Đọc truyện Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống – Chương 9: Loại Kia Nữ Nhân
Hạo Thiên Về đến nhà là sáu giờ rưỡi.
Lý Minh Nguyệt lúc này đang lau bàn ghế.
– Ta tiểu Minh Nguyệt nghe lời như vậy , không cần nhắc nhở cũng mặc quần áo lao động rồi ?
Hạo Thiên từng bước một hướng tới phía đi tới.
Khoé miệng còn hơi nhếch lên.
– Ta tắm, quần áo còn không có kịp khô.
Lý Minh Nguyệt nhẹ nhàng giải thích nói.
Nàng có chút hơi cúi đầu , không dám nhìn hắn.
– Lý do thật hay!
Hạo Thiên cười cười nói.
Lý Minh Nguyệt cái này lý do , không khỏi quá giả tạo đi.
Không lẽ nàng chỉ có một bộ bình thường quần áo ?
– Hạo Thiên.
Ta nhận mệnh , ngươi nói thế nào thì thế đó.
Lý Minh Nguyệt ngẩng đầu , nhìn thẳng hắn con mắt.
– Thật sự ?
Hạo Thiên bất ngờ trước câu nói của nàng.
Hắn tiến lên vài bước , nhẹ nâng lên nàng xinh đẹp cằm , nói.
– Ừm.
Triệu Vũ Hàm nhẹ nhàng ừ một tiếng , nàng bây giờ như vậy , không nhận mệnh thì phải làm thế nào đây?
– Bé ngoan đâu.
Thật ra ngươi sớm như vậy nhận mệnh , ta có chút thất vọng đây.
Vốn dĩ nghĩ tới ngươi còn có thể quật cường thêm một khoảng thời gian , như vậy càng thú vị không phải sao ?
– Hạo Thiên ngươi ….!
Hạo Thiên cười nhạt một tiếng , tay ôm lấy eo nàng , nói
– Đã ngươi ngoan như vậy , chủ nhân hôm nay dẫn ngươi đi chơi.
Ân , trước tiên ăn cơm tối.
Lý Minh Nguyệt giãy dụa một chút , nhưng không cách nào đẩy được hắn ra , ủ rũ nói :
– Hạo Thiên , ngươi một đại nam nhân , bắt nạt ta như vậy rất vui sao ?
– Ta bắt nạt ngươi ? Tiểu Minh Nguyệt a , nhận tiền thì làm việc , đây không phải là chuyện bình thường sao ?
– Ta ….!
– Được rồi.
Làm gì vẻ mặt như thế ? Ta đối xử với ngươi không tốt sao.
Vừa rồi còn ngoan ngoãn như vậy …!
– Ngươi ….!
Lý Minh Nguyệt định nói không tốt , nhưng sau đó nàng nghĩ tới từ sáng tới giờ Hạo Thiên không có không tốt với nàng chỗ nào.
Ngoại trừ mua một chút nàng không chịu nổi quần áo , nhưng cái này cũng không phải là đối xử không tốt a.
– Không nói được ? Vậy đi ăn cơm đi.
Ta đói.
Hạo Thiên nói xong kéo nàng vào nhà ăn.
Hạo Thiên phát hiện hắn mỗi khi nhìn thấy nàng đều muốn trêu chọc một chút nàng.
Thấy nàng bực bội , ủy khuất bộ dáng , hắn rất thoải mái.
Đây có lẽ là sở thích biến thái mới xuất hiện của hắn đi.
Hai giờ sau
– Minh Nguyệt đi đổi một bộ quần áo.
Hạo Thiên nằm dài trên ghế , liếc mắt nhìn đang ngồi bên cạnh đọc sách Lý Minh Nguyệt nói.
Cô nàng này từ khi ăn tối xong đã ngồi đó đọc sách , mặc kệ không quan tâm đến hắn đây.
– Đổi quần áo ?
Lý Minh Nguyệt không hiểu Hạo Thiên muốn mình đổi quần áo làm gì , nghi hoặc hỏi.
– Không lẽ ngươi định mặc như vậy ra đường.
Được , đã như vậy thì chúng ta đi.
– Ta lập tức đi đổi ….!
Hạo Thiên nhìn vội vàng chạy chối chết Lý Minh Nguyệt bật cười một tiếng.
Hắn rủ nàng đi chơi mục đích rất đơn giản , tránh cho bản thân buồn chán.
Mười phút sau
– Lý Minh Nguyệt , ngươi xong chưa vậy ?
– Đợi ta một chút , xong ngay đây.
