Đọc truyện Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống – Chương 118: Kỹ Nữ
– Hiện tại ngươi tin tưởng đi.
Hạo Thiên sau khi tiễn hai cảnh sát rời đi.
Vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn màn hình tivi nói.
Chỉ thấy trên màn hình tivi Lý Minh Nguyệt vẻ mặt xấu hổ.
Vừa rồi Hạo Thiên để cho hai người cảnh sát cùng nàng nói mục đích bọn họ tới nhà.
Này làm nàng rõ ràng nhưng lại làm nàng xấu hổ.
Nói cái gì tự thú , cái gì bỏ trốn ra nước ngoài đâu …!
Mười phút trước.
– Hai vị cảnh sát , nhà ta Hạo Thiên vi phạm cái gì tội nha ? Hai vị yên tâm , ta nhất định khuyên hắn tự thú.
Như vậy sẽ có khoan hồng phải hay không ? Hai vị nói nhà ta Hạo Thiên có phải hay không đi tù ? …..!
Trên màn hình , Lý Minh Nguyệt vẻ mặt lo lắng cùng sợ hãi nhìn hai người cảnh sát bên cạnh Hạo Thiên hỏi.
Nàng cứ như vậy đặt ra một tràng dài các câu hỏi , hai người cảnh sát nhìn nhau bật cười.
Sau đó nam cảnh sát nhìn trên màn hình nàng , nói :
– Nhà ngươi vị này có phạm tội ?
Đây là một cái câu hỏi.
Nhưng ở Lý Minh Nguyệt nghe ra lại nghĩ là một câu khẳng định , thừa nhận Hạo Thiên có tội.
Nàng nhất thời bật khóc.
Này vừa khóc nhưng khiến nam cảnh sát giật mình.
Cái này xinh đẹp nữ nhân biết chuyện xấu gì đó…!Ánh mắt hắn nhìn về phía Hạo Thiên không khỏi thay đổi.
Này cũng không có gì lạ.
Một người nữ nhân khốc lóc tới lê hoa đái vũ ở trước mặt mọi người , sẽ rất dễ gây ra cho mọi người sự hiểu lầm.
Lý Minh Nguyệt bật khóc nhưng lại khiến Hạo Thiên bối rối.
Phải biết đã từ rất lâu rất lâu rồi hắn mới thấy nàng khóc.
Ân …!
Lần gần nhất chính là lần hắn cướp đi nàng lần đầu tiên.
Đau đớn cảm giác khiến nàng bật khóc.
– Bảo bối , ngươi như thế nào khóc rồi.
– Ngươi đều nhanh bị bắt đi ….!Huhu ….ta biết làm thế nào nha.
– Ai nói ta bị bắt đi rồi ? Ta không có làm sao , không tin ngươi hiểu bọn họ.
Hạo Thiên nói nói rồi chỉ vào hai người cảnh sát.
Mà lúc này hai tên cảnh sát cũng hiểu ra.
Cô gái kia bật khóc không phải là bởi vì chịu ủy khuất hay gì đó , mà là lo lắng cho người ta.
Cùng là nữ nhân với nhau Diệp Vi Vi như hiểu được Lý Minh Nguyệt sự lo lắng.
Vậy lên liền giải thích cho nàng một lần.
………………………….!
– Ta …!Ta chỉ là lo lắng cho ngươi.
Lý Minh Nguyệt lúc này khuôn mặt là hồng thấu đấy.
Vừa rồi nàng thế nhưng mặt mũi mất sạch , xấu hổ chết rồi.
Haha ….!
Hạo Thiên vui vẻ cười.
Vừa rồi nàng lo lắng bộ dạng khiến hắn rất cảm động đâu.
– Ngươi có phải hay không là bị nữ cảnh sát kia mê hoặc rồi ?
Lý Minh Nguyệt đột nhiên hỏi.
Kỳ thật nàng vẫn luôn chú ý tới vị kia nữ cảnh sát.
Mặc dù không có phát hiện gì lạ thường , nhưng nàng là vẫn phải cảnh giác.
Hạo Thiên lại như vậy soái cùng có điều kiện , nàng không tin nữ nhân kia không động tâm.
Mặc dù nữ nhân kia là cảnh sát.
