Đọc truyện Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam – Chương 47: Mẹ nó! Nóng máu lên kết thúc như thế nào đây?
Hiện tại, cảm giác của nam nhân mặc áo khoác đen và nam tử mặc áo sơmi đều không khác mấy.
Cảm thấy như gặp phải quỷ!
Ngay khi bọn họ kết thúc giao dịch, chuẩn bị rút lui khỏi đây.
Thằng nhãi này từ trên trời rơi xuống, chọc thủng nóc của thùng container, té lăn quay ở giữa bọn họ.
Nam tử mặc áo sơmi ngó Phương Nhiên từ trên trời rơi xuống, khóe mắt run rẩy một trận, sau đó nhìn thùng container bị thủng một lỗ to đùng.
Mẹ nó! Đó là bằng sắt à! Đó là bằng sắt à! Chắc chắn là bằng sắt à!!
Trong lòng gã gầm thét điên cuồng, lúc này hận không thể tóm cổ áo thủ hạ hét to!
Thằng nhãi này ở đâu ra vậy!
Mà nam nhân mặc áo khoác đen cũng có cảm giác tương tự, cả đám côn đồ đều móc súng ra, một bộ phận chỉ vào Phương Nhiên, một bộ phận chỉ vào nam tử mặc áo sơmi.
Cùng lúc đó trong lòng của gã cũng nhanh chóng tự hỏi tình huống lúc này.
Trong đầu gã, thời điểm này cho dù đã kết thúc giao dịch với đối phương, móc súng giương cò, trở mặt không quen biết thì gã cũng không ngoài ý muốn, dựa theo kinh nghiệm của gã chuyện này không nên xảy ra quá nhiều mà gã cũng chính bơi qua từ dạng kinh nghiệm này.
Nhưng tình huống lúc này để gã có chút không hiểu.
Trực tiếp đụng bể một lổ trên nóc thùng container rơi xuống.
Cái này là con đường gì vậy!?
Mặc dù trong lòng không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng tới gã giương súng cảnh giới.
Toàn bộ hai phe phái đều trở nên căng thẳng, cầm súng trong tay chỉ vào đầu của đối phương, còn có vài tên chỉ vào đầu Phương Nhiên.
Bầu không khí im phăng phắt.
Bởi vì ai cũng không biết mở miệng như thế nào, ai cũng không nguyện ý mở miệng trước!
Lúc này, nam tử mặc áo sơmi và nam nhân mặc áo khoác đen lần lượt móc ra một khẩu Desert Eagle và Colt M2000, hung dữ chỉ vào đầu đối phương, tất cả đều cho rằng đây là an bài của đối phương!
Bầu không khí căng đét, họng súng nóng hổi, tựa hồ khói lửa hết sức căng thẳng!
“Ách… Cái kia.. Muộn.. Muộn.. Chào buổi tối?”
Ngay lúc này, thằng nhãi đáng chết trước mắt run rẩy mở miệng nhằm hóa giải một chút bầu không khí ngột ngạt hiện tại,
Bạch! Bạch!
Hai người đồng thời chỉ súng vào Phương Nhiên!
“Mày là ai?”
“Ai phái mày tới?”
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó mang theo một tia kinh ngạc liếc đối phương.
Thế nhưng hiện tại Phương Nhiên rất muốn sắp khóc.
Móa!
Đây là tình huống như thế nào a!
Hắn hận không thể quất miệng của mình hai cái bạt tay thật mạnh
Cái này hố còn không sâu, cái này hố đơn giản sâu chết!
Ai nói cho ta biết, lão tử cùng lắm chỉ bước hụt một bước, tại sao lại rơi vào tình trạng này, bị nguyên một băng đảng côn đồ chỉ súng vào đầu à!
“Đây là chuyện gì? Không phải ngươi phái người?”
Nam nhân mặc áo khoác đen lạnh lùng hỏi, đồng thời cầm súng chỉ sát rạt vào trán Phương Nhiên.
Móa, lão ca, đồ chơi trên tay ngươi có thể cách xa ta một tí được không? Còn có, con mẹ nó hình dáng của ngươi, ngươi đang hóa trang Gin sao!? Băng đảng phía sau ngươi chẳng lẽ là ngươi bỏ tiền thuê một đám người đóng giả Tổ chức Áo Đen à!?
“Ta cũng đang cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ không phải người của ngươi?”
Sắc mặt nam tử mặc áo sơmi cũng nhăn nhó, gã cười lạnh hỏi lại.
Móa! Lão tử không phải là do ai phái ra à, con mẹ nó chứ, chỉ là giẫm hụt một bước thôi mà! Lại nói hơn nửa đêm các người không chịu đi ngủ đi, tập trung ở nơi khỉ ho cò gáy này làm cái gì!
