Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 132: Chuyện Xưa


Đọc truyện Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống – Chương 132: Chuyện Xưa


Bên đường , Hạo Thiên cẩn thận quan sát Lâm Vũ Tình.


Lâm Vũ Tình dáng dấp cũng rất đẹp.

Ngũ quan có điểm thanh tú động lòng người , cơ thể phát dục so cùng tuổi nữ nhân tốt hơn rất nhiều , có thể gọi là một cái xinh xắn đáng yêu mỹ nữ.


Nàng lúc này mặc áo thun hai dây màu trắng cùng với một cái quần sooc ngắn giả váy.

Hai mắt to trong veo như nước ngắm nhìn chung quanh bốn phía.


Bởi vì nóng bức thời tiết nóng nực , ở nàng trên trán có lốm đốm vài giọt mồ hôi.


Dáng vóc không tệ cùng biết cách ăn mặc trang điểm , khiến cho nàng dáng vẻ bề ngoài rất có điểm thanh thuần động lòng người.


Chỉ là Hạo Thiên lúc này cũng không cất nhắc việc nàng có hay không xinh đẹp.

Hắn chỉ đang kỳ quái suy nghĩ , như vậy một cái xinh đẹp cùng có tiền nữ nhân , như thế nào sẽ đưa hắn tới bên đường rách nát quán nhỏ ăn mì ?
– Nhìn đủ rồi chưa?
Lâm Vũ Tình đột nhiên quay sang nhìn Hạo Thiên hỏi.


– Không đủ.


Hạo Thiên cười cười nói.


– Như vậy …!Ta cũng nhìn ngươi a.


Lời này mặc dù có chút trẻ con , bất quá cũng là Lâm Vũ Tình trong lòng ý nghĩ.

Nàng thật ra là muốn cẩn thận nhìn hắn một chút, nhưng mà sợ hắn sẽ phản cảm , cho lên trước giờ đều không dám.

Hiện tại xem như có cơ hội đi.


Hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau vài phút.

Cuối cùng không chịu nổi Lâm Vũ Tình si mê ánh mắt , Hạo Thiên quay đầu đi , nói :
– Đủ a.


Lâm Vũ Tình khẽ cắn miệng môi dưới , còn thuận tay vuốt vuốt lọn tóc
– Không thấy đủ.

Thật không có gặp qua người nào có làn da tốt như vậy , mịn màng cùng trắng nộn.

Ngay cả lỗ chân lông cũng không có.


Kỳ thực nàng muốn nói là không có gặp qua người nào đẹp trai như vậy.

Bất quá nàng vẫn là nhịn được.


Khen ta làn da ?
Hạo Thiên làm sao cảm thấy khen da dẻ chuyện này chỉ có dùng để khen nữ nhân đâu ?
Hắn thế nhưng là cái nam nhân a.

– Coi như báo đáp ngươi mời ta ăn mỳ , ta liền dẫn ngươi đi bơi lội đi.


Hạo Thiên đối với Lâm Vũ Tình mời ăn mì sự kiện vừa rồi giống như vẫn còn để ý.

Hắn giọng nói có chút đùa giỡn.


Kỳ thật hắn rất là không thích ăn mỳ.

Không phải là do cửa hàng lớn hay nhỏ , mà là hắn không thích mỳ.

Đồng thời đối với mỳ còn có oán niệm không thể nói rõ.


Lâm Vũ Tình thì lại không biết việc này , cho lên mới đem hắn dẫn tới quán mỳ nàng thường hay ăn.

Cửa hàng mặc dù nhỏ hẹp , nhưng lão bản làm mỳ tài nghệ siêu tuyệt.

Nàng thử qua một lần sau liền thường xuyên đến.


Vốn nghĩ là Hạo Thiên sẽ cùng nàng giống nhau thích , nhưng lại không nghĩ tới làm hắn không thích.


………………………..!
Gần nửa giờ sau đó , Hạo Thiên dẫn theo Lâm Vũ Tình đi vào Thành Đô một nhà kinh doanh hồ bơi lớn nhất.


Ở phục vụ viên dẫn đường , hai người nhanh chóng đi vào một cái nhỏ nhắn riêng tư hồ bơi.


