Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 114: Làm Minh Tinh


Đọc truyện Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống – Chương 114: Làm Minh Tinh


Ta …!
Khẩu thị tâm phi ?
Ta khi nào như vậy rồi ?
Hạo Thiên trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Minh tinh thân phận là ngươi nói cho ta biết được không.

Hôm qua mới nói hôm nay đã quên được ?
Tiếp theo nửa giờ Hạo Thiên cùng nàng trò chuyện điện thoại.


Ân …!Trên cơ bản là một người chủ động hỏi , một người bị động trả lời.

Bình thường nam nhân sẽ chủ động tìm đề tài để cùng nữ nhân nói chuyện , nhưng ở hai người tình huống lại ngược lại.

Trần Ngọc Ánh không ngừng hỏi , Hạo Thiên lạnh nhạt trả lời.


……………………….!
Ngắt điện thoại , Hạo Thiên thở phào một hơi.

Vừa rồi Trần Ngọc Ánh …!Ân …!Nói muốn cùng hắn gặp mặt.


Hạo Thiên lúc đầu không đồng ý.

Nhưng nàng lại sử dụng nữ nhân tuyệt chiêu , nữ nhân tất sát kỹ năng.

Nào là năn nỉ , khóc , nháo , nũng nịu ….!
Cuối cùng hắn mềm lòng.

Đồng ý Cùng nàng gặp mặt.


Vừa rồi tình huống nếu để cho nàng fan hâm mộ biết rõ nàng thế mà như thế một mặt , nhất định toàn bộ sẽ trợn mắt há mồm.


Của bọn họ nữ thần vì muốn cùng một người nam nhân gặp mặt , lại phải dùng ra nhiều như vậy thủ đoạn.


Sửa soạn lại một chút , Hạo Thiên liền rời nhà.


…………………….!
– Ngươi tìm ai a ?
Hạo Thiên vốn còn đang băn khoăn xem có hay không gõ cửa nhà Trần Ngọc Ánh , thì phía sau một thanh âm vang lên khiến hắn giật mình.

Giống như ăn trộm bị người bắt gặp vậy tâm trạng.


– Ta tìm ….!
Quay đầu lại , vừa định nói tìm trong nhà Trần Ngọc Ánh thì hắn bỗng nhiên im miệng , không nói hết lời.


Chỉ thấy lúc này ở trước mắt hắn nữ nhân lấy xuống kính râm , kéo ra khẩu trang …!
Một trương họa thủy cấp bậc khuôn mặt cứ như vậy không nhanh không chậm hiển lộ ra.


Khuôn mặt trắng hồng , ngũ quan vô cùng cân đối , thanh tú.

Xinh đẹp …!Hạo Thiên không thể không như vậy thừa nhận.


Nữ nhân tóc đen dài xoã ngang , hai mắt đặc biệt to tròn , long lanh.


Nàng khí chất có vẻ vô cùng đặc biệt , kiểu như rất thành thục , cao quý …!Ngoài ra nàng …!Giống như có chút lạnh lùng …!
Ân …!Chính là thành thục lại cao quý khí chất.


Ân …!Cực phẩm ngự tỷ một cái.


Trước mắt người này dung mạo có lẽ cùng Liễu Tình Tư bất phân cao thấp , nhưng nàng khí chất lại hơn Liễu Tình Tư rất nhiều.


Khí chất là trải qua quá trình dài tu dưỡng mà thành.

Mỗi người đều có khí chất khác nhau , người cao quý , người thanh khiết , người lạnh lùng …!Không có bất kỳ ai giống nhau.


– Hạo Thiên ngươi đến rồi ? Lưu tỷ , ngươi cũng đến ?
Lúc này cửa mở ra , Trần Ngọc Ánh vốn dĩ nhìn thấy Hạo Thiên là có chút thật vui vẻ.

Nhưng nhìn đến Lưu tỷ sau , lại có chút luống cuống.


– Ngọc Ánh , hai người quen biết ?
– Ân.


– Như vậy vào nhà nói chuyện đi.


Lưu tỷ ánh mắt nhìn ra bên ngoài ý bảo , sau đó đi vào trong.


………!
Ngồi trên ghế sofa , Hạo Thiên rất tự nhiên , ánh mắt tùy ý đánh giá bốn phía.

Hắn cùng Trần Ngọc Ánh lại không có cái gì , làm sao có thể không thoải mái , tùy ý ?
Mà phía đối diện Trần Ngọc Ánh giống như trẻ nhỏ làm sai sự , cúi đầu không biết suy nghĩ gì.

Lưu tỷ thì ánh mắt sáng quắc đánh giá Hạo Thiên.


Vài phút sau đó , Lưu tỷ mỉm cười hướng về phía Hạo Thiên duỗi ra cánh tay , nói :
– Lần đầu gặp mặt , ta là Lưu Ưu Mỹ.