Trong khi hai vị lão đại đang trao đổi, Phương Nhiên căng thẳng tới nổi trong lòng điên cuồng cà khịa.
“Phương Nhiên! Phương Nhiên!!”
Ngay lúc sinh tử quan đầu, giọng nói lo lắng của Linh vang lên trong đầu hắn!
“Vùi ở! Vùi ở nha!!!”
Phương Nhiên gấp gáp đáp lại nàng tới nổi lời nói chả có nghĩa gì sất.
“Ngươi không có việc gì à! Quá tốt rồi! Ngươi mau lên đây! Ta phát hiện phụ cận tựa hồ có người hành động!”
Linh lo lắng nói với Phương Nhiên, cực kỳ sốt ruột tình cảnh của hắn.
Đương nhiên…
Đây đều là Linh giả vờ.
Từ Dạ Võng kết nối Internet, lại liên kết với mạng lưới địa phương, từ đó tìm đến thông tin mã hóa nào đó khả nghi, nàng biết được hai đám người này sẽ “giao dịch” đêm nay, sau đó…
Ha ha.
Hết thảy đều không cần nói ra nữa.
Đương nhiên hiện tại Phương Nhiên không biết rằng sạc dự phòng đáng yêu của hắn lại lên kế hoạch gài bẫy hắn một lần nữa, và lần này rốt cục cũng thành công.
Lúc này Phương Nhiên lệ rơi đầy mặt nghĩ đến.
Cô nãi nãi của tôi ơi, cái này không phải hình như có người đang hành động mà người ta chắc chắn là phần tử ngoài vòng pháp luật, bọn chúng đều sắp đánh chết tôi rồi.
“Cái gì! Ài! Ngươi bị bao vây!? Đáng chết!”
Linh tiếp tục biểu diễn hoàn hảo dáng vẻ lo lắng bạn bè nguy hiểm, nàng mở miệng nói.
“Không được! Sức mạnh của ta không đủ, chỉ có thể dựa vào chính ngươi!”
Linh đàng hoàng nói láo mà không chớp mắt.
“Cái gì!?”
Phương Nhiên trợn tròn mắt, ngó thùng container chật chội, hai cửa ra vào đều bị ngăn kín như bưng, tất cả bọn chúng đều giơ súng cảnh giác đối phương!
WTF, loại tình huống này, cô kêu tôi tự mình giải quyết như thế nào!
Linh phiêu phù ở trên không trung, thông qua lỗ thủng mà Phương làm vỡ, nhìn xem tình hình bên trong.
Không gian số liệu.
Linh ngiêng chân, mép váy Gothic phiêu đãng trong không khí, nàng nhìn xem tình trạng của Phương Nhiên, cười khanh khách như tiểu ác ma.
“Lúc này, nhìn ngươi làm sao bây giờ?”
“Ta nhất định để ngươi lộ ra bản tính thật sự!”
Không sai, dựa theo tính cách của Linh, làm sao có thể thành thành thật thật từng bước một bồi dưỡng cơ sở cho Phương Nhiên.
Linh vẫn luôn tin tưởng vững chắc, chỉ có hoàn cảnh thực tế mới khiến cho người ta trưởng thành.
Nếu không phải như thế, giống như tên ngu xuẩn nào đó chỉ biết học thuộc từ đơn, không bao giờ viết bài luận cho nên đến nay anh văn cấp bốn vẫn chưa qua, đều chả có nghĩa lý gì cả.
Mà thủ đoạn như vậy cũng chính là một trong những thủ đoạn để Linh tìm kiếm bản chất thật của Phương Nhiên.
“Thằng nhãi! Mày là ai!”
Lúc này, tên thủ lĩnh của hai phe đã xác định Phương Nhiên không phải người mà bất kỳ phe nào của bọn chúng phái ra, cho dù bọn chúng vẫn nghi ngờ lẫn nhau nhưng cũng sẽ không tin đối phương sẽ phái ra một tên ngu ngốc như vậy.
Móa móa móa móa!!!
Muốn xong đời!!
Phương Nhiên căng thẳng tới nổi mồ hôi lạnh ứa ra ướt đẫm vạc áo, không biết trả lời thế nào.
Đây là lần thứ nhất trong đời hắn nhìn thấy súng thật.
Lần thứ nhất nhìn thấy loại này người xấu cùng hung cực ác.
Hiện tại, hắn thậm chí hít thở cũng trở khó khăn, hắn đều quên béng Ngân Đoạn Long Nha trong tay mình có khả năng tự phòng ngự.
“Thằng nhãi chết tiệt, sao mày không trả lời!!!”
Nam tử mặc áo sơmi thóa mạ một tiếng, giơ súng gõ mạnh vào đầu Phương Nhiên!
