Đọc truyện Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống – Chương 19: Mộ Như Yên
Hạo Thiên cho ba tên bạn cùng phòng phổ cập tri thức hơn nửa tiếng đồng hồ.
Ba người từ đầu tới cuối đều ngồi yên bất động , không dám ngẩng đầu lên.
Hắn bởi vì có chút khát nước , cho lên mới dừng lại.
Nhìn ba tên bạn cùng phòng ngồi yên bất động , Hạo Thiên thầm nghĩ ” Có phải hay không chính mình nói quá nặng lời , đả kích bọn họ ? “.
Năm phút sau
– Này , các ngươi có sao không vậy ?
Hạo Thiên nhìn vẫn bất động ba người bạn , nhỏ giọng hỏi.
Không lẽ bị ta lời nói khiến cho ngu ngốc luôn rồi ? Hắn thầm nghĩ.
Không thấy ai trả lời , hắn định đưa tay đẩy đẩy một chút Dâm tặc , người ngồi gần mình nhất.
Nhưng chưa chạm tới người Dâm tặc , đã thấy hắn phốc một cái đứng dậy , cười to nói :
– Ta hiểu được.
Không phải chúng ta xấu sao , không có tiền sao ? Như vậy chúng ta càng phải cố gắng đi tỏ tình , biết đâu được lại có nữ nhân bị chúng ta lay động.
Ngay sau đó tới Bàn tử.
– Tỏ tình dù thất bại cũng không được nản chí , chúng ta không phải là yêu họ , mà chỉ muốn ngủ họ.
– Dâm tặc , Bàn tử.
Ngày mai ta sẽ hướng lớp ta xinh đẹp nhất nữ nhân tỏ tình.
Cuối cùng là Hầu tử.
Hạo Thiên vỗ vỗ chính mình đầu.
Vừa rồi hắn nói không phải ý nghĩa như vậy a.
Hắn nói lâu như vậy chính là muốn cho bọn họ hiểu , chỉ cần bọn họ bây giờ chịu phấn đấu học tập , sau này tự nhiên bằng nhiều cách khác nhau sẽ có người yêu.
Trăm triệu không nghĩ tới đám này ba tên cực phẩm lại hiểu thành như vậy.
– Ta có việc , đi trước.
Hạo Thiên bỏ lại một câu sau đó nhanh chân rời đi.
Cũng mặc kệ ba người kia nghĩ gì làm gì.
Hắn thật sự là chịu không nổi nữa.
———–+++++++———–++++++++————-
– Hạo Thiên !
Hạo Thiên vừa rời khỏi nam sinh ký túc xá được một đoạn , thì một giọng nữ gọi tên hắn.
Hắn theo nhìn về hướng phát ra tiếng gọi mình thì thấy cách hắn tầm mười mét , một người xinh đẹp nữ sinh ngồi dưới gốc cây đang mỉm cười nhìn hắn.
Mặc dù nhìn nàng có chút quen mắt , giống như đã gặp ở đâu đó , nhưng hắn không nhớ ra.
Hiện tại cũng không có việc gì làm , cùng mỹ nữ tán gẫu giết thời gian cũng tốt.
Nghĩ nghĩ , hắn liền đi tới phía nàng.
– Mỹ nữ , kêu ta ?
Hạo Thiên đi tới chỗ gốc cây , nhìn đang ngồi trên ghế nữ nhân , mỉm cười hỏi.
Nữ nhân này khuôn mặt thanh tú , làn da trắng nõn , đôi mắt to tròn nhìn rất có thần , hai hàng lông mi thật dài , cong vút.
Vừa rồi từ xa nhìn lại , Hạo Thiên liền biết rõ nàng là một mỹ nữ , nếu không hắn cũng đã không đi qua.
Nàng trên người mặc một bộ màu trắng váy liền áo , hai vai trắng bóc cùng xinh đẹp xương quai xanh lộ ra ngoài.
Hai cánh tay như là ngó sen , trong suốt như ngọc.
Mái Tóc dài màu đen xoã xuống trên bờ vai.
Theo từng cơn gió nhẹ thổi qua mà tung bay.
Thon dài đôi chân được một lớp tất chân màu trắng bao phủ , dưới chân đi một đôi giày cao cổ màu trắng.
Trên vai phải đeo một cái túi xách nhỏ nhắn xinh xắn.
Lúc này nàng đang ngồi , cho lên túi xách đặt ở trước bụng.
Xinh đẹp dáng người đẹp , biết cách ăn mặc , khí chất xuất chúng.
Đây là Hạo Thiên đối với nàng đánh giá.
Nữ nhân nghe thấy Hạo Thiên như vậy chào hỏi , nàng nhẹ cười một tiếng , nói :
– Hạo Thiên , ngươi không nhớ ta ?
– Ngươi là ?
Hạo Thiên đầu não nhanh chóng vận chuyển , nhưng cũng không nhớ được nàng là ai.
Không quen biết , đây là trong não cho ra câu trả lời.
– Ta mấy ngày trước còn nhắn tin cho ngươi đây , mà không thấy ngươi trả lời.
Nữ nhân thấy hắn thật không nhớ nàng , không khỏi thất vọng nói.
– Ngươi là cái kia ở sân trường tỏ tình với ta ?
Hao Thiên nghe nàng nói vậy lập tức nhớ tới ở giữa sân trường tỏ tình với mình nữ sinh kia.
Bảo sao lúc đầu hắn thấy quen mắt.
– Cái gì mà cái kia.
Ta tên Mộ Như Yên.
