Đổ Thạch Sư

Chương 79: Quyết định của mustafa


Đọc truyện Đổ Thạch Sư – Chương 79: Quyết định của mustafa

Một người trong đội thủ vệ á thú nhân đi tới, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn máy truyền tin Bạch Tử Thạch cầm trong tay, hỏi thăm chuyện từ đầu đến cuối, rồi hướng mọi người xung quanh chứng thực, chuyện vừa rồi rất nhiều người đều nhìn thấy. Vốn chính là cái á thú nhân của bộ lạc Libya sai, đụng vào người ta không xin lỗi còn đẩy người ta, bây giờ lại nghe hắn lấy đoàn sứ giả ra để dọa người, càng phản cảm hơn, huống hồ đối tượng hắn hống hách còn là một vị đổ thạch sư Nhã Gia! Đội thủ vệ tới hỏi, mọi người tất nhiên đều báo cáo đúng sự thật.

Chuyện đến giờ đã rất rõ ràng, đội trưởng đội thủ vệ ghi xuống thẻ đại diện của á thú nhân Libya: “Vô cớ khiêu khích phá hoại trị an đại hội, cảnh cáo lần đầu, nếu tái phạm, thì chúng ta có quyền cự tuyệt ngài tham gia đại hội đổ thạch.”

Sắc mặt á thú nhân kia thoáng cái trở nên rất khó coi, vẻ mặt rất không phục, trong lời nói càng có nhiều uy hiếp hơn: ‘Ta là thành viên đoàn sứ giả, Á Thành các ngươi đối đãi với khách thế này sao? Đợi ta gặp được thành chủ của các ngươi, nhất định sẽ nói chuyện này cho hắn! A ba ta chính là. . .”

“Gula?” Song, hắn chưa kịp nói hết, đã bị một giọng nói mà Bạch Tử Thạch quen thuộc cắt đứt, mà á thú nhân kia thì giống như đột nhiên bị thứ gì đó bóp lấy cổ họng, giọng nói im bặt, Bạch Tử Thạch nghiêng người nhìn lại, trong tay Fasa đang cầm một khối phỉ thúy cỡ nắm tay, mặt đầy nghi hoặc nhìn sang phía này.

Fasa đi tới, nhìn nhìn Bạch Tử Thạch, lại nhìn nhìn á thú nhân kia, rồi đảo mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thành viên đội thủ vệ: “Đã xảy ra chuyện gì sao?” Á thú nhân kia mặt đầy lúng túng cười cười với Fasa, ấp úng không nói lên lời.


Đội trưởng đội thủ vệ nhìn cảnh tượng này, cảm thấy không còn chuyện của họ nữa liền quay về phía Bạch Tử Thạch hành lễ thủ bị (lễ thủ bị: 1 loại lễ nghi, chào theo chức nghiệp): “Chuyện đã xử lý xong, vậy gặp lại sau.” Bạch Tử Thạch mỉm cười đáp lại bằng một lễ nghi của đổ thạch sư. Sau đó đội thủ vệ lại trịnh trọng nói với Gula: “Mời ngươi tuân thủ quy tắc của đại hội đổ thạch, nếu có dị nghị gì, hoan nghênh khiếu nại với ban tổ chức.” Sau đó anh tuấn xoay người rời đi.

Câu này làm Gula đỏ bừng cả mặt, muốn phát hỏa nhưng hình như cố kỵ gì đó nên không nói ra. Fasa nghi ngờ càng sâu, kéo Bạch Tử Thạch hỏi: “Làm sao vậy?”

Bạch Tử Thạch tức khắc nhận được một ánh mắt vừa uy hiếp vừa khẩn cầu, khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn cái kẻ trông có vẻ rất khẩn trương, nói: “Một chút mâu thuẫn nhỏ thôi, đã giải quyết xong rồi.”

Gula lập tức thở phào một hơi, nhưng dù không có ai nói gì, thì Fasa cũng không phải là kẻ ngốc, thanh danh của Gula ở quê hương bọn họ hắn cũng không phải hoàn toàn không biết, vừa rồi chắc chắn là hắn lại ngang ngược tùy hứng nổi nóng. Nhưng coi dù thế, thì mình cũng không có biện pháp nói gì, dù sao a ba Gula và a ba Mustafa là thú nhân huynh đệ rất thân thiết, hắn chỉ có thể làm như cái gì cũng không biết, kéo Bạch Tử Thạch xem phỉ thúy của hắn: “Bạch, ngươi xem này, đổ trướng, thật sự đổ trướng đó!!! Là một khối Đậu Chủng!!! Mặc dù không lớn, nhưng đây là khối phỉ thúy đầu tiên ta tự mình đổ trướng! ! ! Ngươi không thấy đâu, thực là quá thần kỳ, trong tảng đá xấu xí như thế mà lại giải ra phỉ thúy đẹp thế này.” Khen phỉ thúy nửa ngày Fasa mới cảm thán một trận, “Không trách nhiều á thú nhân đều khát vọng trở thành đổ thạch sư, nguyên lai cái chuyện đổ thạch này, kỳ diệu như vậy.”