Trên không trung, nhìn thấy nam tử mặc áo sơmi mạnh mẽ đánh tới Phương Nhiên, Linh nhíu mày.
Một cỗ tinh thần lực bí mật che chắn đầu Phương Nhiên, nhưng Linh do dự một chút,
Lại chậm rãi tán đi.
Ầm!!
Một súng đập xuống, Phương Nhiên cảm giác đầu óc đau nhức dữ dội, thân thể té lăn kền chật vật trên mặt đất.
Đau!
Đau quá!
Ngươi, Tại sao lại đánh ta chứ??
Ý thức của hắn trở nên mơ hồ, Phương Nhiên theo bản năng nắm chặt Ngân Đoạn Long Nha trong tay.
Cảm giác ủy khuất và hung ác lan tràn trong lòng hắn.
Giống như cảm giác không cam lòng và ủy khuất khi bị bắt nạn từ thuở xa xưa khi hắn còn bé.
Còn có sự phẫn nộ mà hắn đều sắp quên béng.
Mặt mũi nam tử mặc áo sơmi tràn đầy hung ác, ngó dáng vẻ không định mở miệng của Phương Nhiên, thấp giọng thóa mạ một tiếng, ngay khi gã toan xuất thủ giáo huấn Phương Nhiên.
Đột nhiên thấy hoa mắt!
Bóng người bị chính mình đánh ngã không biết đã đứng lên tự bao giờ!
Bóp lấy cổ mình, đập mạnh vào vách thùng container, vũ khí kỳ lạ như thể bằng bạch kim đã nhắm ngay mặt mình!
“Cái….!!”
Nam tử mặc áo sơmi kinh hãi đăm đăm ngó bóng người chợt trở nên cuồng bạo, thậm chí tay gã run cầm cập tới nổi phải ném súng xuống.
Bởi vì cánh tay đang bóp cổ gã dần dần siết chặt hơn!
Hơn nữa…
Ánh mắt của thanh niên tóc đen trước mặt bình tĩnh mà lạnh lẽo khiến gã sởn cả gai óc!
“Đừng nhúc nhích!!”
“Không được nhúc nhích!!”
“Mau buông lão đại ra!”
Bạch!! Bạch!! Bạch!!
Ngay lúc này, tất cả họng súng đều nhắm thẳng vào Phương Nhiên.
Ngân Đoạn Long Nha nắm trong tay, trên nam tử mặc áo sơmi toát lên vẻ hoảng hốt và sợ sệt, “miệng cọp gan thỏ” gã ngó thanh niên tóc đen rồi nói năng sắc lẻm.
“Tốt nhất mày nên buông tao ra!”
Phương Nhiên siết tay chặt hơn, Ngân Đoạn Long Nha chỉ sát vào trái tim gã, bên trong thùng container tối thui bởi vì ánh đèn pin lờ mờ nên cũng không thấy rõ nét mặt của hắn vào lúc này.
Lời đe dọa của nam tử mặc áo sơmi chẳng những không khiến hắn lùi bước, ngược lại giống như đổ dầu vào lửa càng khơi dậy sự tàn nhẫn trong lòng hắn.
Rất muốn lập tức cắm thẳng Ngân Đoạn Long Nha vào tim gã, rồi lại nghe một chút coi gã có thể nói cái gì.
Giết gã.
Giết gã.
Bây giờ ngươi đã không phải là người bình thường.
Giết gã.
Không có vấn đề.
Hơn nữa gã là một tên buôn lậu ma túy xấu xa.
Loại người này, chết cũng không sao?
Suy nghĩ nảy mầm, một loại ý nghĩ nào đó mà trước kia hắn không dám nghĩ tới xuất hiện, hắc ám tràn ngập dữ dội trong lòng hắn.
Tay bóp cổ nam tử mặc áo sơmi càng ngày càng chặt, mà gã cũng cảm nhận được, ánh mắt của thanh niên tóc đen đang kiềm chế mình càng ngày càng lạnh lẽo và nguy hiểm.
Nhưng,
Đúng lúc này.
Thình lình, tất cả hình ảnh những người bị hắn “giết chết” ngày hôm qua lần lượt xuất hiện trước mắt, thậm chí bao gồm Ti Ngải be bét máu thịt.
Từng khẩu súng vẫn đang chực chờ chỉ vào hắn, hắn trầm mặc một giây, rồi chậm rãi thở dài một hơi, ánh mắt không còn lạnh lẽo như trước, biến trở về tên Phương Nhiên kia, khóe miệng co giật nhìn xem xung quanh.
Mẹ nó! Nóng máu lên thì ngay tức khắc nhảy ra ngoài, hiện tại thì hay rồi!
Lúc này làm sao mà mình kết thúc…