung Quốc thì phải có đũa.
Làm người thì phải biết mềm nắn rắn buông.
Sau đó nhân viên phục vụ mới chịu ngoan ngoãn mang đũa đưa cho tôi.”
Chợt Quan Tam ợ một tiếng, hài lòng với bản thân rồi tiếp tục khoe khoang: “Em đừng nghĩ như vậy là xong, chuyện đằng sau mới đáng giận hơn.
Bạn của em gọi một chai vang đỏ, nhân viên phục vụ kia chắc tức tối chuyện tôi bắt hắn mang đũa, nên cố ý gây khó dễ với tôi.
Ly rượu to như thế mà chỉ rót có chút xíu rượu.
Thế là tôi giận đến mức đoạt lấy chai rượu, trực tiếp uống cả chai.
Có điều bạn của em chọn rượu kém quá, vừa chát lại còn chua nữa, không ra vị gì cả.
Tôi uống hết bảy đến tám chai…!em xem…” Cô chỉ tay vào hai má mình, nói: “Không hề đỏ mặt chút nào, căn bản là không say nổi.
Bữa cơm hôm nay làm tôi bực mình nên ăn cũng chẳng ngon gì.
Tôi yêu cầu gọi quản lý nhà hàng ra để trách cứ, nói: Nhìn lại nhà hàng của ông đi, thịt thì ít lại còn dai nhách, rượu thì dở tệ, đây chẳng phải là muốn lừa bịp người Trung Quốc chúng tôi sao? Nhà hàng này nấu ăn không phải dành cho người, mà là cho gà ăn thì có.
Cơ Minh ăn còn nhiều hơn thế.
Em đoán xem, cái gã quản lý kia là người Trung Quốc, vậy mà lại càu nhàu nói một loạt nghe như tiếng chim ấy.
Sau đó mới bình tĩnh mà nói tiếng Trung: Người Pháp chúng tôi rất tôn trọng loài gà.
Tôi nghe xong, hỏa khí tăng vọt, lập tức quăng ông ta ngã xuống đất, chỉ tay vào mũi ông ta mà răn dạy: Ông không phải người Trung Quốc nhưng tôi là người Trung Quốc đấy.
Đừng có lôi số lượng gà của người Pháp ra mà đánh giá khẩu vị người Trung Quốc chúng tôi.”
Nói xong, Quan Tam tổng kết lại: “Bạn nối khố của em quá hẹp hòi, không phải tôi chỉ ăn có hơn vài miếng thịt sao? Vậy mà còn khóc đến mức thương tâm nữa chứ.
Mẹ kiếp! Cái đồ bủn xỉn như thế làm tôi xấu hổ chết được.
Về sau không thèm đi ăn với cô ta nữa.”
“Núi lửa” trong lòng Hứa Già lập tức tắt ngúm, chỉ còn lại sự sung sướng.
Đương nhiên nàng biết lý do tại sao Triệu Mỹ Nhi khóc, nếu đổi lại là nàng thì sẽ chỉ muốn chết luôn cho xong.
“Vậy sao không nói cho em biết chị đi ăn với cô ta?” Mặc dù là trách cứ, nhưng giọng điệu lại rất nhu tình mật ý.
“Ban đầu tôi không muốn đi, nhưng nghe cô ta nói có thể giúp tôi và cha vợ hòa hợp, nên tôi mới đi.” Quan Tam thản nhiên nói.
Hứa Già nghe xong nhíu mày.
“Không phải em đã cảnh báo chị rồi sao? Đừng có đụng đến ba em nữa.”
“Giữa em và ba có chuyện gì vậy? Em không muốn tôi và người nhà em cùng chung sống hòa bình sao?” Quan Tam xụ mặt, lo lắng hỏi: “Có phải căn bản em không muốn sống cùng tôi? Bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi đây?”
Giờ mới hỏi tình hình nhà em.
Hứa Già lắc đầu, không có ý định giải thích.
Dù cho có giải thích thì e là Quan Tam cũng không hiểu.
Nàng đành phải khuyên nhủ: “Em muốn tốt cho chị thôi, ba em không phải là loại có thể chọc vào.”
Quả nhiên Quan Tam không hiểu, nói: “Em nói như vậy tôi không thích nghe đâu.
Tôi đối xử tốt với ba em thì sao mà ông ấy không thích tôi được chứ? Cũng sẽ không có khả năng làm hại tôi.”
“Ba em không giống như bằng hữu yêu quái của chị, cũng không giống như những bằng hữu khác.
Chị đối xử tốt với ông ấy không có nghĩa là ông ấy sẽ đối xử tốt lại với chị.” Hứa Già tận tình khuyên nhủ.
