Đọc truyện Đồ Tảng Băng, Em Yêu Anh – Chương 17: Trước Buổi Ra Mắt
Hôm nay là ngày trọng đại với Bảo Ngọc ,cũng là ngày đầu tiên nó bước chân đến ngôi nhà hắn với tư cách là Bạn gái …Với bao cảm xúc khó tả ,Bảo Ngọc cứ trong tâm trạng hồi hộp ,lo sợ .Với nó ,ngôi nhà xa hoa ấy vốn không phải nơi mình thuộc về …Nơi đầy những vật chất xa hoa lộng lẫy hòa cùng sự lấp lánh của quyền quy giới thượng lưu,…Nó cảm nhận được vị trí nhỏ bé của mình trong thế giới quy quyền này càng căng thẳng hơn bao giờ hết , như thể nó sắp được đứng trước tòa án phán xử tội tử …Bảo Ngọc đang bâng quơ trong mớ suy nghĩ hỗn độn không hay đã gây họa …
-RẦM….!!!!
Họa ở đâu đến với nó ,khi con mắt và sự tập trung thần kinh của Bảo Ngọc thả theo buổi tiệc tại nhà hắn tối nay .Không hay va phải vào kệ chén dĩa của người ta
Tiếng lẻng xẻng của chén dĩa vỡ như vang cả một vùng trời ,khiến nó quay về với thực tại …Bảo Ngọc kịp trấn tỉnh cũng là lúc bao con mắt nhìn nó có cả hắn .Hắn chỉ biết thở dài với tài hậu đậu không ai bằng của nó:
-Đúng là heo lai gà …hậu đậu…- Hắn cười chọc ghẹo
– Hả ? gì??- Nó thất thần trả lời như vừa trên trời rơi xuống .
Bảo Ngọc chưa kịp tức với câu nói đùa vu vơ của hắn đã bị bà chủ hàng rong cho một tràn kinh thuyết
-Trời ơi là trời !! chén bát của tôi …đi đứng kiểu gì thế cô cậu kia ?? đường xá rộng thênh thang thế này mà lại đâm đầu vào hóc bò tó chỗ tui rửa bát là sao chứ ? tan từng manh giáp rồi còn đâu?? Khổ cô cậu quá ???? – Tiếng nói vang dội của chủ hàng khiến mọi người xung quanh chú ý mỗi nơi đây
Bảo Ngọc ngại ngùng, xấu hổ chẳng biết chui vào lỗ nào với lời vừa trách vừa châm biếm của bà chủ…lời nói ấy như chất xúc tác châm ngòi cho trận cười giòn tan của nhân chúng .Hắn giờ như kẻ đang xem hài cười rộn rã mà nhân vật chính không ai khác là nó ,với vai diễn chú hề đường phố
-Haha !! heo lai gà em đúng là đáng đời – hắn mỉa mai châm chọc
Lời hắn nói như châm ngòi cho ngọn lửa giận trong lòng nó bừng phát ,như đốt cháy được ngọn đuốt Olympic.Nó vung cho hắn cú đấm vào bụng rõ đau cho kẻ kia lặng im .Tiếng đấm nghe như âm thanh trống hòa cùng tiếng la của hắn ,trước bao con mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh..
– Á… – Hắn chỉ kịp thốt lên tiếng hét đứt quãng đã ôm bụng khụy gối ,loạng choạng dựa vào cột đèn bên cạnh
Mọi người như vừa chứng kiến cảnh võ thuật trong phim ,khiến ai cũng run sợ ,lặng lẽ bỏ đi trong âm thầm tránh họa không may tới mình.
-Con xin lỗi cô !! con bất cẩn quá !!! cô tính giúp con chỗ đó bao nhiêu tiền con gửi trả ..thành thật xin lỗi cô – Bảo Ngọc quay ngoắt về phía bà chủ nói lời xin lỗi
Hình tượng nó như được thay đổi nhanh chóng .khi đấm hắn như kẻ ác ma nay thì như cô thiếu nữ e thẹn trước người lạ ,khiến hắn dù đang đau cũng phải cười trừ cho tài diễn xuất của nó ,Phải nói là đỉnh của đỉnh ấy chứ..
Cô chủ như được xem một cuốn phim hành động ngắn ,vẫn còn bất ngờ và run sợ với tài năng võ của nó .Sự e dè của cô thể hiện rõ trên khuôn mặt trắng bệch
-À ..à.. k..hô..ng…s…ao..đâu ! không…có là bao ..cô…cậu cứ đi đi! – tiếng nói ngắt quãng của cô chủ kiên dè ,sợ hãi trước thiếu nữ đanh đá Bảo Ngọc
– Cô làm vậy con ngại lắm ..cô cứ cầm để sắm lại chén dĩa mới đi ạ …con mới thấy tạ lỗi được- Bảo Ngọc nhẹ nhàng để vào tay cô chủ với số tiền đền bù
-À …à..ừ..!
-Dạ ..con xin lỗi ..cám ơn cô bỏ qua – Bảo Ngọc cúi người xin lỗi ..với cô đây là những lễ nghĩa từ bé đã được sư phụ dạy
Cô chủ như thể hiểu rõ hơn về con người Bảo Ngọc ,cô vui vẻ chào tạm biệt sau bao tâm trạng sợ hãi.