Đọc truyện ĐÔ THỊ CHI TỐI CƯỜNG TIÊN TÔN – Chương 1: Trọng Sinh Về Lớp 12 (1)
Thành Phố Vũ Châu, Hoa Hạ.
Trường THPT số 1 Vũ Châu, kì thi giữa học kì 1 lớp 12.
Lớp 12-6 vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng bút sột soạt viết trên bài thi.
Trong phòng học, một thiếu niên mặc đồng phục màu trắng xanh, lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, một nửa tóc mái dài che khuất đi gương mặt xinh đẹp, đang nằm ngủ trên mặt bàn.
Bỗng nhiên, hắn đứng bật dậy mà không có dấu hiệu báo trước nào, vẻ mặt dữ tợn, gầm lên một tiếng cực kỳ bị thương: “Tiểu sư muội!”
Thiếu niên hét lên một tiếng, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của bạn học. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Trần Mặc, ngay cả hai giám khảo coi thi cũng không ngoại lệ.
Xi!
Không biết ai là người đầu tiên cười lên, sau đó, toàn bộ bạn học đều cười ra tiếng.
“Tiểu sư muội? Ha ha, tên Trần Mặc này có phải ngủ đến ngu rồi hay không?”
“Tớ thấy cậu ta là do đọc tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi, tiểu sư muội? Tớ còn là Lệnh Hồ Xung đấy!”
Ngay lập tức, phòng thi đang im ắng, nghiêm túc lập tức ồn ào, nhốn nháo lên, những học sinh bình thường học không giỏi, vội vàng thừa dịp nhìn lén đáp án đã được chép sẵn trong lòng bàn tay trước đó, phao bay loạn xạ.
trí ngồi cạnh cửa sổ, cô gái tết tóc đuôi ngựa, khí chất xuất chúng, hoa khôi của trường An Khả Duyệt, nhìn Trần Mặc, âm thầm lắc đầu.
“Mặc dù cha mẹ vẫn luôn muốn tớ và cậu ta thành cặp, nhưng loại công tử bột vô học này, cho dù là có gia thế tốt, tương lai đã định trước rằng sẽ chẳng làm nên trò trống gì. So với anh Nguyên Hạo, cậu ta quả thực rất kém cỏi.”
Nghĩ đến cái này, An đại giáo hoa(*) trộm ngắm cậu thiếu niên có gương mặt tuấn tú, khí chất hiên ngang cách đây không xa, con trai một của phó chủ tịch thành phố Vũ Châu – Trịnh Nguyên Hạo.
(*) Chỉ hoa khôi trường An Khả Duyệt
Mà Trịnh Nguyên Hạo cũng đang quay đầu nhìn về phía cô, ngay lập tức, An Khả Duyệt không khỏi gấp gáp, vội vàng cúi đầu xuống.
Trịnh Nguyên Hạo thu hồi ánh mắt, rồi lại quét mắt qua nhìn Trần Mặc đang đứng ngơ ngác, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng khinh thường, loại người này, cơ bản không xứng làm tình địch của Trịnh Nguyên Hạo hắn.
Hai giám khảo coi thi tức giận nhìn vẻ mặt dại ra của Trần Mặc, bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ thằng nhóc này hết thuốc chữa rồi.
Sau đó, lập tức quát mắng liên hồi, ổn định trật tự phòng thi, cũng tịch thu một đống tờ phao.
Trần Mặc ngơ ngác đứng trong phòng học, vẻ mặt mờ mịt.
“Xảy ra chuyện gì? Tôi là đại tu sĩ cảnh giới Hoá Thần của Huyền Đạo Tông – Trần Mặc, một lần cùng tiểu sư muội trộm đi vào cấm địa “Vũ Trụ Chi Nhãn (*)” của chúng tiên, muốn tìm kiếm căn nguyên (*) chúng tiên, tiểu sư muội vì cứu tôi mà thịt nát xương tan, sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?”
(*) Con mắt vũ trụ
(*) Nguồn gốc
Nghĩ đến một khăn cuối cùng của tiểu sư muội – Lạc Ly, trong cặp mắt màu xanh độc nhất lộ ra vẻ không muốn rời xa, còn có nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt tuyệt mỹ, khắc thật sâu vào trong linh hồn Trần Mặc, khắc sâu trong xương cốt, khiến hắn vô cùng đau khổ!
Nhưng mà, tất cả sự thật trước mắt, lại khiến cho Trần Mặc bỏ qua mọi suy nghĩ, trong mắt dần dần khôi phục trấn tĩnh.
(*) Bình tĩnh, ổn định suy nghĩ.
Nhanh chóng quan sát hoàn cảnh xung quanh, tất cả mọi thứ xung quanh đều làm cho hắn cảm thấy quen thuộc từ lâu.
“Chỗ này giống như là phòng học? Hình như đang… thi?”
Hả?
Có người ở sau lưng đá Trần Mặc một cái, Trần Mặc quay đầu nhìn lại, phát hiện một tên mập mạp đnag nháy mắt ra hiệu với hắn, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
“Cậu là… Triệu Cương?” Một cái tên xuất hiện trong đầu Trần Mặc, hắn kìm không được ấp úng tự hỏi.
Ngay tức khác, ký ức hỗn loạn giống như là chiếu phim, khiến Trần Mặc rốt cuộc cũng hiểu vị trí bây giờ.
“Chắc chỗ này là Trái Đất, tôi đang tham gia kỳ thi giữa kỳ 1 lớp mười hai?” Trần Mặc chăm chú nhìn tên mập Triệu Cương, nghi ngờ hỏi.
“Chỗ này không phải là Trái Đất, chẳng lẽ là sao Hoả? Bạn Trần Mặc, tôi thấy cậu ngủ đến ngu rồi!” Nữu giám khảo coi thi đeo mắt kính màu đen, sầm mặt lại, trừng mắt nhìn Trần Mặt, quát lên.
“Thành tích bản thân cậu không tốt, không chịu tiến bộ, ngủ trong phòng thi. Nhưng mà xin cậu đừng làm ảnh hưởng đến những bạn đang thi khác, nếu không tôi đành mời cậu rời khỏi phòng thi!”
Nữ giám khảo coi thi chống nạnh, thở hổn hển trừng mắt nhìn Trần Mặc, rất có tư thế nếu cậu nói nhiều thêm một câu, tôi liền đuổi cậu ra.
Trần Mặc quay đầu nhìn về phía nữ giám khảo, sắc mặt bình thản, một cái tên xuất hiện! Vương Lệ, là giáo viên dạy tiếng Anh lớp mười hai của hắn.
Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu Trần Mặc.
“Chẳng lẽ ta không chết! Ta trọng sinh, trọng sinh vào một cậu thiếu niên học lớp mười hai ở Trái Đất?”
Cái này, có lẽ chính là lý do duy nhất có thể giải thích cho tất cả mọi chuyện.
Trần Mặc chợt nhắm mắt lại, cảm nhận linh lực mênh mông có thể hủy diệt sao trời trong cơ thể, lại phát hiện trống không. Mà thần hồn mạnh mẽ đã đạt được Hoá Thần vạn thiên kia, giờ phút này cũng đã không có chút phản ứng nào.