“Chả lẽ ba em không bằng động vật, không bằng Bao Viên hay đám Điêu Vô Thủ sao? Tôi không tin, em đừng lo cho tôi và ba em nữa, cứ để đấy tôi lo.” Quan Tam đầy tự tin, ôm Hứa Già vào lòng.
Cô cười rạo rực, tay bắt đầu không yên phận.
Hứa Già vỗ nhẹ tay cô, nói: “Em không được thoải mái.”
“Sao em cứ nói không thoải mái hoài vậy? Khó chịu thì đi bệnh viện đi, không phải em giữ thẻ ATM sao? Tôi không tiếc tiền đâu.” Hai ngày nay Quan Tam bị cự tuyệt, nên hơi cáu kỉnh.
“Em cũng không rõ được là khó chịu kiểu gì.
Chị đừng nghĩ mãi về chuyện đó nữa, chúng ta cùng nhau gần gũi tán gẫu vẫn tốt mà.
Em nói chị nghe, hôm nay em vừa mới ký hợp đồng…” Hứa Già nép vào lòng Quan Tam, kể chuyện đến thiếp đi.
Ánh mặt trời chói chang, Hứa Già thoải mái duỗi thẳng người.
Nàng nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo tường, sắp muộn giờ đi làm rồi! Nàng vội vàng rửa mặt rồi ra khỏi nhà, vừa vào phòng làm việc liền nghe được một tin chấn động.
Dương Hoằng đột ngột từ chức! Hứa Già vẫn không cảm thấy lo lắng, nàng đã có bản hợp đồng rồi, trừ phi văn phòng luật sư này đóng cửa.
Nhưng chuyện đó sẽ không có khả năng xảy ra đâu, bởi vì bố già của văn phòng này chính là “ân sư” của nàng.
Không ngoài dự đoán.
Buổi chiều, một người đàn ông trung niên đến văn phòng thay thế vị trí của Dương Hoằng, tình hình công việc của nàng lại khôi phục như cũ.
Trước khi tan việc, Hứa Già nhận được một cuộc điện thoại từ Triệu Mỹ Nhi, hẹn gặp nàng trong một tiệm cafe.
Nàng suy nghĩ một chút, quyết định đồng ý đến chỗ hẹn.
Trước khi đi nàng gọi điện cho Quan Tam, bảo cô chút nữa đến đón mình.
Triệu Mỹ Nhi thấy Hứa Già đến cũng không khách sáo, trực tiếp hỏi: “Sao cô lại có thể chung sống cùng với cái người tên Quan Tam được vậy? Chị ta nhất định là…là…!không phải người.” Không sai, bữa tiệc tối qua là thời điểm đen tối nhất trong đời Triệu Mỹ Nhi.
Mặt mũi của cô đều bị Quan Tam làm cho mất hết sạch.
Cô nghẹn ngào khóc nức nở là vì không tìm được khe hở để chui vào dưới sàn nhà hàng bóng loáng kia.
Thiên sứ trong lòng Hứa Già như đang rào rào sung sướng hát ca, nhưng trên mặt nàng vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, biết rõ còn cố hỏi: “Sao cô nói thế?”
Triệu Mỹ Nhi không có dũng khí kể lại chuyện tối qua, cô đau đầu nhức óc nói: “Lam Hinh à, sao cô có thể sống chung với loại người như vậy chứ? Không thể nào…!Chị ta mà là con gái sao? Hình tượng người con gái đều bị chị ta vứt hết sạch trơn rồi.
Có phải chị ta từ trong đá chui ra không? Không hề được giáo dục một chút nào hết.”
Quan Tam không phải là con gái, Hứa Già đều biết rõ hơn ai hết.
“Giáo dục sao? Cô có thể trông cậy gì vào một người không được nuôi dưỡng từ nhỏ chứ? Trẻ mồ côi giống như cỏ dại vậy, có thể được nuôi dưỡng bằng gì đây? Còn sống được đến tận bây giờ là khá lắm rồi.
Triệu Mỹ Nhi à, đừng có lấy cuộc sống của cô để so sánh với những người sống dưới tầng lớp thấp hơn mình.” Hứa Già dường như hơi tức giận, nói: “Huống gì tôi còn thấy chị ấy không hề vô giáo dục một chút nào.
Chị ấy đều rất thật lòng với tất cả mọi người.
Chị ấy bán mặt mình đều vì mục đích tốt, cho nên những người xung quanh rất quý chị ấy.
Bất kể người nào cần giúp đỡ, ngoài miệng tuy nói những lời khó nghe, nhưng chị ấy đều rất nghiêm túc bỏ tiền bỏ cả sức lực ra hỗ trợ.
