Đọc truyện Đồ Sơn Ca – Chương 12: Đậu đỏ (1)
Biên tập: B3
Có một loại tình yêu, gọi là yêu đơn phương.
Người Maya tiên đoán, năm 2012 là tận thế.
Tôi là một người không giỏi thể hiện bản thân bằng lời nói, cũng đã sớm quen với việc chôn tâm sự vào sâu trong đáy lòng.
Nhìn những nữ sinh xung quanh luôn chụm đầu vào nhau trao đổi bí mật, theo bản năng tôi cảm thấy sợ hãi, có lẽ nói bí mật ra sẽ bị người khác biết, khi đó hẳn là mình sẽ cảm thấy khó chịu lắm.
Tôi chưa bao giờ nói với ai chuyện mình thầm mến cậu, nhưng dù có không giỏi biểu đạt, tôi vẫn muốn chân chính đấu tranh một lần.
Tôi dự định vào lễ Giáng Sinh năm nay sẽ tỏ tình với cậu, người tôi thầm mến suốt 2 năm qua.
Vì thế tối nào tôi cũng lén chui trong chăn đan khăn, tôi sợ bị ba mẹ biết. Tôi thường xuyên vừa đan khăn vừa vô thức cười ngốc nghếch, có thể thích một người, thật ra cảm giác rất kỳ diệu, không phải sao?
Mặc dù tôi chưa bao giờ nói ra tâm tư của mình với người khác, nhưng vẫn có người phát giác ra dấu vết, người kia là cô bạn ngồi bàn phía trước tôi —— Hứa Khởi.
Vì nhà Hứa Khởi ở gần nhà tôi, nên bình thường chúng tôi đều cùng về học.
Có lần tôi vô tình trông thấy người mình thầm mến chơi bóng rổ, liền không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần, nào ngờ bị Hứa Khởi bắt được, rồi cứ thầm trêu chọc tôi mãi.
Hứa Khởi là bạn học cấp hai của nam sinh mà tôi thầm mến, quan hệ cũng không tệ lắm. Lớp cấp hai của bọn họ cũng có vài lần tụ họp, mỗi lúc như thế, Hứa Khởi đều cười hỏi tôi có muốn đi cùng cô ấy không? Tôi thường tỏ vẻ không quan tâm mà liếc xéo cô ấy, “Hứa Khởi, sau này mình sẽ không giúp cậu làm bài tập Toán nữa.”
Hứa Khởi lập tức nhăn mặt đau khổ, giả vờ tội nghiệp nói, “Lý Đình, mình sai rồi.”
Tôi liền thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng suy cho cùng vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối. Nếu tôi đi cùng Hứa Khởi, có phải sẽ chính thức được làm quen với cậu không? Cho đến tận bây giờ, tôi còn chỉ biết mỗi tên cậu là gì, học lớp nào, thích mặc đồ trắng và xanh, thích chơi bóng rổ, còn lại đều không biết gì cả.
Tôi không dám tìm người khác hỏi thăm, tôi sợ hỏi thăm xong sẽ bị người ta nghi ngờ tôi thích cậu.
Tôi luôn cẩn thận từng bước như vậy, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hứa Khởi lại nghĩ thoáng hơn tôi rất nhiều, cô ấy luôn nói sắp đến ngày tận thế rồi, thay vì ở nhà làm chuyện mình không thích thì thà rằng đi chơi tưng bừng một trận còn hơn.
Vì vậy buổi chiều tan học, trên đường về, cô ấy luôn đeo tai nghe, dịu dàng khéo léo gọi điện thoại với một nam sinh, tôi không biết nam sinh kia là ai, nhưng giọng điệu ngọt ngào của Hứa Khởi rõ ràng đến mức tôi cũng nghe ra.
Tôi luôn chậm rãi dắt xe đạp đi bên cạnh cô ấy, tuy trong lòng hướng tới phong thái tự nhiên cởi mở của cô ấy, nhưng lại vẫn không thể quên được sự thật rằng mình sắp phải thi Đại học.
Tôi không mong ngày tận thế, tôi còn chưa yêu đương, nội dung tỏ tình ngày lễ Giáng Sinh tôi cũng đã nghĩ xong rồi.
Tôi muốn nói với cậu, tôi muốn cùng cậu thi vào một trường Đại học.
Nghĩ đến việc, có lẽ mùa hè năm sau, tôi có thể cùng cậu đi trên con đường trồng đầy cây ngô đồng ở hai bên, trong không khí tràn ngập hương vị mát mẻ thuộc về mùa hè, không nhất định phải tay trong tay, chỉ cần có thể an tĩnh sóng vai đi cùng cậu, đó đã là niềm hạnh phúc cực kỳ lớn lao rồi.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế là tôi có quá nhiều bài tập và đề thi phải giải, tôi luôn cưỡng chế bản thân mình không được nghĩ đến cậu khi đang học, chỉ có mười phút ra chơi, tôi mới được nghỉ ngơi chốc lát.