Nàng tin tưởng chỉ cần nữ cảnh sát kia có ý , rất có thể sẽ đem Hạo Thiên cho câu đi.
Hạo Thiên tên này rất sắc nha , nàng lại không có ở cùng hắn , hắn rất có thể sẽ đói bụng ăn quàng nha.
Nữ cảnh sát kia mặc dù dung mạo cùng dáng người đều thua kém nàng , nhưng cũng là một cái mỹ nữ a.
– Ta không có.
Loai này nhạy cảm vấn đề , Hạo Thiên vẫn là sống chết bảo không.
Dù có cũng phải nói không.
Huống chi hắn thật không có.
Nữ cảnh mặc dù không tệ , nhưng nàng là nữ cảnh nha.
Hiện tại hắn nhiều nữ nhân như vậy , dây dưa với cảnh sát không phải là muốn tìm chết ?
– Thật không có ? Ta nhưng là nhớ thân ái ngươi khen nàng đâu.
Nói cái gì là dáng người tốt , eo mảnh chân dài ….!
– Chỉ là đùa giỡn …!Đùa giỡn.
Hạo Thiên một bộ nghiêm túc đứng đắn , nói :
– Nàng không có ngươi đẹp.
Hơn nữa ta chỉ có thể bị ngươi mê hoặc.
– Ta mới không tin ngươi hoa ngôn xảo ngữ.
Lý Minh Nguyệt mặc dù ngoài miệng nói như vậy , nhưng là nàng trong lòng cũng rất là vui vẻ đấy.
– Đúng rồi.
Không cho phép ngươi ra ngoài tìm loại kia nữ nhân.
Hạo Thiên tính dục rất cường , Lý Minh Nguyệt là biết tới.
Nàng hiện tại không ở , hắn chắc chắn là sẽ dục hoả khó nhịn nha.
Loại kia nữ nhân mà nàng nói tới chính là dùng thân thể đổi tiền gái a.
Hiện tại xã hội loại người như thế cũng không thiếu.
Chỉ cần trả một chút tiền là có thể cùng vui vẻ.
Ân ….!Đánh một pháo.
Một cái dùng tiền xã hội.
Nam nhân có tiền , nữ nhân muốn tiền.
Cứ như vậy hạ bút thành văn.
– Tìm người ta đánh một pháo cũng không được ?
Hạo Thiên đùa cợt hỏi.
Hắn chỉ muốn xem nàng làm thế nào , chứ loại kia nữ nhân , cởi sạch đứng trước mặt hắn cũng không động.
Một cái bị không biết bao nhiêu nam nhân cưỡi người , quá ghê tởm , quá không sạch sẽ nha.
– Không được.
Ngươi nếu tìm các nàng , sau này đừng có động vào ta.
Quả nhiên Lý Minh Nguyệt phản ứng khá kịch liệt.
Nàng trừng mắt nhìn Hạo Thiên , nói :
– Các nàng đều thật bẩn nha.
Hơn nữa nói không chừng lại có bệnh tật truyền nhiễm gì đó ngươi không được động.
– Vậy ta phải làm sao bây giờ.
Nếu không bảo bối ngươi mau lên đây.
Hạo Thiên bộ dạng buồn bực nhìn nàng.
Hắn câu trước là nói giỡn , nhưng câu sau lại là thật.
Mặc dù Lý Minh Nguyệt về quê mới được vài ngày , bọn họ ngày nào cũng call video , nhưng hắn vẫn có chút nhớ nàng.
– Ngươi …!Ngươi dùng tay a.
Nam nhân các ngươi không phải đều là hay dùng tay sao ?
– Tiểu bảo bối , nếu không ngươi chụp cho ta vài bức ảnh khoả thân a.
Về sau mỗi đêm có ngươi khỏa thân ảnh làm bạn , ta cũng không cần tìm những cái kia nữ nhân.
Hơn nữa cũng không cảm thấy tịch mịch rồi.
Ngươi biết hay không độc thân nam nhân luôn tại trong tưởng tượng phóng thích chính mình dục vọng.
Hắc hắc …!nhìn ngươi ảnh chụp ta liền …!
Hạo Thiên mặt dày vô sỉ đùa giỡn.
