Đọc truyện Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam – Chương 82: Đêm thứ hai, Dạ Nha trên bờ vai và đôi mắt đen nhánh
Phương Nhiên cởi áo choàng may bằng màn cửa ném vào trong xe, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ tro bụi trên người mình, sau đó để tay ở trước cổ áo giống như đang nắm thứ gì đó.
Trong chớp mắt, hắn như hoàn toàn biến thành người khác.
“Toàn thể thế giới này, tất cả tuần tra đều thuộc về ánh mắt của Tư Duy và Ký Ức trên vai Thần Vương.”
Hai bóng màu đen đột nhiên xuất hiện!
Bọn chúng quấn vào nhau trở thành một thể thống nhất đen như mực, lượn quanh vai Phương Nhiên tựa như một chiếc khăn quàng cổ màu đen rộng thùng thình, che khuất nửa gương mặt dưới của hắn.
“Khăn quàng cổ” màu đen rơi xuống hóa thành một chiếc áo choàng đen nhánh to lớn bao phủ trên người Phương Nhiên.
Phần cuối vạt áo liên tục hóa thành các vụn tro tàn li ti, rồi lại không ngừng ngưng tụ, chẳng theo một quy tắc nào cả.
Chiếc áo choàng đen nhánh hoàn toàn che khuất cả người hắn, trên cổ áo còn thêu hoa văn thần bí.
“Hình dạng của Dạ Khí này là như vậy sao?”
Lúc này, Phương Nhiên giống hệt như ma vương được điêu khắc trên bức bích họa, hắn nhẹ nhàng than thở.
Hắn xoay người nhìn vào cửa kính thủy tinh của cao ốc bên cạnh, mình bị món Dạ Khí này làm nổi bật không chỉ một phần.
Không riêng gì hai tay, ngay cả cơ thể cũng giống như bị giấu ở trong một mảnh đen như mực.
“So với Dạ Nha (Quạ) thì nhìn càng giống Hấp Huyết Quỷ hơn.”
Phương Nhiên tự cà khịa mình một lúc, nhưng lại cảm giác không cách nào bật cười vui vẻ như dĩ vãng. Giọng hắn bình tĩnh như một người khác đang nói chuyện.
“Năng lực đâu?”
“Dựa theo lời của Ti Ngải, năng lực của Dạ Khí tựa như cần chính mình tìm tòi?”
Phương Nhiên lẩm bẩm suy nghĩ, rồi từ trong áo choàng vươn tay ra sờ lấy khăn quàng cổ rộng thùng thình quấn trên vai mình, nhìn hai đạo ánh sáng phía trên như có điều suy nghĩ.
Không biết suy tư bao lâu, Phương Nhiên bỗng lên tiếng, mỗi câu mỗi chữ đều thuật lại câu chuyện về món Dạ Khí này trong truyền thuyết.
“Hai con quạ đen to lớn đậu trên vai của Ngài, một con gọi là Hugin, đại biểu “Tư duy”.”
“Một con khác gọi Munin, đại biểu “Ký ức”.”
“Mỗi ngày, bọn chúng ngao du vòng quanh thế giới, rồi đem tất cả những gì chúng thấy báo cáo lại cho Odin.”
Sau đó, Phương Nhiên rơi vào suy tư lần nữa.
【 Dạ chi hành hương thuộc về Tư Duy và Ký Ức trên vai Thần Vương 】
Đây là tên của Dạ Khí này, như vậy theo lẽ thường mình hẳn là có thể triệu hồi ra hai con qua đen đại biểu cho Tư Duy và Ký Ức hay còn gọi là “Hugin” và “Munin” trong thần thoại Bắc Âu?
Giờ thì Phương Nhiên cảm giác đã bắt được mấu chốt, rồi hắn chạm vào khăn quàng cổ rộng thùng thình, bắt đầu tiêu hao ma năng.
Ma năng rút đi như nước.
950/1080.
760/1080.
580/1080.
340/1080.
…
Ròng rã hơn 800 ma năng tụ hợp vào Dạ Khí này, thế nhưng lại chẳng có biến hóa chút nào.
“Không hiệu quả? hay là không đủ ma năng?”