Hạo Thiên bực bội ngồi trên ghế , mở miệng đối với vào trong phòng thay quần áo từ mười phút trước Lý Minh Nguyệt hô.
Năm phút sau
– Ngươi rốt cuộc xong hay chưa ? Vào thay quần áo mà lâu như vậy , ngươi định ngủ luôn bên trong ?
Nằm ghế đến buồn ngủ Hạo Thiên lúc này mới nếm trải được nỗi khổ khi đợi con gái trang điểm , ra ngoài.
Hắn thề lần sau rủ bất kỳ nữ nhân nào đi chơi nhất định phải thông báo cho nàng chuẩn bị trước một giờ.
Mười phút sau
– Lý Minh Nguyệt , ngươi còn không ra nữa ta đi trước.
Hạo Thiên từ trên ghế bò dậy , mất hết kiên nhẫn hô lên một tiếng.
Sau đó bước ra ngoài cửa.
– Ta ra ngay đây.
Nếu không phải bên trong phòng Lý Minh Nguyệt thanh âm vang lên , hắn còn nghĩ nàng ngủ luôn rồi đây.
– Đi thôi.
– Ta nói ….!
Đứng ngoài cửa Hạo Thiên nghe được nàng thanh âm , quay đầu lại ý định dạy dỗ nàng một chút.
Nhưng ngay sau khi hắn quay đầu lại , lời nói lên tới cổ họng cũng nuốt ngược trở lại.
Thân hình khựng lại nơi đó , ngơ ngác nhìn nàng.
Lý Minh Nguyệt lúc này cực kỳ xinh đẹp.
Nàng mặc màu ngà sữa áo ngắn tay , bên dưới là màu trắng váy xếp ngắn.
Phía dưới hai đùi thon dài được bao phủ bởi một đôi tất chân màu da trong suốt.
Bởi vì là bó sát áo thun cho lên Hạo Thiên có thể thấy được nàng mảnh khảnh vòng eo thon.
Phía bên trên bộ ngực xa xa vươn ra , xem ra kích cỡ cũng không phải nhỏ.
Có lẽ bởi vì bình thường nàng mặc đồ có chút rộng rãi khiến hắn nghĩ rằng nàng kích cỡ không lớn , lần này coi như mở rộng tầm mắt.
Lý Minh Nguyệt khuôn mặt trái xoan thanh lệ , ngũ quan cân đối , đủ để hấp dẫn bất cứ người nào đi qua nhìn lại.
Mái tóc đen nhánh , như mây xoã ra , nàng trên cổ đeo một chiếc lấp lánh vòng cổ , cùng trên tai hai cái tương tự lóng lánh khuyên tai.
Ở Hạo Thiên ánh mắt nhìn soi mói , Lý Minh Nguyệt khuôn mặt hơi đỏ lên :
– Ngươi ….!ngươi nhìn cái gì đấy !
– Tất nhiên là nhìn ngươi a
Hạo Thiên không chút nghĩ ngợi mở miệng khen :
– Minh Nguyệt , ngươi bây giờ thật xinh đẹp.
Phốc phốc
Lý Minh Nguyêt bật cười một tiếng , ngượng ngùng nói :
– Bây giờ ngươi mới nhận ra ta xinh đẹp.
Không biết bình thường mắt ngươi nhìn đi đâu.
Hạo Thiên nhìn nàng khuôn mặt tươi cười , đột nhiên có loại muốn ôm lấy nàng xúc động.
Một cánh tay duỗi ra , ôm lấy nàng vòng eo nhỏ nhắn.
– Ah!
Lý Minh Nguyệt có chút kinh hãi , nhưng mà không có tránh ra , cũng không có dãy dụa , khuôn mặt hồng hồng thật là đáng yêu.
– Đi thôi !
Hạo Thiên nói xong cứ như vậy ôm eo nàng đi xuống gara để xe.
Mở cửa ra , sau đó nhìn nàng , nói :
– Đi xe nào ngươi tự chọn.
Lý Minh Nguyệt nhìn trong gara ba chiếc xe ô tô cùng một chiếc mô tô , nàng ngây người.
Nàng không nghĩ tới hắn có nhiều như vậy xe , lại còn toàn là xe đắt tiền.
– Nhà ngươi rất có tiền.
Mua cho ngươi cả căn nhà lớn không nói , xe cũng nhiều như vậy ?
Nàng liếc liếc ở bên cạnh mình Hạo Thiên nói.
Ở nàng trong suy nghĩ vốn cho Hạo Thiên là loại công tử nhà giàu thể loại kia.
Bây giờ càng thêm khẳng định , hắn là một phú nhị đại chính hiệu.