Người xưa từng nói lễ thất cầu chư dã*.
Đến giờ tôi mới ngộ được, lễ này không phải là từ lễ nghi của “nền văn minh Đông Tây” nào hết, bản chất của nó chính là từ những người nông dân thiện lương chất phác mà ra.”
*Từ gốc [礼失求诸野]: Đây là một câu nói của Khổng Tử, xuất xứ không được ghi chép cặn kẽ.
Ý của câu này là nếu như không có những câu nói dân gian được đúc kết từ ngày xưa, thì sẽ không có lễ nghi của ngày nay.
“Tôi không có ý đó.
Chỉ là chuyện tối qua…rất…” Triệu Mỹ Nhi hiếm khi xấu hổ mà đỏ mặt.
“Tôi chỉ không hiểu nổi cô và chị ta thôi…!hai người có sự chênh lệch khá lớn.
Cô thật lòng yêu chị ta sao?”
Hứa Già thản nhiên cười, nói: “Không biết.
Lời yêu từ miệng cô đều không thích hợp để nói lên mối quan hệ giữa tôi và chị ấy.”
“Vậy rốt cục cô chọn chị ta là vì gì? Theo hiểu biết của tôi, cô sẽ không tùy tiện mà sống chung như thế…” Triệu Mỹ Nhi nói đến đây thì ngừng, Lam Hinh là người rất thông minh, sẽ hiểu rõ ý tứ của cô.
“Chị ấy vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ tôi.
Già nua, xấu xí, hèn nhát, lôi thôi, mất thể diện, yếu ớt…!Dù cho tôi có thành bộ dạng nào, chị ấy cũng sẽ không bỏ rơi tôi.” Hứa Già kiên định nói.
“Vì lý do đó ư?” Triệu Mỹ Nhi cái hiểu cái không.
“Vậy nếu như sau này cô gặp một người cô yêu, chị ta lại không muốn bỏ cô, cô thử nghĩ xem?”
“Cô cũng chỉ nói là nếu như, chuyện tương lai không ai đoán trước được.
Hơn nữa, trước sau như một chị ấy đều đối xử tốt với tôi, đó là vì chúng tôi đã trải qua thời gian thử thách rồi.
Tôi không tin có người nào khác có thể vượt qua được như chị ấy.
Cho nên làm sao tôi có thể để hạnh phúc của mình phó mặc cho tương lai được?” Còn có một câu Hứa Già chưa nói.
Nếu như cô cũng từng trải qua giống như tôi, cũng bị người nhà vứt bỏ thì sẽ hiểu suy nghĩ của tôi thôi.
Trước đây Hứa Già từng đọc qua một bài báo, trong báo viết rằng một phụ nữ người Pháp rất yêu chồng mình, luôn làm đẹp bản thân lộng lẫy nhất mỗi khi đứng trước mặt chồng.
Kể cả khi bị bệnh cũng đều phải trang điểm rồi mới cho chồng vào gặp mặt.
Lúc đó nàng rất kính nể người phụ nữ đó.
Nhưng hiện giờ ngẫm lại, người phụ nữ đó và chồng cô ta liệu có phải là thật lòng yêu nhau không? Con người là sinh vật rất ích kỷ, ai cũng hi vọng dù cho bản thân có xấu xí bất kham, nghèo túng chán nản đến đâu cũng đều muốn có một người bất ly bất khí* chính mình.
Tương lai ra sao nàng không biết, nàng chỉ biết hiện tại Quan Tam sẽ làm như vậy.
Cho nên cần gì phải vì một người mơ hồ nào đó mà vứt bỏ Quan Tam của nàng đây?
*Bên nhau không rời.
Tâm ý Hứa Già đã định, Triệu Mỹ Nhi biết có nói thêm cũng sẽ không có kết quả gì.
Cô cười nói: “Vậy tôi chỉ có thể chúc mừng cô, tìm được cực phẩm cho mình rồi.
Cô nói xem…” Cô mờ ám nói: “Nam và nữ…làm…!có gì khác nhau không?”
“Sao tôi biết được? Tôi cũng chưa từng làm với đàn ông nào.” Hứa Già chế nhạo Triệu Mỹ Nhi.
“Cô có thể nói cho tôi nghe chút chuyện giữa cô và Đoạn Thanh Ba.”
“Tôi cũng chưa làm chuyện đó.” Triệu Mỹ Nhi bật thốt lên.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh: “Cô? Trời ạ!!”