Phương Nhiên bình tĩnh phân tích mỗi loại khả năng, sau đó lại tiếp tục thiêu đốt thêm ma năng, hắn nhíu mày nhìn ma năng dần dần sắp hết, muốn kích hoạt ma lực sao?
80/1080
Thình lình, sau khi một ngàn ma năng tiêu hao vào Dạ Khí này!
Phương Nhiên thấy khăn quàng cổ quấn trên vai mình bỗng dưng lan tràn ra hai luồng hắc ám!
Sau đó bọn chúng bắt đầu ngưng tụ, co rút trên không trung như thể bên trong đang thai nghén ra vật gì đó!
Hai đôi canh vươn ra từ trong bóng tối!
Bóng dáng hai con chim lờ mờ xuất hiện, rồi tựa như được thợ thủ công mỹ nghệ điêu khắc.
Từng chút từng chút dần dần tinh xảo.
Từng chút từng chút sinh động như thật.
Rất khó tưởng tượng, quạ đen cũng có thể để cho người ta sinh ra ấn tương tượng “Mỹ lệ”.
Song, hai con quạ đen tinh xảo này làm được điều đó.
Lông vũ tinh xảo hoa mỹ, thẳng tắp tuấn duật, lông đuôi đen nhánh dường như tượng trưng cho màn đêm thần bí.
Cuối cùng, bọn chúng vươn cánh, nhẹ nhàng đậu trên vai Phương Nhiên.
Con ngươi của hắn trợn to, trong chớp mắt khi Tư Duy và Ký Ức xuất hiện!
Phương Nhiên kinh ngạc nhìn vào cửa kính, trong mắt của mình toàn bộ biến thành màu đen, hắn hơi thất thố tiến sát lại gần, đăm đăm săm soi đôi mắt của mình.
Trong mắt hắn, có một cảnh tượng kỳ quái theo suy nghĩ của hắn mà xuất hiện.
Đó là thị giác trên vai Phương Nhiên.
Cùng hưởng chung ánh mắt với bọn chúng, điều khiển càng nhiều ma năng tiêu hao cũng càng nhiều.
Đây là tin tức Phương Nhiên lập tức đoán được ngay.
Qua cửa kính, hắn kinh ngạc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, thanh niên với mái tóc đen, khoác trên mình chiếc áo choàng cũng màu đen nốt, khăn quàng cổ che khuất nửa gương mặt, trên bờ vai đậu hai con quạ đen như báo hiệu điềm chẳng lành, nổi bật nhất là đôi mắt sâu hoắm như hai hố đen hun hút.
Đúng lúc đó —–
Oanh!!!!!!!!!
Một tiếng nổ ầm ầm truyền đến từ phía bắc trung tâm thành phố!
“Để giải quyết việc này mình nhất định phải mượn trợ giúp của người khác, ít nhất phải là cấp B mới có thể giết chết tên kia!”
Phương Nhiên hướng tầm mắt về phía tiếng nổ, tự lầm bầm với bản thân.
Thẻ bài【 CREATE 】xuất hiện trong tay Phương Nhiên, mặc dù hắn còn chưa khôi phục ma năng, nhưng dựa vào đặc hiệu của Ngân Đoạn Long Nha liên tục kích hoạt hủy bỏ ma lực, trên đường đi đã đủ thời gian cho “Vô hạn ma năng”.
Hắn thầm nghĩ xong chú ngữ, một đoạn văn tự hiện lên trang giấy của Sáng Tạo Chi Thư.
Áo choàng đen nhánh từ từ vọt lên khỏi mặt đất, ảo ảnh vô hình sau lưng theo sau, còn hai con quạ đen Tư Duy và Ký Ức cũng vỗ cánh phành phạch bay lên bầu trời, hắn lao nhanh về nơi vang lên tiếng nổ.
…
…
Trên phế tích, mũ trùm đầu rơi xuống, hai mắt nàng khó có thể che giấu được sự kinh ngạc.
Nàng chẳng thể nào tin nổi, nụ cười thần bí xinh đẹp vẫn luôn treo trên gương mặt hoàn toàn tắt ngấm, nàng bần thần lên tiếng.
“Vì sao….”
Không thể nào, đó là con rối của nàng, vì sao lại…
Phản bội nàng?
“Bất ngờ không!?”
