Đọc truyện Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống – Chương 125: Đẹp Tới Nổ Tung
– Ai a.
Ngày hôm sau buổi sáng , còn đang ngon lành ngủ nướng Hạo Thiên thì bị chuông điện thoại đánh thức.
Hắn cũng không có mở mắt ra mà là đưa tay sờ soạng tìm kiếm điện thoại.
Hôm qua buổi tối cùng Liễu Tình Tư nói chuyện tới gần sáng mới đi ngủ.
Hắn hiện tại đúng là mở mắt không được.
– Là tỷ tỷ a.
– Cái nào tỷ tỷ ?
– Nha , ngươi còn có nhiều như vậy tỷ tỷ ? Ta là Lưu Ưu Mỹ.
– Ưu Mỹ tỷ ? Có việc gì sao ?
Hạo Thiên vẫn là mơ mơ màng màng hỏi.
– Hôm qua không phải nói hôm nay đem xe cho ta thuê sao ? Ngươi còn hỏi có việc gì ?
Điện thoại truyền tới Lưu Ưu Mỹ tức giận thanh âm.
Bất quá Hạo Thiên cũng không để ý , hắn mơ hồ không rõ nói :
– Vậy tỷ tỷ ngươi nói địa chỉ a , ta liền đến.
– xxx cao ốc , ngươi mau tới đây.
– Tốt.
Hạo Thiên đáp ứng một tiếng , sau đó chậm rãi ngồi dậy.
Xxx cao ốc khoảng cách đi tới cũng không xa , gần một kilomet.
Bởi vậy Hạo Thiên cầm lấy điện thoại liền rời giường.
Cũng không rửa mặt hay thay quần áo , cứ như vậy loạng choạng xuống nhà xe liền đem xe lái đi.
Hắn cũng không quá quan tâm cái gì hình tượng.
Hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng đưa xe sau đó về tiếp tục ngủ.
………………………………..!
– Lưu tổng , chúng ta có hay không thuê được xe a ? Mọi người đều đã đợi hơn một giờ.
Trước cửa cao ốc đạo diễn phàn nàn với Lưu Ưu Mỹ.
Ngày hôm nay cảnh quay không phải là ở toà cao ốc này.
Hiện tại ở đây là bởi vì Lưu Ưu Mỹ nói có xe.
Sau vụ tai nạn của chủ xe Rolls -Royce kia , vốn dĩ bọn họ muốn đổi một chiếc xe khác để quay chụp nhưng Lưu Ưu Mỹ không đồng ý.
Cũng đúng , trailer phim tung ra là ngồi Rolls -Royce , sau khi lên phim lại là xe khác thì người xem sẽ đánh giá không tốt.
Sinh ra ý kiến trái chiều về bộ phim.
Ngày hôm qua Lưu Ưu Mỹ thông báo là đã mượn được xe , cho lên mọi người hôm nay mới tới đây.
Kết quả chờ đợi hơn một giờ đồng hồ , ngay cả khí thải của xe cũng không thấy.
Bọn họ bộ phim này kinh phí quay phim hữu hạn.
Ngày hôm nay buổi sáng đã bỏ ra một số tiền lớn để thuê cao ốc một buổi sáng.
Hiện tại nếu như còn không quay chụp lời nói , chỉ sợ đến trưa đều quay không kịp.
Đến lúc đó nhưng là phải bỏ thêm tiền thuê a.
– Đợi một chút nữa , hắn nhanh tới.
Lưu Ưu Mỹ nhìn ngồi dài trên đất đoàn làm phim người , cũng thật bất đắc dĩ nói.
Vừa rồi nàng cho Hạo Thiên gọi điện thoại , phát hiện hắn giọng nói mang theo vẻ ngái ngủ của người vừa tỉnh dậy.
Có lẽ hắn tới muộn cũng là vì nguyên nhân này đi.
Hôm qua hắn làm gì mà ngủ như vậy muộn ?
Lưu Ưu Mỹ không khỏi lung tung nghĩ ngợi.
Vài phút sau , một cái nhân viên chỉ chỉ vào đang đi tới một chiếc xe màu đen sang trọng hô to tới rồi.