– Ngươi tốt.

.

.

Ta gọi Hạo Thiên.


Hạo Thiên cầm bàn tay nhỏ của nàng.


Ân …!
Xúc cảm còn không tồi , mềm mại , mịn màng vô cùng.

.

.


– Ta là Ngọc Ánh người đại diện.


Hai người các ngươi là ?
– Bạn bè , coi như vậy đi.


Hạo Thiên tùy ý nói.

Hắn cùng Trần Ngọc Ánh quan hệ …!Có lẽ coi như là bạn bè đi.


Nhìn thẳng Lưu Ưu Mỹ ánh mắt , Hạo Thiên nhẹ giọng nói :
– Ta gọi ngươi là Ưu Mỹ tỷ đi.


– Có thể.


– Ân …!Mọi người đều là người thông minh.

Như vậy Ưu Mỹ tỷ định nói với ta điều gì ?
Nghe vậy Lưu Ưu Mỹ ánh mắt chợt loé.

Nàng có chút bất ngờ , thưởng thức …!
– Vậy ta liền đi thẳng vào vấn đề.

Hạo Thiên , ngươi có hứng thú tiến vào ngành giải trí sao?
Lời vừa nói ra , Trần Ngọc Ánh ngẩng đầu , trợn to hai mắt.

Nàng vạn vạn không nghĩ tới Lưu Ưu Mỹ lại hỏi như vậy.

Nàng vốn dĩ chỉ nghĩ Lưu Ưu Mỹ sẽ nói một chút lợi và hại khi hai người quen nhau …!Dù sao đối với minh tinh mà nói , có nam nữ tình yêu là một chuyện có hậu quả không nhỏ.


– Không có hứng thú.


Hạo Thiên trên môi vẫn giữ nụ cười , nhìn nàng nói.

Hắn đối với nàng câu hỏi như vậy giống như không có chút kinh ngạc nào.


Thật ra vừa mới gặp hắn đã bắt đầu quan sát Lưu Ưu Mỹ.


Lúc đầu không có gì quá khác biệt , nhưng khi Hạo Thiên lấy xuống kính mắt , hắn thấy nàng hai mắt loé lên một kia kinh diễm , rồi lại toả sáng.

Sau đó lại nhìn một lượt hắn từ đầu tới chân , giống như là ở tính toán cái gì đó.


Người làm nghề nào thì luôn lưu ý nghề đó , này là Hạo Thiên biết tới.


Như Lưu Ưu Mỹ làm người đại diện cái nghề này , ngoài sắp xếp cho các nghệ nhân của mình.

Nàng còn luôn lưu ý , quan sát , tìm những người có năng lực , có tố chất …!Để bồi dưỡng thành một minh tinh mới.


Lưu Ưu Mỹ nghe Hạo Thiên như vậy thẳng thắn từ chối , nàng cũng không có chút phật lòng nào.

Chỉ thấy nàng mỉm cười , tiếp tục nói :
– Trước nghe ta nói.

Đầu tiên , khí chất của ngươi rất tốt , khuôn mặt với dáng vẻ lại càng là xuất sắc.


Không phải tâng bốc nhưng là ngươi là người có nhan trị cao nhất mà ta từng gặp.


– Cám ơn khen ngợi.


– Ngươi có vô cùng đầy đủ yếu tố để trở thành một minh tinh.

Ngươi thật sự không có hứng thú ?
– ….!
– Ngươi nên biết ngành giải trí có thể để ngươi có danh tiếng , để ngươi trải qua tốt hơn sinh hoạt.

.

.

Người khác ta không giám chắc , nhưng ngươi xác định vững chắc có thể.

Có thể trở thành đại minh tinh.


– Ta thật không có hứng thú tiến vào ngành giải trí!
Lưu Ưu Mỹ vốn còn muốn nói thêm cái gì, nhưng nhìn đến hắn ánh mắt kiên định, lời vừa ra tới miệng lại bị hắn nuốt trở về.


Nàng cảm thấy rất lạ.

Không phải người trẻ tuổi bây giờ ai cũng ao ước , mong muốn trở thành minh tinh sao ? Như thế nào trước mặt người này lại khác biệt.


Kỳ thật Lưu Ưu Mỹ không biết chính là , Danh tiếng ? Tiền tài ? Những thứ này Hạo Thiên đều không cần thiết.

Hắn chỉ muốn an nhàn , bình thường sinh hoạt …!
Danh tiếng ? Hắn không phải là ham hư danh.

Hơn nữa tính tình điệu thấp hắn cần cái này làm gì.


Tiền tài ? Hắn có đủ dùng.

Ân …!Không làm gì cả đời chỉ ăn chơi cũng thoải mái dùng.


Như nàng nói làm minh tinh có thể trải qua tốt hơn sinh hoạt ? Buồn cười.

