Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 87: Đêm thứ hai, Điện quang lôi minh chi dạ


Đọc truyện Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam – Chương 87: Đêm thứ hai, Điện quang lôi minh chi dạ

Lôi điện lan tràn!

Từng tia chớp to tướng bắn ra từ trong tay “Thanh Nịnh” với nụ cười quỷ dị trên mặt!

Trung tâm thành phố, trên quảng trường trung ương!

Một bóng người toàn thân quấn quanh lôi điện tung hoành ngang dọc khắp nơi!

Ầm!

Hai tay Hoa Lăng khoanh lại, một đạo bùa chú hóa thành hoàng kim thổ tường ngăn chặn lôi điện!

Sau đó nàng bị lực xung kích đánh bay ra ngoài!

“Thanh Nịnh” vừa định đuổi theo…

Một bóng người khác toàn thân quấn quanh lôi điện trông y như đúc lao tới, mặt đất sụp đổ!

Lôi điện bao quanh nắm đấm của nàng!

Đôm đốp! Ầm!

Điện quang xung kích với nhau phát ra tiếng vang ầm ầm!

Thanh Nịnh nhìn “Thanh Nịnh” giống hệt mình cũng không có chuyện gì, hừ một tiếng, sau đó tia chớp hóa thành roi điện quét qua cương thi xung quanh!

Hoa Lăng cắn răng nhìn “Thanh Nịnh” hoặc nên gọi nó là C- 13.

Ngay lúc Thanh Nịnh không nói hai lời phóng ra tia chớp, nàng đã lờ mờ nhận ra.

【 Tùy ý bắt chước bề ngoài sinh vật lừa gạt sinh vật khác nhận biết sinh vật bị bắt chước, C-13 có thể sử dụng toàn bộ năng lực của sinh vật bị bắt chước 】

Trong đầu nàng nhớ tới một dòng miêu tả của hệ thống.

Đáng chết, không hổ là số hiệu trước 20, năng lực phiền phức quá!

Hoa Lăng không cam lòng tự trách bản thân, nàng chỉ cần cẩn thận một chút ắt hẳn có thể nhìn thấu loại mục tiêu mềm yếu giống như C – 13.

Thế nhưng bởi vì sự chủ quan của mình,

Còn để nó đạt được năng lực khủng bố như của Thanh Nịnh.

“Dừng!”

Bùa chú xuất hiện trên tay, Hoa Lăng hít một hơi thật sâu, xông về Âm Khôi lần nữa!

Nàng nhất định phải nhanh chóng “giết chết” Âm Khôi, sau đó trợ giúp Thanh Nịnh đánh bại C – 13 để nó mất đi năng lực ngụy trang.


Bùa chú phóng ra!

Ngọn lửa mới vừa rồi còn chưa tắt ngấm bùng lên lần nữa!

Hoa Lăng kẹp bùa chú trên tay tiếp tục lao về phía Âm Khôi!

Mà gã cũng không cam lòng yếu thế, vừa ngăn trở nàng vừa khống chế quân đoàn cương thi quấy nhiễu Thanh Nịnh.

Trên quảng trường trung ương, lúc này chiến đấu loạn xì ngầu!

Hoa Lăng chiến Âm Khôi, Thanh Nịnh chiến “Thanh Nịnh”, Túc Quốc chiến cô gái thủ hạ của Âm Khôi.

Ba vòng chiến tương giao lẫn nhau!

Chiến đấu giao thoa, nghìn cân treo sợi tóc, không lọt kẽ hở tí ti nào!

Bùa chú nổ tung, ngọn lửa, cuồng phồng, băng tuyết, đủ các loại nguyên tố giao thoa xuất hiện, điện quang màu xanh đụng vào điện quang màu xanh!

Cương thi gào thét, tiếng gầm quấy nhiễu người khác, một bên khác, Đường đao và yêu trảo chạm nhau bắn ra từng tia lửa điện!

Chiến đấu ngày càng kịch liệt, không ai có ý định dừng tay!

Chiến đấu sắp kết thúc! Bởi vì ai cũng không biết đối phương có bao nhiêu dược tề khôi phục ma năng/ thể năng.

Đây là thường thức cơ bản của Dạ Chiến.

“Sáu người” hoàn toàn đánh loạn xì ngầu!!

Chiến đấu nóng lên!

Điện quang hỏa thạch giao thoa một giây, hai vòng chiến giao thoa nhau!

Hoa Lăng vung ra bùa chú bức lui Âm Khôi, sau đó đón nhận nắm đấm mang theo lôi điện của C – 13!

Thanh Nịnh tránh né thế công của C – 13, xoay người vung roi điện về phía Âm Khôi!

Mà Âm Khôi nhìn hai người ăn ý lựa chọn liên thủ, gã không kịp phòng bị, bỗng nhiên bị lôi điện của Thanh Nịnh bắn thủng cánh tay!