Này hồ bơi là nằm ở trong nhà.

Dài sáu rộng ba.

Bốn phía đều cách ly tuyệt đối với bên ngoài , cho người trải nghiệm cảm thấy vô cùng riêng tư.


Bên cạnh hồ bơi còn có hai gian thay quần áo nho nhỏ cùng với bàn , ghế dựa.

Khá là đầy đủ vật dụng cằn thiết.


Hạo Thiên lựa chọn phòng bơi riêng tư cũng không phải đối với Lâm Vũ Tình có mục đích xấu xa gì.

Mà là hắn không có thói quen mặc mỗi cái quần bơi lộ diện ở trước mặt nhiều người.


Cùng Lâm Vũ Tình nói vài câu , sau đó hai người bắt đầu đi thay quần áo.


Nơi này hồ bơi cũng rất chu đáo , trong gian thay đồ bày biện đủ loại kiểu dáng , màu sắc đồ bơi.


Tùy tiện lựa chọn một cái , mặc vào sau hắn liền đi ra.


………………..!
Hạo Thiên thay đổi đồ bơi rất nhanh, ra ngoài sau hắn liền bùm bùm nhảy vào trong nước.

Ngụp lặn một chút sau đó mới ngoi đầu lên trên mặt nước.

Nữ nhân thay đồ thời gian khá lâu.

Khoảng năm phút sau đó , hắn mới thấy Lâm Vũ Tình đi ra.


Lâm Vũ Tình trên thân mặc một cái màu đen liền thân đồ bơi.

Ngoại trừ chân tay ra còn lại thân thể là được bao vây kín mít.


Mặc dù là thực bình thường kiểu dáng đồ bơi , mặc ở trên người nàng nhưng lại khiến người nhìn có cảm giác nóng bỏng vô cùng.


Cao ngất bộ ngực sữa , bằng phẳng eo nhỏ cùng thon dài rắn chắc , trắng nõn hai chân.

Này một bộ bình thường đồ bơi , nhưng lại đem nàng xinh đẹp dáng vóc triển lộ ra.


Nóng bỏng thân hình trước mặt cùng với mấy ngày nay tích trữ dục vọng có dấu hiệu bùng lên , Hạo Thiên vội vàng ngụp lặn xuống dưới nước.


………………………!
– Chúng ta bơi thi thế nào ?
Lâm Vũ Tình đột nhiên hướng về phía hắn đưa ra đề nghị.


Hạo Thiên sẽ từ chối sao ?
Tất nhiên là không.


Hai người nhanh chóng định ra quy tắc.


Quy tắc kỳ thực rất đơn giản , hai người cùng nhau xuất phát , ba hiệp phân bại thắng thua.

Mỗi hiệp phải bơi năm vòng chiều dài hồ bơi , ba hiệp hai thắng là thắng.

Người thắng cuộc có thể đối với người thua cuộc đưa ra một cái yêu cầu không quá đáng.


Hồ bơi không lớn , năm vòng rất nhanh hoàn thành.


Hiệp đầu tiên Hạo Thiên thắng.


Hai người nghỉ ngơi năm phút , sau đó tiếp tục hiệp thứ hai.


Hiệp này Lâm Vũ Tình thắng.


Kỳ thật đây là Hạo Thiên cố tình để cho nàng thắng.


Lại nghỉ ngơi năm phút , sau đó đến cuối cùng phân bại thắng thua một hiệp.


Lần này không có bất kỳ nhường nhịn ý tứ.

Kết quả Hạo Thiên thua.


Chính là thua.


Lâm Vũ Tình lợi dụng đặc thù chơi xấu thủ đoạn , khiến Hạo Thiên không thể không thua.


– Hạo Thiên ….!
Thắng cuộc về sau , Lâm Vũ Tình vui vẻ bơi tới hắn trước mặt.


Mặc dù nàng là chơi xấu mới thắng cuộc , nhưng Hạo Thiên cũng không có nói gì , xem như là chấp nhận.


– Nói đi.

Cái gì yêu cầu ?
Hắn cũng không có quỵt nợ ý tứ, cũng lười phản ứng nàng chơi xấu hành động.


– Tạm thời chưa nghĩ ra.