Mộ Như Yên nhăn mặt lại nói.
Đối với việc hắn như vậy nói khiến nàng không hài lòng.
– Ta gọi ngươi Như Yên được không ? Ai bảo ngươi lúc này khác với lúc trước nhiều như vậy , ta hoàn toàn không nhận ra.
Hạo Thiên cười làm lành nói.
Hắn còn thoả mái ngồi xuống bên cạnh nàng.
– Khác ? Ta có khác sao.
Mộ Như Yên liếc nhìn hắn hỏi.
Về việc tên cùng hắn tự nhiên ngồi xuống bên cạnh mình , nàng cũng không nhắc tới.
Hiển nhiên ngầm đồng ý.
– Để ta quan sát kỹ hơn một chút.
Hạo Thiên nói xong hơi xoay người một cái , nửa bên trên thân thể gần như áp sát lấy người nàng , mặt cũng chỉ cách mặt nàng ngắn ngủi vài centimet.
Mộ Như Yên khuôn mặt thoáng cái đỏ lên , trái tim nhỏ phanh phanh nhảy mạnh , nhưng là nàng cũng không có đẩy hắn ra.
Hai người cứ như vậy khoảng cách gần nhìn nhau vài giây , sau đó Hạo Thiên tự động tách ra , giả bộ nghĩ ngợi một chút.
Sau đó nói :
– Trải qua ta phạm vi gần quan sát , có thể khẳng định là khác , vô cùng khác.
Ngươi bây giờ xấu hơn lúc trước.
– Ngươi.
….!
Mộ Như Yên nghe hắn nói , có chút tức giận , giận dỗi quay đầu sang một bên , không để ý tới hắn.
Có nữ nhân nào gặp người khác nói mình xấu mà không không tức giận ? Đặc biệt lại còn là người mình thích nói !
Không thể không nói , đã là mỹ nữ thì trên mặt bất cứ biểu lộ gì đều đẹp.
Ngay cả tức giận cũng vô cùng đáng yêu.
– Ngươi tức giận ?
– …!
– Thật Ngốc.
Nói Mộ Như Yên xấu hơn lúc trước hiển nhiên chỉ là nói dối.
Chỉ là nàng dường như không nhận ra.
Thấy nàng không nói gì , Hạo Thiên bỗng dưng nảy lên ý nghĩ trêu đùa nàng , thế là hắn cười nói.
– Ta biết tại sao ngươi lại quay mặt đi không dám nhìn ta.
Ngươi sợ lại nhìn ta thêm một chút ngươi sẽ thích ta phải không ?
– Ai nói vậy !
– Không phải tại sao ngươi còn chưa quay đầu lại nhìn ta ? Ngươi sợ ?
– Ta việc gì phải sợ.
Dù sao ta đã sớm thích ngươi ….!
Mộ Như Yên quay đầu nhìn thẳng vào hắn nói.
Nhưng khi nhìn thấy trên mặt hắn nụ cười đắc ý , nàng nhớ tới điều gì đó , khuôn mặt vốn đã đỏ lại càng đỏ thêm.
– A ! Đây là lần thứ hai thổ lộ sao ?
Hạo Thiên nghe thấy nàng nói câu Ta sớm thích ngươi , hắn có chút bối rối.
Nhất thời im lặng không dám nói gì nữa.
Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Nhưng dù sao cũng là nam nhân , hắn chủ động nói chuyện để giảm bớt cắt đứt bầu không khí này.
Chỉ là dường như hắn không nói thì thôi , nói lại vô tình khiến cho hai người càng thêm xấu hổ.
Mộ Như Yên cúi đầu xuống thật sâu , không dám ngẩng đầu lên.
Mà Hạo Thiên thì hận không thể cho mình một cái tát.
Đang yên đang lành đùa với giỡn cái gì.
Vài phút sau
– Hạo Thiên , ta có thể mượn tay ngươi một chút sao ?
Mộ Như Yên đột nhiên ngẩng đầu nói , khuôn mặt nàng cũng đã bớt đỏ đi rất nhiều.
– Mượn tay ta ?
Hạo Thiên không hiểu ra sao , nhìn nàng nghi ngờ hỏi.
– Ngươi có hay không cho ta mượn ?
– Được , cho ngươi mượn.
Hạo Thiên mặc dù không biết nàng định làm gì , nhưng vẫn đưa cánh tay tới trước mặt nàng.
Mộ Như Yên hai tay giữ lấy hắn cánh tay , sau đó ở hắn kinh dị ánh mắt , há miệng cắn xuống.
– Aaa …!Mộ Như Yên.
Ngươi là cẩu sao.
Hạo Thiên kêu đau một tiếng , sau đó hung dữ nói :
– Mộ Như Yên , còn không mau thả ra ….!
– ….!
– Ngươi không thả , thì đừng trách ta.
Nói xong tay còn lại không nhanh không chậm hướng bộ ngực của nàng tiến tới.
Mộ Như Yên thấy được hắn động tác , nàng giật mình hoảng sợ vội vàng buông tay hắn ra.
Sau đó hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn.
Hạo Thiên nhìn trên cánh tay mình hai hàng thật sâu dấu răng , hít sâu một hơi , nói :
– Mộ Như Yên , ngươi có bệnh sao ? Tự nhiên lại đi cắn ta.
– Hừ.
Cắn chết ngươi cái đồ khốn nạn.
Dám trêu chọc ta.
Mộ Như Yên quệt quệt miệng.
Bộ dạng ngươi còn muốn tiếp tục bị cắn thì cứ trêu chọc ta tiếp.