Đọc truyện Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống – Chương 6: Tình Thú Cửa Hàng
Sáng hôm sau Hạo Thiên bị trong phòng tiếng lộc cộc đánh thức.
Vừa ngồi dậy dụi dụi mắt thì thấy ngồi trên giường Dâm tặc mặt mũi sưng vù.
Mẹ nó !
Hạo Thiên chửi thầm một tiếng , đồng thời lẩm bẩm mập mạp Bàn tử quá mức.
Đánh người không đánh mặt , bàn tử ngươi thì tốt.
Đánh cho người ta mặt mũi sung vù , mặc dù Dâm tặc đáng bị đánh.
Nhưng hiện giờ hắn bộ dạng này làm sao dám gặp người.
Còn nữa , người ngoài sẽ nghĩ chúng ta như thế nào ? Bạo hành bạn cùng phòng ?
– Bàn tử ngươi quá mức.
Đều là huynh đệ sao có thể đánh Dâm tặc thành dạng này ?
Hạo Thiên có chút không dám nhìn Dâm tặc tím bầm khuôn mặt , nói.
Mập mạp bàn tử ngồi trên ghế , tay còn cầm túi đồ ăn vặt , ha ha cười nói :
– Ta đánh ? Là do tên ngu ngốc này là chính mình chạy quá nhanh , không có cẩn thận trượt ngã.
– Thật sự ?
– Không tin ngươi hỏi hắn.
Hạo Thiên đưa mắt nhìn về phía Dâm tặc.
Thấy hắn gật gật đầu.
Lợi hại!
Dâm tặc ngươi trâu bò.
Hạo Thiên dựng lên ngón tay cái.
Sau đó lắc đầu đi vào phòng vệ sinh.
Khi hắn đi ra lúc Bàn tử đã ngủ.
Đêm hôm qua có lẽ bọn họ bị nhốt bên ngoài ký túc xá một đêm.
Lúc bọn họ đuổi nhau là không mang theo tiền đấy.
Cũng may mắn hiện tại thời tiết cũng không lạnh , nếu không ….!
Leng keng!
Đây là điện thoại tin nhắn tiếng nhắc nhở.
Hạo Thiên mở ra xem xét.
– Ta ở cổng trường đợi ngươi.
Ta hôm nay bắt đầu làm việc !
Đây là tin nhắn của Lý Minh Nguyệt.
– Được.
Chân ngươi đã khỏi sao ?
Hạo Thiên quan tâm một chút hỏi.
– Chưa khỏi hẳn.
Bất quá bình thường hoạt động không có việc gì.
Lúc này.
Dâm tặc xuýt xoa lấy khuôn mặt sung vù , bu lại nói :
– Huynh đệ sáng sớm đã có tin nhắn ? Đúng rồi , ngươi có thể hay không giới thiệu cho ta cái bạn gái ?
– Thật có lỗi , ta không quen biết nữ sinh nào.
Hạo Thiên nói xong liền chạy.
Giới thiệu cho ngươi nữ sinh ?
Không thể được.
Vì cái gì?
Đơn giản là vì mặt mũi a.
Ngươi mới gặp đã rủ người ta đi nhà nghỉ , lại còn muốn cho người ta phi thăng tiên giới.
Trâu bò như vậy , ta chịu không nổi mặt mũi vấn đề a.
Hơn nữa ta cũng không biết nữ sinh nào có thể phù hợp với ngươi.
Mười phút sau Hạo Thiên ra tới cổng trường.
Lý Minh Nguyệt lúc này tay kéo vali hành lý đứng trước cổng.
Nàng hôm nay mặc một chiếc váy hồng hồng , chân váy dài đến ngang đầu gối.
– Của ngươi hành lý chỉ có như vậy ?
Hạo Thiên đi tới phía nàng , hỏi.
Hắn nghe nói bình thường nữ sinh quần áo đồ vật linh tinh không phải ít.
Mà Lý Minh Nguyệt lúc này chỉ có nho nhỏ một cái vali ..
– Quần áo ta ít.
Có vấn đề gì sao ?
Lý Minh Nguyệt liếc nhìn Hạo Thiên nói.
– Không có gì.
Chúng ta xuất phát.
Hạo Thiên lắc đầu , tay cầm lấy của nàng cái vali , hướng tới phụ cận một chiếc xe taxi đi tới.
– Huynh đệ , chúng ta muốn tới đường Liêu Ninh số nhà 38.
Đi hay không ?
– Được , không có vấn đề.
Tài xế vô cùng vui lòng nói.
Sau đó tiếp nhận vali từ Hạo Thiên trong tay , cho vào cốp xe.
– Đi.
Hạo Thiên lôi kéo Lý Minh Nguyệt lên xe.
Sau đó chiếc xe từ từ lăn bánh.
Được vài phút , Hạo Thiên nhớ tới gì đó , nói :
– Huynh đệ , đi trước trung tâm mua sắm.
– Được rồi.
Tài xế đáp ứng một tiếng , sau đó bắt đầu chuyển hướng.
Đi nơi nào cũng không có bất kỳ vấn đề , chỉ cần xe lăn bánh là được.
Taxi nghề nghiệp này chính là quãng đường di chuyển tính tiền.
– Ngươi muốn đi khu mua sắm làm gì ? Ngươi muốn mua đồ
Lý Minh Nguyệt tò mò hỏi.
– Dẫn ngươi đi mua quần áo lao động!
Hạo Thiên mỉm cười nói.
Vừa rồi hắn nhớ tới người giúp việc cần có người giúp việc đồng phục.
Như vậy mới hợp cách.