Sau này nghĩ ra liền cùng ngươi nói.


Lâm Vũ Tình giống như đã suy nghĩ từ trước , Hạo Thiên vừa dứt lời nàng liền tiếp lời nói.


……………………!
Bơi lội mệt mỏi sau đó , hai người liền lên ghế dựa nằm nghỉ ngơi.


Lâm Vũ Tình tuy mới từ dưới nước lên , nhưng Hạo Thiên vẫn có thể ngửi thấy nàng như ẩn như hiện mùi nước hoa.

Nhìn nàng xinh đẹp thân thể , hắn cảm thấy trong lòng không ngừng ngứa ngáy.


Hung hăng lắc lắc đầu một cái , đem cái kia tà ác ý nghĩ quăng ra khỏi đầu.


– Hạo Thiên , ngươi biết ta là như thế nào mới biết bơi sao ?
Lâm Vũ Tình quay sang nhìn Hạo Thiên cười hỏi.


– Không phải ngươi là rớt xuống hồ sau đó liền biết bơi đi.


Hạo Thiên tùy ý cười nói.


– Ngươi …!
– Thế nào ?
– Nói đúng.


Ặc ….!
Như vậy cũng nói đúng ?
Hạo Thiên vô cùng im lặng.

Vừa rồi hắn chỉ là tuỳ ý nói , không nghĩ tới lại đúng.


– Khi còn bé , có lần ta rơi vào trong hồ.

Vùng vẫy rất lâu , uống không ít nước , sau đó liền tự học được bơi chó.


– Lợi hại.


Hạo Thiên đưa ra ngón tay cái.


Nhớ khi hắn học bơi , vị kia bác trai dạy mất không ít công sức đâu.


Lâm Vũ Tình cười hỏi tiếp :
– Khanh khách, ngươi đoán ta như thế nào rơi xuống hồ ?
– ….!
– Đoán không được đi, ta bị ta ba ném vào.


– Ngươi ba ?
– Hắn nói muốn dạy ta bơi lội , sau đó dạy mãi ta vẫn không học được.

.

.

Tức giận hắn liền ném ta xuống hồ.

Ngươi biết không , sau khi bị lão ba ném xuống hồ , ta liền tự học thành tài , ta có phải hay không thực thông minh đâu.


– ….!
– Nói nhỏ cho ngươi biết.

Khi đó ta đã cao hơn một mét hai , mà hồ nước độ sâu mới một mét.

Haha ….!
Lâm Vũ Tình vui vẻ cười nói.


Cái này cực phẩm.


Hạo Thiên lúc này đã cho Lâm Vũ Tình dán một cái nhãn cực phẩm.


– Hạo Thiên , ngươi nói người cố gắng sống rốt cuộc là vì cái gì?
– Là vì vui vẻ phải không ?
– Thế nhưng là ta không có rất ít vui vẻ nha.


– Mười sáu tuổi ngày ấy , ta ba bị ung thư qua đời.

Ta mẹ không lâu sau cũng bởi vì quá thương tâm mà cũng đi cùng cha ta.


– Ta trong nhà còn một cái tỷ tỷ.

Ngươi biết không , nàng đối với ta vô cùng nghiêm khắc , luôn muốn ta làm theo ý nàng.


– Ta đã lớn rồi nha , đâu phải là đứa trẻ.


– Ngươi biết không , mấy năm nay mỗi khi về nhà ta đều cảm giác cả người nặng nề không khoẻ.

Có khi cả đêm cứ chợp mắt là gặp ác mộng , ngủ không được
– Ác mộng thật rất là đáng sợ.


– Mấy năm nay ta có thật nhiều thật nhiều lời muốn nói , nhưng là không biết với ai nói.


– Tỷ tỷ bận rộn quản lý của ba công ty , nàng cho ta thật nhiều tiền , thật nhiều tiền.

Nhưng nàng không biết rằng ta muốn không phải là tiền.


Lâm Vũ Tình ngữ khí nhẹ nhàng , tựa như là đang kể chuyện của người khác vậy.

Nàng có chút run rẩy hai tay bàn tay nắm chặt thành ghế , khoé mắt không ngừng rơi xuống nước mắt.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.