Đọc truyện Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam – Chương 61: Trong dấu ngoặc mới là ý nghĩ thực sự của hai con hàng này
“A!?”
Phương Nhiên kéo dài giọng, rất bất ngờ lời này của Linh, cảm thấy không giống như pin sạc dự phòng nào đó, luôn hận hắn ngày mai không thể lập tức đạt tới cấp B.
“Nói cũng đúng…”
Mạnh Lãng gãi gãi đầu, xem ra tràng cảnh lần này không gặp đám người vừa rồi, gã thở phào nhẹ nhõm, rồi nịnh nọt hỏi Linh.
“Nữ Vương đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm gì?”
“Tìm đại một chỗ ở ngoại ô, cố gắng rèn luyện năng lực của mình một chút đi.”
Linh thản nhiên nói, sau đó lườm kẻ đang vùi ở bên cạnh, vẻ mặt vẫn oán niệm như cũ, mơ ước vị trí lái của Mạnh Lãng, nàng thở dài.
“Thuận tay dạy thằng thiểu năng này lái xe một chút, tránh cho tràng cảnh lần sau con hàng này lái xuống sông!”
Mạnh Lãng lập tức lệ rơi đầy mặt: “Thần thiếp cảm thấy điều này thần thiếp không thể làm được…”
Nghe lời nói của hai người, Phương Nhiên tức thì không vui, lớn tiếng hét lên:
“Nói bậy! Các người, đây là kỳ thị! Xem như tôi, cũng không thể lái xe…”
“Tay lái có thể đánh mấy vòng về bên phải!!??”
“Tay lái có thể đánh mấy vòng về bên phải!!??”
Linh và Mạnh Lãng hét to như sấm dội!
“Ách… A… Hai.. Hai vòng?”
“Ai..”
“Ai…”
…
…
Cách đó hai con phố, một thiếu niên trông không lớn lắm mờ mịt đứng ở giữa đường, không biết tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này.
Mới vừa rồi gã còn ở trước mặt người đàn ông mà mình chán ghét nhất nghe răn dạy, thật vất vả mới kết thúc để rời đi, vừa đẩy cửa ra…
Thì phát hiện mình đã đứng trên con đường này.
Ngẩng đầu nhìn màn đêm vô tận, xa xa ánh đèn đuốc sáng choang, bên cạnh chiêu bài của cửa hàng ‘’Món xào cay thập cẩm Tứ Xuyên” và ‘’Massage chân họ Lưu” đặc biệt dễ thấy.
Bốn phía không người.
Thành thị vẫn sáng lung linh trong màn đêm.
Nhưng tịch mịch.
Khủng hoảng và bất an lan tràn, nhưng từ nhỏ đã được tiếp nhận nền giáo dục ưu tú khiến gã bình tĩnh lại.
“Hồng hộc!”
Thế nhưng, sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng thở dốc lạ thường, như thể tiếng hít thở xen lẫn nước bọt chảy qua đầu lưỡi.
Gã xoay người cứng nhắc, rồi con ngươi cơ hồ co lại thành một điểm!
Một con quái vật bốn chân chạm đất, toàn thân hư thối tản mát ra mùi tởm lợm, há ngoác cái miệng rộng rách rưới, gào ầm lên về phía gã!
Thân nhanh hơn não, theo bản năng gã liền lao vụt ra ngoài!
Trong đầu kinh ngạc nhớ tới thứ phía sau mình.
Garm.
Minh khuyển, hay còn gọi là chó Địa Ngục.
Bản năng sinh tồn khiến gã chạy, trong đầu gã trống rỗng, gã nhận biết quái vật đằng sau, nhưng…
Rõ ràng cách đây mấy hôm, mình ngẫu nhiên đọc sách nhìn thấy nó!
Tại sao nó lại xuất hiện ở đây!?
Vì sao nó lại đuổi theo mình!?
Còn có, rốt cuộc đây là đâu!?
…
…
“Cho nên nói, khi ngươi ở trong tràng cảnh một mình, điều đầu tiên cần phải làm là đảm bảo ngươi không bị phát hiện.”
“Hơn nữa, trong tràng cảnh tổ đội, nếu ngươi và đối thủ chênh lệch không lớn, nhớ kỹ xử lý bọn chúng trước tiên!”
“Năng lực của ngươi tương đối phức tạp, tất nhiên cũng cần lượng ma năng khổng lồ tương xứng, sau này nếu có phần thưởng tăng ma năng hoặc ma lực, nhớ phải tranh thủ!”
“Nhớ luôn luôn phải cảnh giác, nếu ngươi không muốn mất đi những sinh hoạt hằng ngày bây giờ của mình, vậy nhớ kỹ, chớ bại lộ thân phận, nguy cơ của Dạ Chiến không chỉ là ám… Khục, thường thường nguy cơ đến từ hiện thực càng nhiều hơn”
…
Trong xe Audi, Phương Nhiên nhăn nhó nghe Linh mở ra hình thức dạy học, lải nhải thao thao bất tuyệt, cảm thấy như mình trở lại thời kỳ trung học.
Giáo viên thao thao bất tuyệt ở trên, Phương Nhiên uể oải ngái ngủ ở dưới.
Ai, thanh xuân vất vả của mình.