Hơn nữa lần trước lên mạng vô tình thấy được hầu gái trang phục , hắn có chút ưa thích đâu .b
Nam nhân â !!!
Thành Đô trung tâm thương mại.
Hạo Thiên dẫn theo Lý Minh Nguyệt trực tiếp lên tầng ba , đi tới một nhà đặc thù cửa hàng.
Vừa rồi hắn có xem qua sơ đồ trung tâm thương mại một lần , vì vậy lên không có bất kỳ khó khăn nào mà tìm được loại này cửa hàng.
– Tình thú cửa hàng!
Lý Minh Nguyệt sắc mặt đen lại.
Hạo Thiên trong miệng quần áo lao động , lại là.
.
.
– Hoan nghênh hai vị khách quý.
Không biết hai vị muốn mua ?
Hạo Thiên kéo Lý Minh Nguyệt vào bên trong.
Lập tức bên trong ra tới một nữ nhân viên bán hàng , tươi cười chào hỏi.
– Giới thiệu một chút ?
Hạo Thiên liếc nhìn xung quanh , đối với nhân viên bán hàng , nói.
– Cửa hàng chúng tôi có bán tất cả các loại đặc thù trang phục như Hầu gái phục , đồng phục nữ tiếp viên hàng không , mèo nữ phục , cảnh sát trang phục …..!Không biết khách nhân muốn loại nào ?
Nữ nhân viên bán hàng làm một tràng dài giới thiệu , sau đó mỉm cười nhìn Hạo Thiên hỏi.
– Hầu gái trang phục.
Mỗi loại khác biệt kiểu dáng một bộ.
Hạo Thiên liếc nhìn bên cạnh cúi thấp đầu Lý Minh Nguyệt một cái , sau đó thuận tay đẩy nhẹ nàng lên phía trước.
– Kích thước quần áo vừa vặn với nàng.
– Không thành vấn đề , quý khách.
Nữ nhân viên bán hàng thâm ý ánh mắt nhìn Lý Minh Nguyệt một chút , nói :
– Vị này khách nhân , mời đi theo ta.
Hai mươi phút sau , Hạo Thiên tay xách vài cái túi lớn nhỏ đi ra tình thú cửa hàng.
– Minh Nguyệt , Ngươi có muốn hay không thứ gì?
Hạo Thiên hỏi.
– Không muốn.
Lý Minh Nguyệt lạnh mặt nói.
Nhưng trên mặt nàng vẫn còn một chút đỏ bừng.
– Nghĩ kỹ chưa ? Quần áo túi xách ….!Ngươi tùy tiện mua.
Không phải nữ sinh đều yêu thích cái này sao ?
Hạo Thiên cười cười nhìn nàng nói.
Nữ nhân không phải thích nhất những thứ này sao ?
– Hạo Thiên.
Ta mới không cần.
Đừng tưởng ngươi có tiền là muốn làm gì thì làm.
Ta cũng không phải là loại nữ nhân kia.
Lý Minh Nguyệt nói xong quay người rời đi.
Hạo Thiên vuốt vuốt mũi , nhanh chân đuổi kịp nàng , nói :
– Ngươi xác định không mua ? Cơ hội chỉ có hôm nay lần này nha.
– Hừ.
Lý Minh Nguyệt nhẹ hừ một tiếng , bước chân cũng không dừng lại.
– Thú vị , có cá tính.
Hạo Thiên thầm khen một câu , trong lòng của hắn đối với nàng thật là có chút ngoài ý muốn.
Hắn cứ như vậy đi theo Lý Minh Nguyệt , xuống đến tầng một , sau đó một tay ôm lấy eo nàng , kéo nàng vào một nhà Gucci cửa hàng.
– Xin chào hai vị , không biết hai vị muốn mua gì ?
Tương tự như tình thú cửa hàng , cái này Gucci cửa hàng nhân viên cũng như vậy , lập tức ra chào đón.
– Cho nàng chọn vài bộ phù hợp quần áo , giày dép , túi xách …!Tóm lại là đồ dùng nữ , đều cho nàng lựa chọn một ít.
Hạo Thiên nhìn nhân viên bán hàng , cười cười nói.
Chính hắn cũng không biết tại sao mình lại muốn mua đồ cho Lý Minh Nguyệt.
Trước đây hắn còn chưa từng có như vậy qua.
– Hạo Thiên.
Ngươi làm gì ? Ta không ….!
Lý Minh Nguyệt quay sang nhìn Hạo Thiên nói , nhưng nàng chưa nói hết lời , hắn đã ghé sát miệng vào tai nàng , thì thào nhỏ giọng.
– Tiền là của ta , ta bảo ngươi mua thì ngươi mua.
Lý Minh Nguyệt , đừng quên ngươi hiện tại phải nghe theo lời ta.
Hạo Thiên thấp giọng nói với Lý Minh Nguyệt vài câu , sau đó đi tới phía bàn ghế ngồi xuống.
Loay hoay gần một giờ nữa , Hạo Thiên gần như ngủ gật thì Lý Minh Nguyệt cũng lựa chọn xong xuôi.
Hai bộ quần áo , một giày , một túi.
Lúc thanh toán hắn thấy giá cả cũng không cao , xem ra nàng là lựa chọn theo giá cả.
Bất quá Hạo Thiên cũng không nói gì thêm , mà đưa nàng về nhà mình.
Mua đồ cho nàng có lẽ cũng chỉ là một chút thương tiếc , mủi lòng.
Lý Minh Nguyệt hôm qua và hôm nay hắn gặp tuy là mặc đồ khác nhau , nhưng có một điểm chung là đã cũ kỹ , phai màu nhiều chỗ.
Hơn nữa kiểu dáng cũng phải từ 2 năm trước.