Đọc truyện Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam – Chương 72: Σ(° △ °)×3
Đêm càng lúc càng khuya, trời không trăng, gió lồng lộng [1]!
([1]: Nguyên văn Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). Ở đây đơn giản là cướp vật báo vào thời điểm trăng mờ)
Ba tên cặn bã cấp E mang theo mục đích riêng đã mặc đầy đủ trang bị của mình, lái xe Audi về phía nam trung tâm thành phố!
Màn cửa đen nhánh làm áo choàng khoác lên người, mũ trùm che khuất đỉnh đầu, ba tên ma pháp thiếu nam đã áp chế không nổi cơn phẫn nộ trong lòng mình!
Quyết định nổ tanh banh trụ sở không biết của người nào!
“Lão đệ, chúng ta thật muốn đi nổ tòa nhà đó sao? Nếu không chúng ta vẫn là đi chơi mấy tên kia một vố thôi?”
Mạnh Lãng có phần kỳ quái nhìn Phương Nhiên đưa ra đề nghị nguy hiểm này và Cẩu Úc nghe tới nổ tòa nhà bỗng dưng cũng đi theo.
“Đương nhiên!”
“Dựa vào kinh nghiệm cá nhân của tôi, lúc này nếu chúng ta tiến vào, trăm phần trăm toà nhà đó sẽ sập!”
Phương Nhiên lộ vẻ âm trầm, cắn răng nói:
“Dù sao nổ cũng sập, không nổ cũng sập, không bằng chúng ta nổ trước!”
Mạnh Lãng: “…”
Lão đệ, đến cùng là kinh nghiệm cá nhân thế nào mới đưa ra kết luận như bọn khủng bố…
“Đội trưởng! Lãng ca!”
Cẩu Úc ngồi ở hàng sau hạ giọng, trầm thấp và rõ ràng, gã bắt đầu phân tích.
“Bằng vào lực lượng của chúng ta, bây giờ muốn nổ một tòa nhà bách hóa sáu tầng, vẫn còn có chút khó khăn.”
“Ừm, đích thực, trong tay chúng ta cũng không có đủ lực lượng.”
Mạnh Lãng dựa vào âm thầm gian lận trong oẳn tù tì thắng được vị trí lái xe, gã nói với giọng điệu như bọn khủng bố.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Một lòng nghĩ tới một hồi sẽ nổ tòa nhà, Phương Nhiên có chút kích động nhưng cũng giả vờ trầm tĩnh, hỏi lại.
“Rất đơn giản! Chúng ta dựa theo công nghệ phá dỡ cao ốc bằng phương pháp nổ, dùng lượng thuốc nổ ít nhất nhưng có thể phá dỡ cả tòa nhà bách hóa đó!”
Trong mắt Cẩu Úc lóe lên ánh sáng, có chút khát khao, chuyện cho nổ một tòa nhà đối với gã là trải nghiệm khó có thể có được, hơn nữa trong Dạ Chiến còn không cần lo lắng kết quả.
“Cụ thể làm thế nào?”
Phương Nhiên nghiến răng hỏi.
“Đầu tiên, chúng ta cần tìm các trụ chịu lực chính của tòa nhà, đặt vào một lượng lớn các chất dễ cháy nổ, rồi dùng ma lực đánh dấu mỗi trụ chịu lực.”
“Tiếp theo, tôi sẽ tìm tất cả các thiết bị điện trong tòa nhà, sau đó thiết lập cho chúng quá tải, vượt quá mức độ an toàn cho phép, điện năng quá tải sẽ sinh ra nhiệt lượng gây nổ các đường dây điện âm tường.”
“Cuối cùng, chúng ta có thể tính toán được tiết điểm nhỏ nhất khiến tòa nhà này sụp đổ, chỉ cần nơi mấu chốt sập, tự thân trọng lượng của nó đương nhiên sẽ chịu không được.”
Cẩu Úc giải thích rõ ràng mỗi câu nói, gã bỗng dưng phân tích một cách đầy khoa học, bộ dáng siêu đáng tin cậy của gã khiến cho Phương Nhiên và Mạnh Lãng sững sờ.
“Móa! Tiểu Hoặc, cậu ghê thật! Nhưng mà, làm thế có thật sẽ nổ được tòa nhà kia không?”
