Đọc truyện ĐÔ THỊ CHI TỐI CƯỜNG TIÊN TÔN – Chương 10: Phùng Điểu (2)
Lý Tố Phương còn tốt, mặc dù không nhận được sự chào đón của Lý gia, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, cũng có tình thân rất nhiều năm, người Lý gia cũng sẽ không làm gì bà ấy.
Nhưng Trần Mặc trong mắt người Lý gia, lại là một người hoàn toàn xa lạ, thế hệ trẻ Lý gia thậm chí trực tiếp gọi Trần Mặc là con hoang.
Nhưng mà cách nhìn của người Lý gia đối với Trần Mặc như thế nào, là chuyện của Lý gia, từ xưa đã có câu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cho nên bên ngoài cũng không biết địa vị của Trần Mặc ở Lý gia thực ra chẳng bằng một con chó.
Nhưng những gia tộc hạng hai vẫn muốn trèo lên Lý gia, liền tính toán lên người Trần Mặc.
Quan hệ thống gia của sáu đại gia tộc, ở Yên Kinh đã là quy củ bất thành văn (*), bởi vậy con cháu đích tôn Lý gia căn bản không cần nghĩ.
(*) Quy tắc mọi người ngầm hiểu, không trên giấy tờ
Về phần dòng thứ, địa vị còn kém xa, mà Trần Mặc là cháu ngoại ruột của gia chủ Lý gia, không thể nghi ngờ là ứng cử viên tốt nhất của những gia tộc hạng hai muốn leo lên Lý gia.
Về phần Trần Mặc đối với Lý gia, cơ bản thuộc dạng có cũng được, không có cũng không sao, có thể dùng để lôi kéo một gia tộc hạng hai, Lý gia tự nhiên cảm thấy vui mừng.
Thế là Trần Mặc mười tuổi, liền cùng với cháu gái đương đại gia chủ Yên gia – một gia tộc hạng hai ở Yên Kinh, Yến Khuynh Thành, định ra hôn ước.
Nhớ tới Yến Khuynh Thành, vẻ mặt của Trần Mặc rất phức tạp.
Năm đó khi Yến Khuynh Thành đính hôn với hắn, bằng tuổi hắn, nhìn không ra đẹp hay xấu.
Thường nói con gái mười tám sẽ thay đổi, không qua mấy năm, Yến Khuynh Thành vậy mà trở thành người đẹp đứng đầu Yên Kinh, trở thành đối tượng những công tử tranh nhau theo đuổi, cho dù là thiếu niên xuất chúng nhất trong sáu đại gia tộc, cũng thèm nhỏ dãi Yến Khuynh Thành từ lâu.
Nhưng chính là cô gái xinh đẹp động trời như thế lại đính hôn với một tên công tử ở thành phố Vũ Châu xa xôi. Khiến người khác vừa nghĩ đến liền không nhịn được lắc đầu thương tiếc, thật sự là đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu mà.
Kiếp trước Trần Mặc ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến Yến Khuynh Thành, mãi đến khi bị Yến gia từ hôn, cũng chưa từng gặp mặt vị hôn thê này.
Sau này cha mẹ Trần Mặc đều mất, gia cảnh khốn đốn, càng không cần nhắc đến.
Mãi đến khi Trần Mặc được Đông Hoa tiên đế dẫn đi, mới phát hiện hình như vị hôn thê không hề có quen biết gì với hắn, lại luôn âm thầm giúp đỡ hắn, mới khiến hắn mấy năm sau cùng kia không có bị kẻ thù đánh chết.
Cho nên, kiếp này Trần Mặc đối xử với Yến Khuynh Thành như thế nào, vấn đề này từ đầu đến cuối cũng không thể quyết định chắc chắn được.
Dựa vào ký ức kiếp trước, lần phúng điếu này, hắn sẽ bị con cháu Lý gia đánh gần chết.
Lúc đầu bởi vì đã mất đi người mẹ vẫn luôn yêu thương mình, Lý Tố Phương cực kỳ bị thương cũng đứng lên đòi lại công bằng cho Trần Mặc, không tiếc ở trước mặt mọi người đoạn tuyệt quan hệ với Lý Đông Dương, một lần nữa bị trục xuất khỏi Lý gia, vĩnh viễn không được trở về gia tộc.
Mà Yến gia nhận được tin tức, vội vàng phải người xuống Vũ Châu từ hôn, thậm chí cố tình huyên náo khiến dư luận xôn xao, mọi người đều biết, khiến Trần Mặc lại bị đả kích.
Chính bởi vì hai chuyện liên tiếp, mới khiến tính tình của Trần Mặc kiếp trước có thay đổi lớn, dũng cảm đứng lên sau khi bị nhục nhã. Nhưng cuối cùng vì thế lực đơn bạc, ít người không đánh lại đám đông, kết cục thảm hại.
Nếu như hắn nhớ không lầm, thời gian Yến gia từ hôn, chính là ba ngày sau!
Chuyện xảy ra liên tiếp, nếu như Trần Mặc là một người bình thường, cho dù hắn trọng sinh cũng không thể tránh được.
Nhưng kiếp này, Trần Mặc không phải người bình thường, mà là một vị đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần ở Trái Đất.
Đối mặt với khó khăn sắp tới, Trần Mặc không có chút hoảng sợ nào, trái lại còn mơ hồ có chút chờ mong.
“Đã trọng sinh, phàm trần thế tục này, chung quy cũng phải đi một lần. Lý gia, lần này đòi lại chút tiền lãi trên người bọn mày trước, món nợ của chúng ta, từ từ rồi tính!”
Hai tiếng đồng hồ đối với lão quái vật sống sáu trăm năm Trần Mặc mà nói, trong nháy mắt liền đến, rất nhanh, sân bay Hán Dương ở phía xa.
Xuống xe, Trần Mặc thanh toán tiền xe, gọi điện cho mẹ.
“Mẹ, con đến rồi, mẹ ở đâu?”
“Con trực tiếp đến lối vào đại sảnh, mẹ ở đây đợi con.”
Trần Mặc nhìn xung quanh, nhắm chuẩn bị trí đại sảnh sân bay, bước nhanh đi qua.