Đọc truyện Đồ Tảng Băng, Em Yêu Anh – Chương 24: Quyết Định Cuối Cùng
Bảo Ngọc bước đi bỏ lại sau lưng sự sợ hãi ,đau đớn của bà Kim Ánh .Nó muốn ngạt thở với tâm trạng này ,con tim nó ,lương tâm nó đang dằn xé nhau .Cũng không biết lúc nào , nước mắt nó chảy ướt đẫm cả mặt ,tóc rủ rượi ,trông nó bây giờ như cái xác biết đi,vô hồn ,vô hướng.
Cơn gió biển thổi theo hương muối mặn ,làm rát cả lòng người ,Nó cứ bước cứ bước dọc theo bờ biển cho mọi thứ trong lòng vơi bớt gánh nặng .Ánh trăng khuyết đêm nay ,mờ ảo khiến tâm hồn càng u ám hơn ,như tâm trạng hiện tại của nó .Nó lặng bước đi rồi lặng bước trở về với ngôi nhà cũ , nơi có đầy những hình ảnh của sư phụ .
Căn nhà nhỏ nằm ở gốc phố ,ảm đạm với màu tím của hoa Lý ,tuy nơi đây đã không còn ai ở ,từ khi Bảo Ngọc lấy chồng ,nhưng với cô đây là nơi quý giá ,quan trọng với mình ,cô luôn dặn dò người làm quét dọn nơi đây mỗi ngày .
Bảo Ngọc đẩy nhẹ cánh cửa bước vào trong ,nơi đầy những di vật và kỉ niệm .Cô tiến bước đến chiếc di ảnh thờ của sư phụ mình …sau mặt kiếng bóng kia là hình ảnh tươi cười hạnh phúc của sư phụ cô .nước mắt đâu đó lại chảy làm nhòe di ảnh .Nó cứ thế ôm tấm ảnh vào lòng mà òa khóc như đứa trẻ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong màn sương khói mờ ảo ,hình ảnh người sư phụ đang tập võ ,nó như mơ hồ tiến gần đến .Hạnh phúc như vỡ òa khi người đó chính là người nó nhớ nhung suốt những năm qua .cô chạy òa đến như đứa trẻ hôm nào
-Sư phụ ! – tiếng gọi này nó mong được cất lên từ lâu .niềm hạnh phúc thiêng liêng với nó
-Con đừng lại gần – Tiếng nói vang vang của bà ,hình ảnh người hiện ẩn trong màn sương
Bảo Ngọc chợt sựng lại khó hiểu với lời sư phụ mình .Cô không thể hiểu được và càng đau lòng hơn khi phải nhìn người qua màn sương ấy
-Sư phụ
-Con đã thay đổi rồi Bảo Ngọc à ! Con không còn trong sáng như ngày nào là đệ tử của ta .Hiện tại trong tâm trí con chỉ có sự trả thù thôi sao ? con khiến ta thật thất vọng.
-Sư phụ ..con…
-Con khiến ta thất vọng ,Cuộc đời ta sống chết không quan trọng ,nhưng con chỉ vì ta đánh mất cả hạnh phúc hiện tại của mình, ta không muốn nhìn thấy con nữa .Bởi người đó không phải đệ tử ta.
-Sư phụ , bà ta đã hại chết người ,con phải khiến bà ta đau khổ như người đã từng chịu.- tiếng khóc của nó vang trong màn đêm tối
-Ta không cần con trả thù cho ta ,ta cần là cần sự hạnh phúc của con .Con còn nhớ ta đã nói gì trước khi chết không “ ta mong con phải hạnh phúc”
-Con nhớ …nhưng khi nhìn thấy bà ta ,con chỉ có sự thù hận .
-ở đời nếu con dứt bỏ được tham thâm sân si ,mới trở thành người hạnh phúc được . Ta không mong con vì ta mà đánh mất đi hạnh phúc và lấn sâu vào dục vọng của đời . chỉ cần con hạnh phúc ta đã mãn nguyện,Bảo Ngọc à.
Lời nói còn vang dội nhưng hình ảnh bà đã tan biến trong màn sương khói .bỏ lại tiếng kêu thất thanh của nó
-Sư phụ – Tiếng nó giật mình tỉnh giấc sau cơn mơ dài cứ ngỡ như thật .Hàng mi ướt đẫm nước mắt vẫn còn ,đôi tay run run ôm chầm lấy di ảnh nó đau đớn khóc không thành tiếng.
-Con phải làm sao đây ,sư phụ !!
Trong màn đêm chỉ còn tiếng khóc của nó trở thành âm thanh du dương của bóng tối.Âm thanh của sự đau khổ ,đường cùng ,của kẻ không còn đường thoát thân tại hai ngã cụt của cuộc đời mình.Nó cứ trằn trọc và đau khỗ suy nghĩ cho sự quyết định đầy gian truân này của bản thân .Cô không biết cuộc sống hạnh phúc này còn hay sẽ mất khi sự thù hận của bản thân che lấp….