Triệu Mỹ Nhi không tin nổi, nói: “Trời đất ơi, cô và Đoạn Thanh Ba yêu nhau một thời gian như thế mà không có gì xảy ra sao?”
“Đúng vậy, ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa từng có.” Hứa Già cũng cảm thấy buồn cười.
“Cô thì sao? Thời gian của hai người cũng rất dài mà.
Sao vậy? Lẽ nào…!cô không có…!anh ta cũng không?”
Triệu Mỹ Nhi thở dài một tiếng ai, nhưng thần sắc không hề có chút bi thương, cô cười nói: “Tôi theo đuổi anh ta cũng chỉ là muốn tranh phân cao thấp với cô thôi.
Sau đó cô ra nước ngoài, Đoạn Thanh Ba rất đau khổ.
Tôi chỉ dùng thái độ chủ nghĩa nhân đạo an ủi vài câu, kết quả là thành bạn gái anh ta.
Qua một thời gian nói chuyện tôi liền hối hận.
Tôi và anh ta căn bản không hề có tiếng nói chung.
Kỳ thực…!đối với đàn ông, tôi thích hình tượng mạnh mẽ cơ bắp.
Còn đối với phụ nữ, tôi thích hình tượng soái khí lạnh lùng.
Cô có nhớ đội bóng rổ nữ của trường cao trung ngày xưa không? Có một nữ hậu vệ…!nhìn rất tuấn tú, tôi thích kiểu người như vậy.
Nghe nói cô ấy đi Anh Quốc rồi…” Bỗng nhiên cô ngừng nói, im lặng một lúc rồi như là hạ quyết tâm.
Cô nhìn thẳng vào mắt Hứa Già, nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ đi nước ngoài.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn hai ta luôn đối địch, thế nhưng trong lòng tôi vẫn luôn xem cô là bằng hữu.
Mấy hôm trước tôi cũng đã nhờ người điều tra cô, biết được chuyện của cô rồi.
Thật xin lỗi, không thể giúp được gì.”
“Đều đã qua rồi.” Hứa Già cảm thấy tâm tình mình thoải mái rất nhiều, nàng thản nhiên trêu ghẹo nói: “Cô ra nước ngoài…!đến Anh Quốc tìm nữ hậu vệ kia à?”
“Sao cô biết?” Khóe miệng Triệu Mỹ Nhi giương lên, cô cười rạng rỡ, sau đó nghiêm túc nói: “Đoạn Thanh Ba không xấu, chỉ là quá cố chấp.
Theo như những gì tôi biết thì ba cô lần này đến thành phố N không chỉ để tìm cô, mà còn đến để giúp bất động sản Vĩnh Hằng kia chiếm đất.
Hình như là một xóm nghèo, họ gặp rắc rối trong việc phá bỏ và giải tỏa.
Ban đầu Đoạn Cẩm Vinh đến tìm gia đình nhà tôi, nhưng bị ba tôi cự tuyệt nên mới tìm ba cô.”
Hứa Già làm sao mà không đau lòng được, nói: “Tôi biết ông ấy đến đây không phải chỉ vì tôi.”
Hai người tán gẫu thêm một lúc.
Trước khi Triệu Mỹ Nhi rời đi, cô chân thành nói: “Mẹ cô cũng đến đây, cô nên cẩn thận chuyện giữa cô và Quan Tam đi.”
Hứa Già thầm giật mình, nhưng nét mặt vẫn mỉm cười, gật đầu đã biết.
Đến khi Triệu Mỹ Nhi đi rồi, nụ cười liền vụt tắt.
Cha đến thành phố N vì muốn mở rộng bất động sản sao? Cha mẹ sẽ làm gì để đối phó Quan Tam đây? Nếu bị ép bước vào đường cùng, Quan Tam liệu có gây bất lợi cho họ? Nếu như địa bàn bần yêu bị thu mua, yêu quái làm sao bỏ qua được.
Quan Tam cũng sẽ bị lôi kéo vào chuyện này, liệu có xảy ra cuộc đại chiến không? Còn có vụ Huyết Sát nữa, rốt cuộc là ai nuôi cái thứ hại người đó? Có gây bất lợi gì với nàng không?
Hứa Già nhìn lên bầu trời đang tối sầm, chờ Quan Tam đến đón.
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu*, mình không thể ngồi chờ chết được.
Phải chủ động xuất kích thôi, thế nhưng nên tấn công từ đâu đây? Mình phải suy nghĩ thật kỹ đã.
*Gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến: ví với không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh.
P/S: Chương này mình ấn tượng Hứa Già quá đi ah xD.Thấy tội nghiệp cho Đoạn Thanh Ba, yêu 2 em mà chẳng xơ múi được j -))…!