Lập tức đoàn làm phim người cũng khôi phục tinh thần lại.
Hạo Thiên mắt nhắm mắt mở , ngáp ngắn ngáp dài đem xe lái tới trước cửa cao ốc.
Đi vào về sau , giống như là người của đoàn làm phim mở ra rào chắn , sau đó nhao nhao cho dạt ra cho hắn lái xe đi vào.
Bọn họ cũng không thể không tránh a.
Nhất là mấy người mang vác dụng cụ.
Loại xe này nếu là không cẩn thận cọ cọ một chút , kia thật là bán bọn họ đi đều không thể bồi thường nổi.
Hạo Thiên lái xe tới gần Lưu Ưu Mỹ vị trí , tắt máy , mở cửa xe liền đi xuống.
Lưu Ưu Mỹ vốn muốn oán trách hắn vài câu , nhưng sau khi thấy hắn bộ dạng sau nàng liền im lặng vỗ vỗ đầu.
Chỉ thấy Hạo Thiên tóc tai lộn xộn từ trên xe đi xuống.
Trên người mặc một bộ màu đen bóng đồ ngủ , dưới chân lạch bạch lạch bạch đôi dép đi trong nhà.
Đặc biệt xuống xe sau hắn còn ngáp dài một cái.
Lưu Ưu Mỹ im lặng cực độ.
Hắn bây giờ bộ dạng cùng ngày hôm qua so sánh phải cách xa một trời một vực.
Không chỉ có Lưu Ưu Mỹ , bốn phía đoàn làm phim người cũng trợn mắt ngoác mồm.
Bọn họ vốn còn đang suy nghĩ chủ của chiếc xe sang trọng này bộ dạng đâu.
Không nghĩ tới lại là như thế này ….!
Trên người quả thực lộn xộn không được.
Nhưng mà ….!
Mẹ nó.
.
.
Nam nhân này cũng quá soái đi ?
Cái kia khuôn mặt.
.
.
Hạo Thiên lạch bạch đi tới Lưu Ưu Mỹ trước mặt , giọng điệu ngái ngủ nói :
– Ưu Mỹ tỷ , sớm a.
– Sớm cái đầu ngươi.
Hiện tại đều hơn chín giờ a.
Lưu Ưu Mỹ buồn bực nhả rãnh.
Đáp lại nàng lời nói Hạo Thiên chỉ ồ lên một tiếng không rõ.
Lưu Ưu Mỹ từ trợ lý trong tay lấy ra hợp đồng , đưa cho hắn , nói :
– Đây là hợp đồng.
Ngươi xem xét một chút , nếu như hài lòng liền ký vào.
Không hài lòng chúng ta có thể bàn bạc lại.
– Ồ.
Hạo Thiên lại ồ lên một tiếng.
Sau đó cố gắng căng mắt ra nhìn qua hợp đồng một lần , liền ký tên.
Nói là hợp đồng chứ cũng không có cái gì nhiều.
Vài dòng cơ bản liên quan đến xe , tiền thuê …!Là hết.
– Tốt.
Ưu Mỹ tỷ , xe cũng mang đến , hợp đồng cũng ký.
Ta hiện tại liền về ngủ a.
Đem hợp đồng đưa cho nàng , Hạo Thiên liền xoay người lạch bạch rời khỏi.
– Có cần ta cho người đưa ngươi về không a.
Lưu Ưu Mỹ nhìn hắn bộ dạng , không khỏi nói.
Nàng nhưng là muốn tự mình đưa hắn về , nhưng là hiện tại nàng còn có việc cần xử lý.
Rời đi không được.
Mà Hạo Thiên đâu ? Chỉ thấy hắn cũng không quay lại hay nói gì , mà chỉ là phất phất tay ra giấu tạm biệt.
………………..!
– Hạo Thiên đi rồi sao Ưu Mỹ tỷ ?
Trang điểm hoàn tất , Trần Ngọc Ánh từ trong xe chuyên dụng bước ra.
Nàng nhìn Lưu Ưu Mỹ hỏi.
– Đi rồi.
Lưu Ưu Mỹ gật gật đầu.
– A …!