– Tiểu Nguyệt Nguyệt , có muốn hay không sử dụng mỹ nhân kế quyến rũ ta.
Như vậy ngươi có thể kiếm lời lớn nha.
Hạo Thiên tay ôm eo nàng , miệng ghé sát vào tai nàng , cười nói.
Lý Minh Nguyệt bỗng nhiên đẩy hắn ra , tức giận nhìn chằm chằm vào mắt hắn , nói :
– Ta không phải là loại kia nữ nhân
– Loại kia nữ nhân ?
– Chính là loại ….!
Loại kia nữ nhân trong lời nàng chính là loại nữ nhân chuyên ăn bám , quyến rũ những người giàu có.
Loại này nữ nhân không ngại ngủ cùng , thậm chí làm tình nhân cho kẻ giàu có để có tiền.
Hạo Thiên theo thói quen đưa tay vuốt vuốt mũi , sau đó xích lại ôm lấy eo nàng , nói :
– Được rồi được rồi.
Ngươi không phải.
Lý Minh Nguyệt lần nữa vùng vẫy , ý định hất tay hắn ra.
Nhưng lần này Hạo Thiên giữ chặt nàng lại , nhẹ giọng nói :
– Tiểu Nguyệt Nguyệt không tức giận.
Nhanh chọn một chiếc chúng ta còn đi.
Lý Minh Nguyệt dãy dụa không có hiệu quả , nàng đưa mắt nhìn trong gara mấy chiếc xe , sau đó chỉ chỉ vào chiếc màu trắng Lamborghini , nói :
– Là nó.
Hạo Thiên gật gật đầu , sau đó buông tay giữ ở eo nàng ra , đùa cợt nói :
– Mỹ nữ đợi một chút , xe lập tức tới.
Một phút sau , Hạo Thiên lái xe tới trước mặt nàng.
– Tiểu mỹ nữ , mau lên xe.
– Ta.
….!Ta ….!
– Ta cái gì mà ta.
Mau lên xe a …!
Lý Minh Nguyệt thanh âm có chút xấu hổ , ngập ngừng nói.
– Ta không biết mở cửa.
Phốc
Hạo Thiên ngồi trên ghế lái bật cười.
Nghĩ tới nàng có thể là chưa bao giờ tiếp xúc với loại xe này , cho lên hắn đi xuống , mở cửa xe cho nàng.
Mục đích rất đơn giản , hướng dẫn cho nàng một lần a.
Đợi Lý Minh Nguyệt ngồi lên xe sau đó hắn trở về vị trí ngồi lái của mình.
Nhìn nàng ngồi trong xe cúi gằm mặt xuống , Hạo Thiên lại không nhịn được phốc phốc bật cười.
– Ngươi còn cười ta ….!Ta không đi nữa …!
Lý Minh Nguyệt dùng xấu hổ thanh âm nói.
Đồng thời hai má nàng còn phồng lên , nhìn đáng yêu vô cùng.
– Tiểu Nguyệt Nguyệt thật đáng yêu.
Tới , cho chủ nhân hôn một cái.
Hạo Thiên nói xong không đợi nàng phản ứng , nhoài người sang hôn nhẹ lên má nàng , sau đó trở lại vị trí cũ.
– Ngươi ….!
Lý Minh Nguyệt sửng sốt , hai tay áp lên má mình.
Nhất thời không nói được gì.
————-+++++++++++—————–++++++++++
Gần một giờ sau hai người tới được phố đi bộ.
Có lẽ bởi vì là cuối tuần nguyên nhân , bên trong vô cùng nhiều người.
Hạo Thiên bắt buộc phải gửi xe ở xa xa sau đó đi bộ vào.
Đảo mắt tìm kiếm một chút Lý Minh Nguyệt vị trí , hắn nhanh chóng đi tới.
Khi còn cách nàng mười mét khoảng cách , đột nhiên từ một hướng khác một người thanh niên đi tới.
Sau đó dừng lại ở trước mặt nàng nói chuyện gì đó , trên tay còn cầm một chiếc điện thoại.
Hạo Thiên dừng lại quan sát một chút hai người , chỉ thấy nàng nói một câu gì đó rồi sau đó người thanh niên kia gãi gãi đầu rời đi.
– Tiểu Nguyệt Nguyệt , ai vậy ?
Hạo Thiên đi tới phía nàng , mỉm cười hỏi.
– Ngươi nói ai ?
Lý Minh Nguyệt liếc nhìn hắn , hỏi ngược lại.
– Hừ , không nói thì thôi.