Phương Nhiên có chút không yên lòng hỏi lại, mặc dù không có nổ qua cao ốc, nhưng tổng bị cao ốc nổ… Ách, tổng bị cao ốc đè, lúc này Phương Nhiên quả thực tò mò mấy vụ sập nhà mình gặp phải lần trước, nhất là vụ cao ốc chọc trời lần đầu tiên.
Đến cùng mẹ nó làm sao bị nổ sập?
“Không chắc, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của tôi.”
Cẩu Úc nghiêm trang đáp lại.
Tuy nhiên kinh nghiệm lần này không tệ, gã nghĩ trong lòng.
“Hey!! Mặc kệ nó! Nổ trước rồi lại nói!! Không sập thì chúng ta nghiên cứu lại!”
Mạnh Lãng vung tay lên nói, lúc này, chênh lệch giữa cấp E cặn bã và đại lão cấp A (mặc dù gặp rủi ro) liền thể hiện ra, dù cho bị nhốt trong sạc dự phòng, Linh cũng có thể khống chế đồ vật dễ dàng cho nổ một tòa nhà.
Mà ba tên cặn bã cấp E còn ở đây nghiên cứu nửa ngày.
“Ừm, Anh Mạnh Lãng nói có lý, được hay không chúng ta nổ trước lại nói!”
“Đi! Chúng ta làm theo lời của Tiểu Hoặc! Tuyệt đối không được kinh động tới bất luận kẻ nào! Sau hai giờ tập hợp ở chỗ này!”
Mạnh Lãng dừng xe ở một góc khuất, chỉnh ngay ngắn áo choàng màn cửa của mình, thấp giọng nói.
“Tốt!”
Ba người kẽ quát một tiếng, rồi chia nhau rời đi
…
…
Hai giờ trôi qua rất nhanh.
Đêm thứ ba Dạ Chiến cũng lập tức qua đi một nửa.
Thời gian vừa khít, Cẩu Úc trở về từ phòng thiết bị, gã nhìn đồng hồ trên tay mình, nhíu nhíu mày.
Hả? Hai tên kia làm sao giờ này còn chưa trở lại?
Sau đó gã thấy hai bóng người lén lén lút lút từ trong góc chui ra, trên tay cầm sách hướng dẫn mà Cẩu Úc giao cho bọn hắn.
“Tiểu Hoặc, chúng ta đã dựa theo cậu chỉ bố trí xong.”
Phương Nhiên vỗ ngực nói, Cẩu Úc nghi ngờ hỏi:
“Hai người các anh vì sao trở về cùng lúc?”
“Ách….”
Mạnh Lãng và Phương Nhiên liếc nhau một cái, rồi tranh giành lên tiếng trước!
“Tôi báo cáo! Hắn đi ăn trộm cửa hàng nội y tình thú ở lầu một!”
“Tôi báo cáo! Hắn đi ăn trộm cửa hàng nội y tình thú ở lầu một!”
Cẩu Úc: “…”
Báo cáo em gái anh! Hai người các anh có thể phân rõ lúc nào nên thiểu năng hay không!
Cẩu Úc im lặng thở dài, cắn răng nói:
“Chuẩn bị kỹ càng, thêm ba phút nữa, chờ tôi thiết trí các loại đồ chơi gây nổ xong, các anh cùng lúc kích hoạt vị trí lưu lại ma lực, phá hủy trụ chịu lực nhé.”
“OK!”
Hai người lập tức giơ ngón cái lên, biểu thị biết rõ.
“Ách… Lão ca, lần thứ nhất tôi dùng ma năng làm loại chuyện này, ngẫm lại… Có chút kích thích á!!”
“Lão đệ, cậu thật sự là càng ngày càng biến thái…”
“Đệch, tôi không muốn bị một thằng đàn ông đi ăn trộm cửa hàng nội y tình thú gọi là biến thái đâu.”
“Đánh rắm! cậu rõ ràng cũng đi!”
“Nói bậy! Tôi tới để ngăn cản anh!”
“Chém gió! Cậu không muốn đi, làm sao biết tôi ở đó!”
“A, đội trưởng có khả năng định vị đội viên…”
“Làm sao tôi không biết có khả năng này!?”
“Ừm… Tôi cũng vừa phát hiện.”