Dùng tay ? Không tồn tại.
Hắn khi nào lưu lạc đến mức cần dùng tay ?
Ở một nơi khác Lý Minh Nguyệt nghe hắn lời nói , sắc mặt đỏ bừng lên , mắng :
– Chết sắc lang , chết biến thái , đồ vô sỉ hạ lưu aaaa ….!
Lý Minh Nguyệt không ngừng phun tào vài câu sau đó ngắt điện thoại.
Này nhưng khiến Hạo Thiên kinh ngạc , phải biết nàng thế nhưng chưa bao giờ ngắt điện thoại trước.
Ở lúc hắn đang suy nghĩ có hay không nên gọi lại cho nàng , thì nàng lại phát cho hắn một cái tin nhắn kèm hình ảnh.
– Không được ra ngoài tìm gái !!!
Đây là nội dung tin nhắn nàng gửi.
Còn hình ảnh thì là một cái hình nàng chụp nửa người bên trên.
Làm cho hắn nhanh phun máu mũi chính là trong bức hình nàng là trần như nhộng đấy.
Đầy đặn trắng nõn hai vú cùng hồng hồng hai nụ hoa làm Hạo Thiên trong lòng ngứa ngáy.
………………………………!
– Hồng Ngư , ngươi có muốn hay không đi làm trở lại ? Lão bản nói lúc trước hắn hành vi có chút quá phận , hắn đối với ngươi biểu thị xin lỗi.
Đồng thời cũng mong muốn ngươi trở lại làm việc.
Tiền lương gấp đôi so với trước kia.
Ở một cửa hàng tiện lợi giá rẻ nào đó.
Ở bên cạnh Diệp Hồng Ngư một thiếu nữ cười hỏi.
– Ta không đi nữa.
Diệp Hồng Ngư lắc lắc đầu.
– Hồng Ngư , tốt như vậy công việc sao lại không làm nữa ? Lão bản ánh mắt mặc dù có chút sắc , nhưng mà công việc rất thoải mái , tiền lương cũng cao.
– Phó Viện , cái lão sắc lang đó không phải là dạng tốt lành gì.
Ngươi phải cẩn thận.
Diệp Hồng Ngư thật tình khuyên bảo Phó Viện.
Nàng chỗ làm việc lúc trước có một cái rất sắc lão bản.
Bình thường hay dùng ánh mắt yy dâm đãng nhìn nữ nhân viên.
Đặc biệt thời gian gần đây còn đối với nữ nhân viên động tay động chân.
Mấy ngày hôm trước còn muốn động vào Diệp Hồng Ngư , nàng không đồng ý sau còn dùng thủ đoạn vô sỉ uy hiếp dụ dỗ.
Diệp Hồng Ngư dứt khoát nghỉ việc.
Nàng hiện tại được Hạo Thiên bao dưỡng , tiền bạc duy trì sinh hoạt thoải mái.
Không giống như trước kia khổ cực.
Hơn nữa nàng đối với Hạo Thiên cũng là rất thực lòng , không nguyện ý bị cái nam nhân nào khác chạm vào.
Diệp Hồng Ngư cùng Phó Viện là bạn học.
Lên đại học sau quen biết lẫn nhau , rồi cùng nhau đi làm thêm.
Hai người tình bạn cũng không phải là rất tốt , chỉ là mức bình thường.
Từ khi Diệp Hồng Ngư nghỉ làm thì đây là lần đầu tiên Phó Viện liên lạc.
Lại còn chủ động hẹn gặp mặt.
Kỳ thật Diệp Hồng Ngư không biết chính là mình người bạn Phó Viện này sớm đã lọt vào ma trảo của vị lão bản kia.
Phó Viện chính là không kìm nén được tiền tài dụ hoặc , liền đem thân thể mình cho bán.
Giống như kỹ nữ vậy , mỗi lần cùng lão bản mây mưa sau đó đều được trả tiền.
Nàng lần này hẹn gặp Diệp Hồng Ngư mục đích chính là muốn Diệp Hồng Ngư đi làm lại.
Chỉ cần Diệp Hồng Ngư đi làm lại , lão bản sẽ cho nàng một ít tiền ban thưởng.