Buổi sáng đầy u ám với nó ,mọi thứ hôm nay như sẽ chấm dứt tất cả mọi oán hận suốt 10 năm qua .Bảo Ngọc lặng lẽ đón chiếc taxi cho quyết định của mình
-Cô đi đâu ạ ? – tiếng người tài xế taxi hỏi như thường lệ
– chú chocháu tới Đồn cảnh sát ạ ! – Nó ngập ngừng đôi chút nhưng vẫn đưa ra quyết định cuối cùng của mình -Vâng thưa cô !
Chiếc taxi boong boong trên đường đông nghẹt phương tiện giao thông , đôi lúc ngừng lúc lâu bởi sự ùn tắc giao thông của con đường.
-Đúng là xui thật lại ngay giờ cao điểm – tiếng bác tài xế than oán .Bác có vẻ bực bội vì chuyện bất tiện này .
Bảo Ngọc mơ màng trong vòng suy nghĩ , không hay bác tài xế mở kênh tin tức lúc nào . Cô vẫn bàng quang cho đến khi nghe được tin nóng hổi từ chiếc đài ấy
– ” Hiện tại chúng tôi đang đứng trước cổng của tòa án nhân dân chuẩn bị xét xử vụ tai nạn giao thông 10 năm trước ,mà nhân vật chính đáng nói ở đây là bà Kim Ánh – phu nhân của tập đoàn Hoàng Gia . Theo thông tin chính xác từ cục cảnh sát hôm qua bà Kim Ánh đã đến tự thú nói chính bản thân mình đã tông chết một người phụ nữ vào 10 năm trước .Vụ án như được lật lại sau lời tự thú của bà ấy. Và chỉ mấy giờ nữa thôi , tòa án sẽ xét xử vụ việc này .Theo thông tin chính xác ông Hoàng Thanh Phong – con trai bà ấy đã nhanh chóng đáp chuyến bay khẩn cấpk hi nghe tin này và đã có mặt tại tòa án …Mọi thông tin sẽ được cập nhật liên tục tại đài thvl ..”
Bảo Ngọc sững sờ trước thông tin giật râng này ,cô không tin vào tai mình đã nghe được sự thật này . Lòng cô cứ rối tung như tơ vò ,cô hối hả thúc bác tài xế quay đầu xe
-Bác mau chở cháu đến tòa án đi
-Cái gì ?? không phải cô muốn đi đến đồn..
-Bây giờ cháu có việc đến tòa án ..bác mau chạy nhanh nhất đến đó đi …mau lên đi ạ – tiếng nói hối hả của nó trước sự khó hiểu của bác tài xế
30 phút sau
Bảo Ngọc nhanh chân chạy đến trước cổng tòa án .cô đeo kính râm và đội nón vành để tránh mặt đám phóng viên đông như ruồi kia .Nó luồn lách qua đám đông tiến đến nơi xử án .Vừa bước vào đập vào mắt nó là hình ảnh bà Kim Ánh đang đứng trước vành móng ngựa với thân phận bị cáo. Bà trông tuỳn tụy hẳn với hôm qua …Có phải chăng sự quyết định này của bà đã quá đột ngột khiến chính cả bản thân bà chưa thể thích ứng .Chỉ mới tối bà ấy đã đưa ra quyết định thế này ,khiến Bảo Ngọc bất ngờ vô vàng.
Bà lặng lẽ cúi đầu trong sự chấp nhận số phận .đâu quanh đó là tiếng khóc của bà Hoàng Dung và sự lo âu của hắn.Nó như đang bị đè nặng bởi sự hối hận hay sự mãn nguyện với mối thù này ,bản thân cũng không thể nhận ra .Nó cứ đứng yên đó như không còn sức lực để đi tiếp .
Mọi thứ như chết lặng khi quan tòa tuyên án
-tòa xin tuyên án .Bị cáo Nguyễn Kim Ánh với tội danh gây tai nạn giao thông chết người được thành lập.Xét nghĩ bị cáo là một doanh nhân lớn và nhiều năm qua đã làm từ thiện giúp những trẻ em cơ nhỡ .Cộng thêm bị cáo đã tự thú về tội danh của mình,xét thấy có thể giảm nhẹ hình phạt của bị cáo . tòa xin tuyên án bị cáo chịu hình phạt 5 năm tù giam cùng với hình phạt hành chính.Lập tức thi hành án …bãi tòa…
Lời tuyên bố nghe vang dội cả phiên tòa ,bà Hoàng Dung như ngất lịm trước lời tuyên án ,hắn đau khổ nhìn mẹ mình vào tù .Riêng nó ,chết lặng đi ,giọt nước mắt rớt lặng lẽ trên má ,đôi tay nó run run buông bỏ cả tập hồ sơ vụ án . Nó không hiểu tâm trạng hiện tại của mình ,không một chút vui sướng ,mãn nguyện khi giải tỏa được mối hận này. Nó đau đớn như vừa mất đi người thân của chính mình .Nó nhìn bà Kim Ánh bị giải đi trong bộ đồ lao tù ,tay bị còng khiến tim nó như vỡ òa ,không biết động lực nào khiến nó chạy đến bên nắm lấy bàn tay ấy.