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Cẩu Úc trợn trắng mắt, nghe hai người lảm nhảm.
Hai người này chẳng lẽ không lúc nào nghiêm túc được sao?
Giờ phút này, Cẩu Úc còn chưa bao giờ thấy qua mặt khác của Phương Nhiên và Mạnh Lãng, gã im lặng nghĩ.
Oanh!
Đột nhiên!
Một tiếng vang thật lớn!
Từ trong tòa nhà truyền đến!
Ba người lập tức chấn động tinh thần!
Sau đó nhìn thấy một con quái vật khổng lồ màu đen há to miệng phá tan tòa nhà đi ra!!
“…”
Mạnh Lãng co rút khóe miệng, thật lâu, mới nhìn về phía Cẩu Úc mặt mày đờ đẫn, gã thận trọng lên tiếng.
“Ách, Tiểu Hoặc, đồ điện quá tải của cậu là loại này hả?”
Hỗn đản! Dĩ nhiên không phải rồi!!!
Cẩu Úc sững sờ nhìn con cự thú đen thui, trong lòng mười vạn đầu thảo nê mã hô hào ‘Ass we can’ chạy tới!
Móa! Thứ gì đây!
Mình chỉ thiết trí khiến những đồ điện quá tải thôi mà!
Cái đồ chơi này ở đâu lòi ra thế!!??
“Mặc kệ! Chúng ta cũng nổ!!”
Mọi chuyện phát triển vượt qua tưởng tượng của Cẩu Úc, gã đã vò mẻ không sợ vỡ, tức thì hét lên!
Ba người cùng một chỗ dẫn động vị trí đánh dấu ma lực mà mình đã bố trí!
Tòa nhà vốn dĩ bị quái vật khổng lồ móc rỗng, lập tức giống như người đứng lâu ngày mất đi chỗ dựa chống đỡ!
Rầm rầm rầm!! Rầm rầm rầm!! Rầm rầm rầm!! Rầm rầm rầm!! Rầm rầm rầm!!
Tòa nhà hoàn toàn sụp đổ, triệt để bị phá hủy!
“OK!! Thành công! Chúng ta thành công nổ sụp tòa nhà rồi”
Mạnh Lãng khoanh hai tay, ưỡn ngực kiêu ngạo lên tiếng:
“Ách…”
Không biết vì sao Phương Nhiên có chút chột dạ quay đầu đi.
Mặc dù bị quái vật lạ lẫm làm rối loạn kế hoạch, nó tạo thành phần lớn thiệt hại nhưng mình tính toàn điểm sụp đổ là đúng, cũng thế…
Trong mắt Cẩu Úc lóe lên ánh sáng khó hiểu!
Sau đó ngay lúc ba người tâm tư dị biệt… ‘đắm chìm’ trong niềm vui sướng báo thù thành công.
Tiếng nhắc nhở từ hệ thống đột nhiên vang lên!
【 Đinh! Tổ đội của ngài đánh chết một người tham gia 】
【 Đinh! Tổ đội của ngài đánh chết một người tham gia 】
【 Đinh! Chúc mừng tổ đội của ngài thành công tiêu diệt C- 13 】
【 Đinh! Xác nhận mục tiêu tử vong 】
【 Đinh! C-13 đã tiêu diệt thành công 】
【 Tràng cảnh Dạ Chiến kết thúc trước thời hạn 】
【 đinh! Tất cả kết quả bắt đầu cố hóa 】
【 Dị thường! Kiểm trắc đến dị thường xâm lấn 】
【 đinh! Kết quả một lần nữa thanh toán 】
【 Đinh! Bắt đầu truyền tống người tham gia còn sót lại 】
Ba người bị tiếng nhắc nhở liên tiếp của hệ thống làm cho chấn động, rồi trong nhiều tin tức như vậy, bọn hắn thật ra chỉ thấy một câu.
【 Đinh! Chúc mừng tổ đội của ngài thành công tiêu diệt C-13 】
Phương Nhiên: “…” Σ(°△°|||)︴
Mạnh Lãng: “…” Σ(°△°|||)︴
Cẩu Úc: “…” Σ(°△°|||)︴
– ——————————–
Editor: bữa giờ ít view nên ta buồn quá, không có động lực dịch tiếp:(((