Ba phút đầu, tôi sẽ cầm chiếc cốc nhựa màu hồng của mình ra cuối lớp rót đầy một cốc nước nóng.
Bảy phút sau đó, đôi khi tôi sẽ bưng cốc bằng hai tay, nhìn ra ngoài cửa sổ bằng một cảm giác không tên. Bầu trời ảm đạm, học sinh cùng kéo nhau đi WC, vũng nước nhỏ trên đất dường như không bao giờ biến mất, cùng với… cậu bên cửa sổ.
Đáng tiếc là phần lớn thời gian tôi không thấy được cậu, rèm cửa sổ màu lam của cậu luôn được kéo lên, che mất tầm mắt tôi.
Cho nên càng nhiều thời điểm, tôi chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, viết lung tung một vài câu vào giấy nháp, đại đa số đều là lời tỏ tình trong phim ảnh.
Đến nay tôi vẫn nhớ rõ bộ phim “Koizora” mà mình đã từng xem. Mika và Hiro tay trong tay đi dưới tuyết, rồi nhìn nhau mỉm cười. Tôi bị tình yêu này cuốn hút, khi ấy xem xong còn khóc đến không thành tiếng.
(*) Bê: Koizora – Sky Of Love, tuyệt tác trong lòng Bê nè huhuhu. Có ai xem phim này chưa? Bản điện ảnh của Miura và Yui đóng ấy. Xem xong khóc gần chết T^T
Từ đó tôi sẽ thi thoảng tìm bộ phim điện ảnh, dù có phải là phim kinh điển hay không, tôi cũng sẽ chọn cách tranh thủ xem trộm vào ngày nghỉ, vì những bộ phim đó miêu tả cả nụ cười lẫn nước mắt trong tình yêu.
Hứa Khởi luôn nói tôi giống như một người già lập dị.
Trước lời nhận xét này, tôi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
***
Hôm nay đến phiên tôi và nam sinh luôn trầm mặc ít nói ngồi cùng bàn trực nhật, Hứa Khởi nói cô ấy có chút việc nên về trước, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, càng thêm nhàn nhã làm vệ sinh.
Nhưng nam sinh ngồi cùng bàn lại làm rất nhanh, thoắt cái đã làm xong rồi, thấy tôi vẫn còn cọ tới cọ lui, cậu ta nở nụ cười thường thấy, lắc lắc chiếc chìa khoá ở trước mặt tôi: “Đêm nay cậu định ngủ lại đây luôn à?”
Tôi nghe vậy thì mặt lập tức đỏ bừng, tuỳ tiện thu lại sách vở trên bàn rồi đeo cặp bước nhanh ra khỏi lớp.
Khi đi đến đầu cầu thang, tôi nghe thấy tiếng cậu ta khoá cửa, âm thanh vang lên trong hành lang yên tĩnh nghe đặc biệt chói tai, bấy giờ tôi mới phát hiện sắc trời đã tối lắm rồi.
Tôi và cậu ta một trước một sau đi đến bãi đậu xe của nhà trường, vừa định dắt xe đạp ra, tôi liền nghe thấy cậu ta gọi tên mình.
Tôi hơi kinh ngạc quay lại nhìn cậu ta, trong gió rét lạnh thấu xương, tóc mái cậu ta bị thổi lên, nửa gương mặt giấu trong cổ áo, chỉ lộ ra đôi mắt đen như mực. Hai tay cậu ta đút trong túi áo khoác thật dày, thấy tôi nhìn lại, dường như cậu ta hơi mất tự nhiên mà đá đá tuyết bị quét sang một bên, “Cậu về một mình có sợ không? Có cần mình đưa cậu về không?”
Tôi ngẩn người, dứt khoát lắc đầu, “Mình không muốn làm phiền cậu.”
Vì sắc trời tối tăm, tôi không thấy rõ vẻ mặt cậu ta, chỉ thấy cậu ta thở nhẹ một hơi, làn khói trắng lập tức tan biến trong gió rét, “Vậy cậu có đèn pin không? Mình có thể cho cậu mượn.”
Tôi vẫn chọn cách từ chối ý tốt của cậu ta, chắc là lúc này cậu ta cũng đoán được câu trả lời của tôi nên không nói gì nữa, đi thẳng vào bãi đậu xe dắt xe ra, sau khi nhắc tôi đi đường cẩn thận thì nhảy lên xe chậm rãi đạp đi khỏi tầm mắt tôi.
Tôi cũng dắt xe đạp của mình, lại đột nhiên phát hiện không biết ai chơi xấu nhổ mất van xe đạp từ bao giờ, tôi nhìn quanh bốn phía, nhận ra bãi đậu xe lớn như vậy chỉ có một mình tôi và chiếc xe đạp bị phá hỏng.
Mắt thấy trời sắp tối hẳn, tôi cắn môi, đành phải đẩy xe về nhà.