-Bảo Ngọc con đến rồi à ! Sau này Hoàng gia giao lại cho con nhé! Mẹ sẽ sớm đoàn tụ với các con – lời nói sau cùng của bà trước khi bị giải đi .
-Mẹ – tiếng gọi nhẹ nhàng của Bảo Ngọc như xé cả tâm can những người hiện diện nơi đây .Mọi hận thù như xóa bỏ ,giờ đây trong nó chỉ là sự đau đớn ,luyến tiếc với Kim Ánh.
Nó như không thể đứng vững sau tiếng kêu thất thanh cuối cùng của mình với bà Kim Ánh..Nó loạng choạng ngã quỵ trên nền gạch ,
-Bảo Ngọc ! – tiếng nó gọi hoảng hốt khi thấy nó như mất hồn .sau cú shock
-Bảo Ngọc ,em bình tĩnh lại đi
-Mẹ ,mẹ phải làm sao đây anh ? Trong tù ghê rợn đó mẹ phải làm sao chứ ? – nó khóc òa với cơn đau bất chợt của mình .
-Em bình tĩnh đi,mẹ nói mẹ sẽ vượt qua và trở lại với chúng ta ? – Hắn trấn an nó bằng những lời nhẹ nhàng,nhưng thực ra tâm cang hắn như ai xé từng cơn ,đau thắt.
Sau phiên tòa là lúc nhà Thanh Phong chịu sóng gió của dư luận ,cũng đã qua 1 ngày sau phiên tòa xét xử .Mọi trang báo đài đều đưa thông tin về vụ án của bà Kim Ánh .Đa số họ đều đồng cảm với tâm trạng của bà Kim Ánh khi cố cứu chồng nên gây ra tai nạn .Họ thương cảm hơn là chỉ trích .Một số thành phần muốn thâu tóm Hoàng Gia lại kiếm cớ lật đổ ,may thay sức mạnh và lý trí của hắn vẫn còn tỉnh táo chống chọi mọi việc vẫn thuận lợi cho sự nghiệp của Hoàng gia.
Thanh Phong mệt mỏi sau cuộc họp báo quay về .Anh nhẹ nhàng qua phòng bà Hoàng dung thăm hỏi .Sự lo lắng thể hiệnt rõ trên khuôn mặt khi nhìn bà hốc hác .Hắn không muốn đánh thức bà ,bèn lặng lẽ về phòng mình.
Một làn gió mạnh thổi qua khi hắn vừa bước vào phòng .Cơn gió rét cả tâm cang từ cửa sổ .Và hình ảnh hiện tại hắn thấy là nó đứng co mình trước lang cang cửa phòng ,trầm tư suy nghĩ.Thoáng nhìn phía sau hắn đã cảm nhận rõ sự đau buồn của nó .
-Vợ anh sao lại đứng đây ,chờ anh về à? – một cái ôm ấm áp từ phía sau ,hắn muốn lan tỏa tình yêu thương của mình cho vơi sự đau buồn của nó.
-Anh không trách em sao ? – Nó nhỏ nhẹ nói những lời yêu thương
-Sao anh lại trách em ? Nếu là anh ,anh cũng sẽ làm như thế ? – Hắn đã biết tất cả mọi uẩn khuất giữa mẹ mình và Bảo Ngọc.Hắn không hận hay trách cứ gì nó ,bởi lẽ điều nó làm là lẽ tự nhiên của quy luật con người.Hơn thế nữa ,mẹ hắn đã tự chọn sự giải thoát cho bản thân mình khỏi nổi ám ảnh 10 năm qua .Điều này không thể trách nó được.
-Vì em ..đã – Nó đau đớn cảm thấy bản thân mình có lỗi
-Em khờ quá , mẹ là người tự quyết định giải thoát bản thân khỏi tội lỗi .Em không có lỗi – hắn ôm chặt nó hơn nữa ,hắn muốn xua tan đi cái giá lạnh của nó đang phải gánh chịu
– Chúng ta phải sống tốt đợi ngày mẹ trở lại với chúng ta !! Em phải tịnh dưỡng chào đón đứa con của chúng ta nữa ? – hắn nói trong sự hạnh phúc ,sự chờ đợi những điều tốt lành !
Màn đêm lạnh lẽo se lạnh của đợt gió mùa ,duy nơi họ là sự yêu thương ,là sự ấm áp của tình yêu .Ánh trăng len lỏi qua khe cửa ,chiếu rọi căn phòng với những kỉ niệm .Mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp với sự tin
tưởng.