Lấy Hạo Thiên bây giờ sinh hoạt , còn có thể tốt hơn ?
Nảy lên ý trêu đùa , Hạo Thiên nhìn Lưu Ưu Mỹ nói :
– Ưu Mỹ tỷ.

Ta mặc dù đối với ngành giải trí không có hứng thú , nhưng lại đối với ngươi rất có hứng thú.

Ngươi suy nghĩ sao ?
– Đối với ta …!
Lưu Ưu Mỹ hiếm khi có chút đỏ mặt.

Nàng không nghĩ tới trước mặt nhìn thấy vô cùng đứng đắn người này sẽ nói như vậy.


Bình thường nàng không ít bị người khác phái tán tỉnh , trêu ghẹo …! Nhưng nàng đều là mặt lạnh nấy.

Nhưng lần này , không biết vì sao nàng lại thấy cảm giác xấu hổ.

Cảm giác mà gần mười năm nay nàng đã không có.


Rất nhanh lại bình thường trở lại , nàng nở nụ cười quyến rũ nhìn Hạo Thiên , nói :
– Đã có hứng thú , vậy chúng ta trao đổi cái phương thức liên lạc như thế nào ?
Hạo Thiên lúc này lại có chút sửng sốt.

Hắn không ngờ tới nàng lại có phản ứng như vậy.


– Được a.

Rất nhanh, hai người trao đổi phương thức liên lạc lẫn nhau.


Lưu Ưu Mỹ mục đích là muốn hắn phương thức liên lạc , sau đó nàng từ từ chậm rãi thuyết phục hắn.

Để hắn tiến vào ngành giải trí.


Nàng nhưng không muốn tốt như vậy một hạt giống không được tận dụng.


Phải biết nếu nàng tìm ra , bồi dưỡng được một cái đại minh tinh , như vậy tiền tài không nói , chỉ nói tới danh tiếng thôi cũng đủ …!
Lưu Ưu Mỹ thật ra là giám đốc của một công ty đào tạo nghệ nhân.

Trần Ngọc Ánh chính là từ công ty nàng đào tạo đi ra.


Công ty đào tạo nghệ nhân giám đốc bình thường công việc cũng không có gì nhiều , cho lên nàng liền cho Trần Ngọc Ánh làm người đại diện.

Nàng khi xưa lúc bắt đầu đào tạo Trần Ngọc Ánh , đã hứa với người nhà người ta , chăm sóc tốt , bảo vệ cho Trần Ngọc Ánh.


Nói tới Trần Ngọc Ánh , nàng lúc này đã trải qua vừa rồi ngơ ngác , không hiểu chuyện gì.

Giờ phút này nàng bắt đầu gia nhập với Hạo Thiên , Lưu Ưu Mỹ.

Ba người nói chuyện vui vẻ.


Tới gần trưa , Hạo Thiên tiện đường đưa Lưu Ưu Mỹ về nhà.


Lưu Ưu Mỹ ngày hôm nay là bắt xe tới nhà Trần Ngọc Ánh.

Nguyên nhân sao ?
Là xe nàng vừa tới ngày bảo dưỡng , còn đang ở tiệm.


Sau khi nhìn thấy xe của Hạo Thiên , Lưu Ưu Mỹ rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao hắn như vậy không có hứng thú làm minh tinh.


Công việc gì cũng vậy , không phải đều là để kiếm tiền sao ?
Nhưng mà người ta không thiếu tiền a.

Cưỡi Lamborghini ngươi nói người ta có hay không thiếu tiền ?
Cái ý định muốn Hạo Thiên làm minh tinh cũng rất nhanh biến mất.


………………..!
– Muốn hay không đi lên nhà ngồi chơi một chút ?
Xuống xe , Lưu Ưu Mỹ đối với Hạo Thiên phát ra lời mời.


– Ưu Mỹ tỷ , như vậy không đề phòng mời ta vào nhà ? Nhỡ đâu ta không kiềm chế được làm cái gì ngươi thì sao ? Nam chưa vợ gái chưa chồng …! Ngươi lại như vậy mê người.


Hạo Thiên mở cửa xe cho nàng , vui đùa nói.


Vừa rồi ở nhà Trần Ngọc Ánh nói chuyện với nhau , có một chút hiểu biết lẫn nhau.

Cho nên Hạo Thiên cũng không có cố kỵ gì thoải mái vui đùa.


Lưu Ưu Mỹ đối với Hạo Thiên tính cách cũng hiểu biết một chút , nàng khẽ cười nói :
– Tỷ tỷ mới không sợ.

Ngươi a , chưa đến hai mươi tuổi thanh niên tuấn tú , có thể đối với tỷ một cái ba mươi tuổi bà cô già làm gì.


– Hơn nữa tỷ tỷ ta trong nhà còn có trẻ nhỏ đây , ngươi có thể làm gì a.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.