“Đáng chết! Đây là các ngươi bức ta đó!”

Âm Khôi thầm mắng một tiếng, sau đó gã nhe răng cười một cách điên cuồng, điều khiển quân đoàn cương thi bao vây Túc Quần!

Một ánh hào quang màu xanh đen lấp lóe trên móng vuốt của một con cương thi ẩn nấp trong quân đoàn.

“Túc Quần!! Cẩn thận!!!!”

Hoa Lăng đã nhận ra không đúng, nàng tức thì hét lên cảnh báo Túc Quần!


Rồi nàng quả quyết bắn ra một đạo bùa màu đỏ!

Âm Khôi nhe răng cười ha hả, cánh tay vung tới!

C- 13 gào thét, năng lực phỏng chế lớn nhất bộc phát!

Thanh Nịnh duỗi ra một mảnh kim loại trên tay! Lôi điện và tia chớp ầm ầm phóng ra!

Mấy chục con cương thi vây tới!

Túc Quần nhìn vết thương trên mình bắt đầu nhiễm thi độc màu xanh đen!

Là thành viên ưu tú trải qua huấn luyện của quan phương, Túc Quần cưỡng ép lùi lại, cắn răng quay người!

Luyện Khí Tỏa nổ tung!

Mới vừa rồi còn từng người giao đấu với nhau, trong chớp mắt nắm lấy thời cơ!

Ngay thời khắc này, toàn bộ bạo phát một kích toàn lực của mình!

Sau một giây!

Một kích uy lực mạnh nhất của tất cả Người Tham Gia hội tụ cùng một chỗ!!

Oanh!!!!!!!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên!

Giống như tiếng ầm ầm trước đó

Truyền khắp toàn bộ thành phố!

Giờ đây, quảng trường trung ương đã hoàn toàn trở thành bãi chiến trường nóng bỏng!

Điện quang to lớn phóng lên tận trời!!!!

Ngoại thành, lúc này đã hoàn toàn cách rất xa chiến trường ở trung tâm thành phố, nam nhân từ từ lộ ra nụ cười lạnh.

A, các người cứ thong thả chơi trong tràng cảnh cấp B này đi.


Sau đó gã vạch ra giao diện hệ thống, tìm được nút cưỡng chế rời khỏi, trước đó toàn bộ người của gã bị một kích của Ma Nữ xử lý, dựa vào thân phận đội trưởng, gã cưỡng chế loại những người đó khỏi tổ đội của mình.

【 đinh! Ngài đã thành công rời khỏi tổ đội 】

【 đinh! Ngài đã thành công…. 】

【 đinh!… 】

Năm tiếng nhắc nhở liên tiếp vang lên, năm tên thủ hạ đều bị nam nhân cưỡng chế loại khỏi tràng cảnh lần này.

Sau đó gã kéo xuống dưới, chọn vào người đàn ông vạm vỡ, ngay lúc chuẩn bị ấn xuống.

Ngón tay gã đột nhiên ngừng lại, rồi nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía một ngôi nhà trệt, ánh mắt hướng về bóng tối sau bức tường gạch đã sụp đổ một phần.

Sắc mặt lập tức âm tàn!

“Người nào!?”

“Ai nha, ai nha, lại bị phát hiện, ta còn tính toán đợi ngươi đem tên bên cạnh đưa ra ngoài trước đã.”

Một giọng nói bất cần đời vang lên, tiếng chân trầm ổn nặng nề từng bước từng bước tiếp cận.

Bóng người xuất hiện, trên tay cầm Thánh Ngân Thập Tự Nỏ to lớn, băng lãnh và cổ điển, com-lê Youngor thẳng tắp vừa vặn trên người, trên mặt gã treo nụ cười mỉm toát ra khí chất mãnh liệt nhưng đôi mắt lại rất tỉnh táo.

Lúc này, ánh mắt Mạnh Lãng sắc lẹm như đao, gã nghiêng nghiêng giơ lên Thánh Ngân Thập Tự Nỏ cỡ lớn trên tay, chào hỏi nam nhân giống như rất “nhiệt tình”.

“Chẳng mấy khi tới Hoa Hạ một lần, lại chẳng mấy khi vào phó bản tổ đội, ngươi gấp gáp trở về Bắc Mỹ như vậy sao, Syltan?!”

“A, ta đã dạo chơi ở Hoa Hạ một thời gian đã đủ lâu, thực sự không thể ở lại lâu hơn nữa đâu!”

Hung quang lóe lên trong mắt Syltan!

Ngoan lệ tập trung vào thanh niên Hoa Hạ trước mắt không quen biết này, khí thế mãnh liệt, khóa chặt không góc chết, hơn nữa khí chất tinh nhuệ trên người này, còn có Dạ Khí ít nhất cấp B trên tay!