“Chúc mừng ngươi, Fasa.” Bạch Tử Thạch thấy Fasa cao hứng, tâm tình cũng không xấu, “Sao không bán đi?”

Fasa sờ sờ phỉ thúy trong tay: “Ta chuẩn bị đem nó giữ lại, làm đá năng lượng đặt nền móng cho con của Mustafa, rất có ý nghĩa!”


“A đạt Fasa. . .” Bị lạnh nhạt thật lâu Gula cuối cùng cũng bắt được cơ hội nói chuyện, dùng thanh âm cực kỳ dịu dàng gọi, Bạch Tử Thạch lập tức nổi da gà đầy người, Fasa hình như đã tập mãi thành quen, chợt nhớ ra nói: “Nga, đúng rồi, Gula, ta còn chưa hỏi ngươi đến đây lúc nào?” Gula vừa định trả lời, thì Fasa bỗng nhiên vỗ đầu mình, “Ai nha, ai nha, ta quên mất đây đâu phải chỗ để nói chuyện, như vậy đi, chúng ta tìm một chỗ trò chuyện. Ngươi cứ ra ngoài chờ ta một chút, ta sẽ ra ngay.”

Gula hình như cực kỳ kiêng kỵ Fasa, không nói gì ngoan ngoãn vâng lời đi ra ngoài. Bấy giờ Fasa mới cười khổ một tiếng: “Không ngờ lại đụng phải Gula. . . xem ra hôm nay không thể đi cùng nữa rồi, hắn nhất định sẽ quấn quít lấy ta, để ta dẫn hắn đi vậy.” Trong lời nói tràn đầy tiếc nuối buồn bực. Bạch Tử Thạch nhìn bộ dạng của Fasa liền hiểu hắn cũng không muốn gặp Gula tý nào, nghe lời này thì chắc Fasa đã ý thức được vừa nãy phát sinh chuyện gì, nên cố ý đem kẻ đáng ghét kia mang đi.

Tạm biệt Fasa, Bạch Tử Thạch cuối cùng cũng có thể cẩn thận quan sát khối mao liêu vừa nãy, đây là khối liêu tử hắc ô sa, mặt ngoài có một đường mãng đái không rõ ràng lắm, hướng đi của đường văn và màu sắc cũng không tính là loại tốt, nhưng rõ ràng, nó không phải là loại có thể tùy ý mua bán. Trên khối mao liêu này dùng bút ký hiệu màu trắng viết rất rõ ràng số hiệu của mao liêu —@345. Hàm ý nó là mao liêu số thứ ba trăm bốn mươi lăm của số hiệu @ ở khu Minh Tiêu, giá khởi điểm ở bên cạnh đấu đến 300 vạn điểm, thực không thấp.

Trong đại hội đổ thạch để dễ phân biệt giữa mao liêu của khu Minh Tiêu và khu Ám Tiêu khi mở thầu, và không để xuất hiện số thứ tự quá lớn, đều xếp 500 khối mao liêu làm một nhóm, mỗi nhóm có số hiệu riêng, mà khối mao liêu này chính là thuộc về số hiệu @. Số hiệu @ xếp thứ hai trong các số hiệu mao liêu, nói cách khác, khối mao liêu này sẽ được đưa ra vào ngày đầu tiên khu Minh Tiêu mở thầu!

Lại sờ thêm vài lần, loại cảm giác kỳ dị và tràn đầy sức mạnh này thủy chung cứ quanh quẩn trong cảm nhận của Bạch Tử Thạch, cảm nhận kỳ lạ này khiến cho Bạch Tử Thạch khó có thể xác định trong khối mao liêu này rốt cuộc là cái gì! Cậu trầm tư một lát, phán đoán nghiêng về xu hướng có phỉ thúy bên trong, bởi vì cảm ứng được một loại sức mạnh mãnh liệt ở trong mao liêu, nếu như không phải do phỉ thúy phát ra, Bạch Tử Thạch khó có thể tưởng tượng bên trong tồn tại thứ như thế nào! Nhưng nếu như là phỉ thúy. . . Tại sao không có bất kỳ năng lượng nào tiếp xúc với cậu nhỉ? Điều này khác với trước đây!


Sức mạnh đó cuồn cuộn mà ẩn nhẫn. . . Bạch Tử Thạch bỗng nhiên cắn môi dưới, đề phòng mình bật thốt ra tiếng, cậu nghĩ ra một đáp án duy nhất có thể nghĩ đến —— Mặc Phỉ! Phỉ thúy mặc sắc trong truyền thuyết!!! Ở trên Bác Nhã đại lục, Mặc Phỉ là một loại phỉ thúy duy nhất không có cấp bậc, vì toàn bộ những Mặc Phỉ xuất hiện trong lịch sử đều là cả khối màu đen thẫm, nhưng lại ánh lên ánh sáng trong suốt như pha lê. Nói cách khác, Mặc Phỉ một khi xuất hiện, đó chính là cực phẩm phỉ thúy, không hề tồn tại tính chất tốt hay xấu. Hơn nữa, Mặc Phỉ chưa bao giờ xuất hiện từ mỏ mới, chỉ có những mỏ cũ cổ xưa nổi danh mới có thể nuôi dưỡng ra phỉ thúy cực phẩm như Mặc Phỉ.