“Ài!? Bên kia giống như có tiếng than thở, lão ca chúng ta muốn xuống xem một chút hay không.”
Lúc này, Phương Nhiên ngồi ở ghế lái phụ bỗng dưng trừng mắt nhìn, rồi chỉ vào một dãy phố khác, nói xong bèn hốt hoảng xuống xe, toan nắm lấy cơ hội này tranh thủ thời gian chạy trốn.
“Chỉ cần cậu không lái xe, làm gì cũng được.”
Mạnh Lãng không chút do dự đáp.
Phương Nhiên: “…”
Tim đau quá man, sao anh lại ác độc như thế chứ?
Đang vội vàng chạy trước, Phương Nhiên lặng lẽ ngoái đầu nhìn gã, trong xe Linh cũng nghiến răng xẹt xẹt, gân xanh nhảy lên.
Tên khốn này…
Mình còn chưa nói xong!!
Cưỡng ép dằn xuống xúc động muốn tẩn cho Phương Nhiên một trận nhừ tử, Linh chầm chậm theo sau lưng hai tên ma pháp thiếu nam, lướt về phía bên kia.
Trên thực tế, nàng cũng nghe âm thanh nho nhỏ vọng ra.
Nhưng mà cảm giác không có Người Tham Gia khác ở gần à?
Linh nghi hoặc không hiểu, nhẹ nhàng vượt qua hai người phía trước.
Rẽ qua chỗ ngoặt, Linh bay ra giao lộ, đi vào một con phố khác, kết quả, nàng nhìn thấy Phương Nhiên, Mạnh Lãng hai người…
Hết sức ăn ý nấp sau rừng cây, lén lén lút lút nhìn về bên đó.
“Hai thằng ngốc các ngươi.. Đang làm gì thế?”
Khóe miệng Linh co giật, nàng hỏi, rồi Phương Nhiên vội vàng nhắc nhở.
“Xuỵt!!”
Mặt mũi Phương Nhiên tràn đầy cổ quái và đặc sắc, khiến Linh cũng tò mò.
Con hàng này lại làm sao?
Sau đó Linh cũng chậm rãi bay xuống, theo ánh mắt của hai con hàng này nhìn lại.
Lúc này trên đường phố, một thiếu niên đang bị một con chó Địa Ngục đuổi theo sau lưng!
“Nhìn! Lão ca, chúng ta phát hiện cái gì!?”
Vẻ mặt Phương Nhiên như cười trên nỗi đau của người khác, hắn mừng thầm cười nói.
“Một người mới lạc đàn!”
Mạnh Lãng cũng nhe răng cười nói, tựa hồ rất thoải mái.
Linh cổ quái nhìn hai con hàng chẳng hiểu sao suy nghĩ lại ăn ý như vậy.
Hai con hàng này thế nào? Vì sao vẻ mặt đều trông rất ư ghê tởm như vậy?
“Đó là Nguyên Sơ Giả, những trường hợp cực kỳ hiếm hoi, con người bị tràng cảnh Dạ Chiến ‘bắt’ được, so với Người Tham Gia bình thường mới thức tỉnh trong tràng cảnh không giống nhau? Ta cũng là lần đầu tiên gặp được.” Mặc dù không phải quá hiểu rõ hai con hàng bên cạnh đang suy nghĩ gì, Linh vẫn nhàn nhạt giải thích.
“Hiếm hoi sao ~” Mạnh Lãng than thở..
“Nguyên Sơ Giả sao ~ ~”Phương Nhiên cảm khái…
Hai con hàng này đột nhiên bị bệnh thần kinh hả!?
“Lại nói ngươi không đi giúp gã một tay sao? Tín điều nếu có thể giúp đỡ được một tay sẽ giúp đỡ một tay của ngươi đâu?”
Linh này lại đột nhiên nhớ tới Phương Nhiên, khóe miệng co quắp hỏi hắn.
“Có thể giúp đỡ một tay sẽ giúp đỡ một không trong Dạ Chiến không phải tín điều của tôi!”
Phương Nhiên mặt không đỏ tim không đập đáp, thật ra trong lòng âm thầm nghĩ đến.
Rõ ràng lúc ấy chẳng có ai đến cứu bảo bảo.
Dù sao một hồi ‘Thời gian ngừng lại’ sẽ xuất hiện, hãy để thằng nhóc này thoải mái hưởng thụ cảm giác bị quái vật cắn mông, điên cuồng đuổi theo tám đầu phố là cỡ nào sảng khoái!
“Không sai! Lão đệ! Ở trong Dạ Chiến, chúng ta nhất định phải cẩn thận, cảnh giác tất cả mọi người!”
Mạnh Lãng cũng đàng hoàng chững chạc nói, rồi trong lòng yên lặng cười lạnh.
Móa! Khi ấy lão tử thế nhưng phải chạy hộc tốc hai ngàn mét, suýt chút nữa gãy cả chân á!
Người trẻ tuổi cảm nhận một chút tiền bối không dễ dàng.
Cảm ngộ sinh tử, đột phá cực hạn.
Đối với sự trưởng thành của ngươi, có lợi rất nhiều nha ~
Nỗ lực lên nha, các tiền bối thích ngươi rồi đó!
Người trẻ tuổi nha ~