Trần Ngọc Ánh không khỏi có chút thất vọng.
Người kia thế nhưng là không xem nàng dù chỉ một chút.
Thối nam nhân …!Thẳng nam …m
Nàng ở trong lòng oán thầm lấy.
………………………………!
– Ưu Mỹ tỷ ?
– Hạo Thiên , ngươi có thể tới đón ta sao ?
Điện thoại truyền tới Lưu Ưu Mỹ thanh âm.
Hạo Thiên lúc này chính là đang ở nhà tập thể dục.
Từ khi cùng Lý Minh Nguyệt cùng tập tới nay , hắn vẫn là đều đều tập luyện.
Mỗi ngày một , hai giờ.
Không ít thì nhiều.
Nói ra cũng rất có hiệu quả.
Hắn cơ thể càng thêm săn chắc hơn , trên bụng cũng dần dần lộ ra vài múi cơ bắp.
Mặc dù bây giờ còn chưa rõ ràng lắm.
– Hiện tại sao ?
Hạo Thiên liếc nhìn đồng hồ hỏi.
– Ngươi bận bịu rồi ?
– Không có.
– Vậy ngươi mau tới đón ta nha.
Năn nỉ năn nỉ.
– Tốt.
– Abc nhà hàng.
Nhanh một chút a.
Ngắt điện thoại , Hạo Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi sau đó đi tắm rửa thay quần áo …!
……………………………!
Hạo Thiên đem xe dừng ở bãi đỗ xe bên cạnh nhà hàng , sau đó chờ lấy Lưu Ưu Mỹ.
Vài phút sau thì cô mấy cái tuổi trẻ nữ nhân đi ngang qua.
Nhìn thấy Hạo Thiên đứng tựa ở cạnh xe sau , những cái này nữ nhân nguyên một đám nhìn ngây người.
Wow.
.
.
.
Đây cũng quá soái đi ?
Cực phẩm siêu xe thể thao.
Bên cạnh còn có một cái cũng cực phẩm không kém mỹ nam.
Hai cái cộng lại quả thực là đẹp tới nổ tung.
Các nàng nho nhỏ trái tim làm sao có thể chịu đựng nổi.
– Soái ca, có thể hay không trao đổi wechat ?
Một vị ăn mặc OL chế phục , tất đen dày cao gót , lắc lắc mông bự lớn mật đi tới nhìn Hạo Thiên cười hỏi.
Nàng tướng mạo còn không tồi cho nên rất có tự tin , tin tưởng soái khí nam nhân gặp giống như nàng dạng này mỹ nữ , hẳn là sẽ không cự tuyệt.
Hạo Thiên liếc nàng một cái , cười nói :
– Wechat ? Được a
OL nữ nhân khẽ giật mình , không nghĩ tới hắn như vậy liền dễ dàng đồng ý.
Hai người vốn định trao đổi wechat thì Hạo Thiên điện thoại vang lên , Hạo Thiên hướng nàng nở một cái nụ cười xin lỗi , sau đó liền nghe điện thoại.
– Hạo Thiên , ngươi ở chỗ nào trong bãi đỗ xe a ? Ta thế nào không có thấy ngươi.
.
.
Nha, ta nhìn thấy ngươi!
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một cái dễ nghe thanh âm, là Lưu Ưu Mỹ.
Cùng Hạo Thiên trao đổi wechat sau đó , vị kia OL nữ nhân liền nói lời tạm biệt rời đi cùng bạn.
Trước khi đi nàng còn hướng Hạo Thiên làm cái ký hiệu nhớ gọi điện thoại.
Theo lấy các nàng bóng lưng rời đi , thanh âm giày cao gót bạch bạch bạch vang lên.
Lưu Ưu Mỹ thân ảnh chậm rãi xuất hiện ở hắn tầm mắt
Cùng những lần trước gặp mặt giống nhau.
Nàng trên người mặc vẫn là một bộ OL chức nghiệp trang phục , khác thì chỉ có màu sắc trang phục.
Màu trắng trang phục khoác trên làm cho Lưu Ưu Mỹ thân thể tràn ngập một cỗ chức nghiệp nữ tính mị lực.