Nếu thật sự là Mặc Phỉ. . . thật sự là như vậy, thì cậu nhất định không tiếc bất kỳ giá nào để đoạt được khối mao liêu này!!! Cho dù sau khi lấy được không phải là Mặc Phỉ, thì cứ coi như để tìm tòi kết quả bên trong khối phỉ thúy này, cũng đáng được!

Bạch Tử Thạch khắc sâu số hiệu của khối mao liêu này vào trong đầu, sau đó xoay người cẩn thận nghiên cứu những mao liêu khác, chẳng qua xem được cái gì, cậu hoàn toàn không biết. Cậu sợ sự chú ý của mình sẽ dẫn đến nhiều đối thủ cạnh tranh, vì từ lúc thân phận đổ thạch sư bại lộ, Bạch Tử Thạch nhạy bén phát hiện ra không ít người đi theo bên cạnh mình, cậu xem khối nào, đợi đến lúc cậu đi, một đống người liền quây lại xem xét tỉ mỉ. Đây chính là nguyên nhân vừa nãy mặc dù cậu kích động đến mức muốn hét to lên, nhưng vẫn khắc chế không lộ ra cảm xúc gì.

Cậu sợ bị nhìn ra manh mối!

Kìm nén kích thích đem từng khối từng khối mao liêu lật qua lật lại, lật tái lật hồi xem thật lâu, cái gì mà kính phóng đại, cường quang khí, giội nước, tay sờ … tất cả các phương pháp đều lấy ra sử dụng, làm cho mấy kẻ đó đầu óc mê muội, nhìn không ra rốt cuộc Bạch Tử Thạch coi trọng cái nào. Cứ như vậy vài lần, người theo đuôi cũng dần dần tản đi, tiện nghi của đổ thạch sư không phải dễ chiếm như vậy đâu.

Khối mao liêu kia quấy nhiễu làm tâm Bạch Tử Thạch không yên ổn, cả một buổi chiều xem cái khỉ mao liêu gì cũng chả có ấn tượng, chưa tới giờ hội trường đổ thạch đóng cửa đã đi ra. Mao liêu giá khởi điểm là ba trăm vạn điểm, nhìn biểu hiện thì bình thường, nhưng kích cỡ khá lớn, lúc mở thầu giá chắc không thấp. Bạch Tử Thạch tính lại số tiền mình có, hơn hai ngàn vạn điểm. . . Cứ tưởng rằng hơn hai ngàn vạn điểm đã không ít, nhưng hiện tại xem ra, ở đại hội đổ thạch tý tiền này ném vào ngay cả bọt nước cũng chả thèm nổi. Hôm nay là ngày đầu tiên, còn bốn ngày nữa, mao liêu số @345 sẽ mở thầu, để đảm bảo, Bạch Tử Thạch cho rằng mình phải chuẩn bị được ít nhất là bốn ngàn vạn điểm mới được, và chỉ nhắm vào một khối mao liêu này! Nếu như bên trong thật sự là Mặc Phỉ, thì không cần lo lắng đến chuyện lên cấp của Vincent nữa, nếu như không phải. . . thì sau này sẽ có cơ hội thứ hai, đủ thời gian để cậu kiếm lại số tiền này.

Bạch Tử Thạch đang tính toán xem xoay sở tiền thế nào nên cứ đi đi mà chẳng hề chú ý, đột nhiên đụng phải một thứ cứng rắn, cùng lúc đó một giọng nói quen thuộc cũng vang lên: “Cẩn thận!”


Một cảm giác đau nhức cay xè xông thẳng lên ót Bạch Tử Thạch, nước mắt không tự chủ tràn đầy cả hốc mắt, cậu ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn về phía người vừa tới, bưng mũi khe khẽ xin lỗi: “Ngô. . . Xin lỗi, Mustafa, ta suy nghĩ quá chuyên tâm.”

Ánh mắt Mustafa nhu hòa nhìn tiểu á thú nhân mảnh dẻ xinh xắn trước mắt: “Không sao, hôm nay còn phải cám ơn ngươi giúp a cha ta. Đổ trướng, hắn rất cao hứng.”

Bạch Tử Thạch lắc đầu: “Là ta phải cảm ơn các ngươi chiếu cố ta mới đúng.”

Mustafa nhìn đôi mắt đen nhánh ngập nước của cậu, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút ngứa ngáy, thật muốn hôn lên cặp mắt ướt nước kia.

“Bạch!” Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp ngăn cản xung động của hắn, Bạch Tử Thạch ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đó, vội vàng tạm biệt Mustafa: “Vincent đang gọi ta, Mustafa, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Mustafa nhìn thân ảnh vui sướng của tiểu á thú nhân, cúi đầu sờ sờ chỗ mới bị đụng phải, gương mặt luôn nhu hòa trở nên kiên định, cuộc so tài chiến đấu của thanh niên. . . quả nhiên vẫn nên tham gia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.