Nam nhân mỉm cười chống đỡ thân thể thụ thương đứng lên. Gã cuối đầu nhìn cơ thể của mình, trong lòng còn thoáng qua vẻ run rẩy và hoảng hốt, vừa rồi nếu ả ta nghĩ hạ sát thủ, mình hẳn đã chết rồi.
Nhưng…
Người đàn ông vạm vỡ bước tới phía nam nhân một cách cứng nhắc, rồi đưa viên thủy tinh hình thoi màu đen cho gã, nam nhân nhìn trên gương mặt Ma Nữ chỉ còn sót lại vẻ thảng thốt, gã cười ha hả, trong tiếng cười không che giấu được sự đắc ý lúc này.
“Ba mươi bảy năm… Ba mươi bảy năm, chúng ta gặp được ngươi không chỉ có hai lần, nhưng ngươi biết vì sao những lần kia đều không tính vào không?”
Bởi vì Ma Nữ vẫn còn đang ngây ngẩn cả người nên nam nhân coi là kế hoạch của mình thành công mang tới đả kích với nàng.
“Bởi vì…”
Nam nhân hất cằm, nhếch miệng cười lạnh.
“Ngoại trừ hai lần đó, ngươi không mang theo “gã”.”
Nam nhân chỉ vào người đàn ông vạm vỡ mang theo hai mắt vô thần bên cạnh.
Ma Nữ hoàn toàn mất hết sức lực, nàng ngã lăn kền trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng nhìn người đàn ông vạm vỡ.
“Ngươi bắt Người Tham Gia khác làm môi giới để triệu hồi đám quái vật của mình, để bọn họ trở thành con rối của ngươi.”
Giọng nam nhân đều đều, gã giải thích nguyên nhân vì sao nàng được gọi là Ma Nữ.
“Tên này vốn cũng là một Người Tham Gia cấp A, chúng ta trả giá thật lớn để đánh chết gã, rồi cài vào linh hồn lừa lọc, lại làm cho gã trở thành con rối của ngươi.”
Nam nhân nắm lấy khối thủy tinh hình thoi màu đen trong tay người đàn ông vạm vỡ.
“Chính là vì hôm nay!”
“Đây là vật để ngươi khống chế bọn họ cũng là hạch tâm của bọn quái vật triệu hồi phải không?”
Nam nhân nói với vẻ vô cùng tự tin như thể nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay, rồi nhìn bộ dáng hoàn toàn mất đi chống cự của Ma Nữ, gã cầm chặt lấy khối thủy tinh.
Bóp thật mạnh!
Răng rắc!
Thủy tinh hình thoi màu đen vỡ vụn!
Một luồng khí đen bay ra khỏi cơ thể người đàn ông vạm vỡ.
Mà không chỉ một mình gã, ở những nơi khác, toàn bộ “Con rối” khác cũng được giải phóng.
Ma Nữ chỉ nhìn lấy, cũng không giãy dụa ngăn cản, nàng hơi ngơ ngác nhìn người đàn ông vạm vỡ.
A, ta,
Lại bị phản bội.
Lần này ngay cả con rối của ta…
Đều phản bội ta
“Mất nhiều thời gian như vậy, tốn biết bao nhiêu nhân lực vật lực, cuối cùng..!”
“Cuối cùng có thể vì vị kia, đạt được thứ mà ngài gần!”
Nam nhan giơ tay bóp thật mạnh trong không khí. Ở đằng xa, thân thể ma nữ trực tiếp bị nhất lên khỏi mặt đất!
Tấm vải đen từ áo choàng rủ xuống, khóe miệng của nàng vẫn còn lưu lại vết máu, người cấp A có năng lực cận chiến đánh một kích vào cơ thể yếu ớt của nàng.
Lúc này Ma Nữ trông giống như một con rối xinh đẹp nhưng chẳng hề có chút sức phản kháng nào cả.
Trong mắt nam nhân lấp lánh những tia sùng bái “cuồng nhiệt”, gã điên cuồng hỏi Ma Nữ!
“Biết rõ vì sao lại là ta tới thực hiện cuộc săn giết vĩ đại quang vinh này không?”
“Bởi vì…”
“Chỉ có ta…”
“Mới có thể lấy đồ vật kia từ trong cơ thể bất tử bất diệt ngươi!!”
Giọng gã lạnh lẽo vang vạng trong màn đêm!