Hạo Thiên hừ nhẹ một tiếng , sau đó hướng về phía trước bước đi.
– Ngươi làm sao ?
Lý Minh Nguyệt đi tới ôm lấy cánh tay hắn , cười hỏi.
Thấy hắn vẫn không nói gì , nàng mới nhẹ giọng nói :
– Người ta tới xin webchat nha.
Nhưng ta không cho , ta nói mình có người yêu rồi.
– Ngươi có người yêu rồi ?
– Ta.
…!Chúng ta qua bên kia chơi , rất đông người đâu.
Lý Minh Nguyệt không có trả lời hắn , mà kéo hắn đi tới hướng có vài quán ăn vặt di động bên đường.
Trong phố đi bộ có rất nhiều quán bán đồ ăn vặt , đủ các loại đồ ăn nhanh.
Nàng lúc này như một đứa trẻ vậy , kéo tay hắn chạy qua bên này , chạy tới bên kia.
Khi nàng thích ăn gì đó lại nhìn hắn , hai má phồng lên phụng phịu.
Hạo Thiên bật cười gật gật đầu , lúc đó nàng mới vui vẻ chạy tới mua.
Không chỉ mua cho bản thân mình , nàng còn không quên mua luôn cho hắn một phần.
Gần hai giờ sau.
Hạo Thiên bất đắc dĩ nhìn vẫn còn đang tung tăng chạy nhảy Lý Minh Nguyệt , lại nhìn xuống hai tay đang cầm chi chít những túi chứa đựng đồ ăn vặt , thở dài một tiếng.
Nữ nhân a , khi ngươi cùng nàng đi ăn uống hay mua sắm gì đó , ngươi sẽ cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Bọn họ giường như không biết mệt mỏi là gì vậy.
– Hạo Thiên , cho ngươi.
Cái này ăn rất ngon đây.
Lý Minh Nguyệt không biết từ chỗ bán đồ ăn nào chạy tới , tay quơ quơ một cái túi , nói.
Hạo Thiên sụ mặt xuống , nhấc lên hai bàn tay đã cầm chi chít những túi , nói :
– Minh Nguyệt , chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.
– Nhưng ta còn muốn ….!
Nàng hai mắt long lanh nhìn phía trước mấy quầy hàng , lưu luyến nói.
– Ngày khác.
Ngày khác có thời gian lại tới.
– Được rồi.
Ngày khác ngươi nhất định phải dẫn ta đi.
Nghe được nàng đồng ý.
Hạo Thiên như người bị giam cầm trong bóng tối đột nhiên nhìn thấy ánh sáng mặt trời vậy.
Vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
– Vậy chúng ta qua bên kia ngồi.
Lý Minh Nguyệt chỉ cách đó không xa một hàng ghế gỗ , sau đó kéo tay hắn đi tới.
Phịch
Hạo Thiên ngồi phịch xuống ghế , trên tay một đống túi nhỏ đặt sang một bên , liếc nhìn bên cạnh mình Lý Minh Nguyệt.
Phát hiện nàng ánh mắt vẫn hướng về phía xa xa mấy quầy hàng , hắn có chút tức giận cùng buồn cười.
Đưa tay bấu lấy má nàng , nói :
– Còn muốn ăn ? Ngươi cho ta ăn hết đống này.
Sau đó còn muốn ăn ta lại mua cho ngươi.
Vừa nói một tay khác còn chỉ vào hơn mười túi đựng đồ ăn mình vừa cầm.
– Đau ….!Ngươi làm ta đau.
Lý Minh Nguyệt gạt tay hắn ra , sau đó cầm lấy một túi , bắt đầu ăn.
Miệng còn lẩm bẩm :
– Đồ keo kiệt ….!
– Ngươi nói gì ?
– Ta có nói gì sao ?
Hạo Thiên mở nắp một bình nước , ngửa cổ uống một ngụm thật lớn.
Sau đó từ trong túi quần móc ra ví tiền , lấy ra toàn bộ tiền mặt , đưa cho nàng , nói :
– Cầm lấy , ngươi cho ta tiếp tục ăn.
Không hết tiền ngươi cũng đừng trở về.
Lý Minh Nguyệt cũng không có nhận tiền , nuốt nuốt trong miệng miếng bánh , nàng nói :
– Ai cần tiền của ngươi.
Hơn nữa ngươi nghĩ ta là heo sao ? Ăn được nhiều như vậy ?
– Ngươi không phải là heo.
Mà là so với heo còn càng thêm kinh khủng giống loài.
Hạo Thiên liếc nhìn nàng , gật gật đầu trả lời.