Không một cái không mang cho gã cảm giác nguy hiểm!

“Vẫn là nói, ngươi nghĩ muốn giữ ta ở lại đây một thời gian nữa?”

Syltan phất tay ra hiệu cho người đàn ông vạm vỡ đừng xuất thủ, gã tiếp tục cười nói với Mạnh Lãng.

“Ha ha, đó cũng không phải, chỉ là…”

Giọng Mạnh Lãng trầm xuống, ánh mắt càng ngày càng sắc lẹm, bộ dáng lúc này cũng không như vừa rồi. Dưới ánh trăng, Thánh Ngân Thập Tự Nỏ lóe lên ánh sáng lánh lẽo nguy hiểm, chĩa thẳng vào Syltan.

“Đồ vật kia không thể để cho người mang đi…”

Con ngươi Syltan co rụt lại!

Nắm thật chặt khối lập phương trong tay, ánh mắt của gã nhanh chóng nguy hiểm!

Mới đầu, gã còn ôm hi vọng đối phương chỉ nhận ra thân phận của mình nên dĩ vàng cừu địch mà thôi. Tuy nhiên khi câu nói này vang lên!

Hắn liền rõ ràng một việc!


Đối phương biết kế hoạch của mình!!!

“Ngươi là ai! Vì sao biết rõ việc này!!”

Syltan hỏi Mạnh Lãng bằng giọng hung ác đầy uy hiếp, đáp lại gã là Mạnh Lãng hất cằm lên, nhếch miệng cười khinh miệt:

“Ngươi ngây người lâu như vậy ở Hoa Hạ của chúng ta, thật cho rằng đều một giọt nước cũng không lọt sao!?”

Giọng Mạnh trào phúng mà cao cao tại thượng, điều này khiến Syltan càng thêm phẫn nộ!

“Thật sự là không nghĩ tới, ở phó bản tổ đội này mà để cho ta bắt gặp ngươi, hơn nữa còn vừa vặn ngay lúc kế hoạch sắp thành công.”

Sát ý nổi lên trên mặt Mạnh Lãng, ánh sáng từ Thánh Ngân Thập Tự Nỏ nhàn nhạt phản chiếu lên mặt làm gã càng thêm lãnh khốc.

“Vừa vặn, bố trí trong hiện thực đều tiết kiệm được!”

Hiện thực!? Syltan nghe được tin tức này lập tức chấn động trong lòng! Gã cắn răng nghĩ đến!

Đáng chết! Chỗ ẩn thân bị bại lộ ư!?

Gã biết rõ nếu như vị trí hiện thực bị bại lộ sẽ có rất nhiều nguy hiểm, gã nhếch miệng cười nhưng lại trông rất dữ tợn!

“Ha!? Buồn cười! Ngươi cho rằng bây giờ ngươi có thể đánh bại ta ư!? Chỉ với một cấp B như ngươi!?

Syltan vung tay phải lên!

Người đàn ông vạm vỡ ngăn trước người gã, tuy rằng là khôi lỗi nhưng khí thế cường đại của cấp A vẫn bạo phát ra!

“A, gã nói như vậy đây, Đại Thúc hoặc nên gọi ông là thầy dạy toán, tên nào thích hợp hơn?”

Mạnh Lãng cúi đầu nở nụ cười, sau đó đối với con hẻm nhỏ tối thui sau lưng Sytlan lên tiếng.

Syltan bỗng nhiên quay người!

Dựa lưng vào người đàn ông vạm vỡ, gã trợn to mắt kinh ngạc nhìn thấy.

Nơi đó trong bóng tối,

Một bóng người cao lớn chậm rãi bước ra, trên tay cầm một thanh trường kiếm giống như trong tiểu thuyết tu tiên.

“Ta đều là đàn ông trung niên đã kết hôn, thế mà vẫn muốn xử lý những việc phiền toái này ư?”

Đại Thúc thở dài cầm trường kiếm đi ra, chẳng biết vì sao có loại cảm giác như hiệp khách xông xáo giang hồ, ánh mắt hướng về người đàn ông vạm vỡ tức thì biến thành lạnh lùng vô tình.

“Vừa rồi ở ngoại thành cảm nhận được khí tức mãnh liệt của cấp A, hóa ra chỉ là một bộ khôi lỗi, xem ra ta quá lo lắng rồi…”

Oanh!!!!!!

Ngay thời khắc bốn người gặp nhau ở vùng ngoại ô xa xôi này!

Điện quang chiếu rọi bầu trời đêm, tiếng nổ to lớn rền vang!!

Trung tâm thành phố, Lôi Điện phóng lên tận trời, trong bóng đêm chiếu sáng gương mặt của bốn người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.