Đọc truyện Đồ Nhi Vi Sư Không Xuống Núi – Chương 29: Nhưng Đồ Đệ Của Ta Muốn Giết Ngươi!
Uông Hải vẫn đang kêu thảm, hiện giờ đã hóa thành một ngọn lửa, tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng khắp nơi, khiến người nghe cảm thấy da đầu run rẩy.Hai tên đệ tử kia của gã lúc này động cũng không dám động, toàn thân phát run đứng nguyên tại chỗ, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn Tu Thần một cái.Điều này khiến Kinh Như Tuyết cảm thấy bọn họ vô cùng hèn mọn.Cùng là đồ đệ, ít nhất cái tên đàn bà kia còn có tình có nghĩa hơn nhiều, còn dám xông lên phản kháng.Tu Thần đi tới trước mặt Lý Như Ý, sau đó ngồi xổm xuống.”Nhìn thấy kết cục của thằng ngốc kia chưa? Ta hỏi ngươi đáp không được nhiều lời.” Tu Thần nói.Lý Như Ý theo bản năng nhìn thoáng qua chỗ Uông Hải.Lúc này nửa người dưới của Uông Hải đã thành tro bụi, nhưng lại chưa chết được vẫn còn phải nhận tra tấn.Quả thực thảm tới phẫn nộ!Lý Như Ý nuốt nước miếng thật mạnh, sau đó điên cuồng gật đầu.”Nói ra hiểu biết của ngươi về Linh đan tiên thiên.” Tu Thần ôm lấy Kim Cầu nói.Kim Cầu bị Tu Thần ôm lấy có vẻ rất không vui, vẫn luôn kêu ô ô.”Còn kêu nữa ta sẽ ăn ngươi.” Tu Thần nhìn thoáng qua Kim Cầu nói một câu.”Ô!” Kim Cầu lập tức không dám kêu nữa, nhưng lại đóng ánh mắt lại.”Ta cũng chỉ biết được Linh đan tiên thiên này từ trong một bản sách cổ.
Tương truyền, trong thiên địa có một vài thánh địa linh khí nồng đậm sẽ dựng dục ra linh dược Thiên giai.
Mà linh dược kia trải qua nhiều năm tháng trưởng thành trong linh khí nồng đậm sẽ sinh ra linh tính, dựng dục linh thai.””Linh thai này đã hấp thu tinh hoa linh khí thuần túy nhất thiên địa mà thành, lấy dược thảo hóa đan, sử dụng linh năng kim sắc hộ xác tạo ra hình dáng như quả cầu, che chở linh đan tiên thiên đang biến hóa bên trong.
Chờ tới lúc Linh đan phá vỏ mà ra thì nó sẽ trở thành tuyệt phẩm Thánh đan tiên thiên trong truyền thuyết, một khi cường giả đỉnh cấp luyện hóa nó xong sẽ có cơ hội bước vào Thánh Vương cảnh!””Mà tu luyện giả bình thường sau khi dùng nó có thể cải tạo thiên phú bản thân, nhất định đạt được thiên tư bậc tám trở lên, thậm chí có xác suất rất lớn trở thành thiên tư bậc chín chí tôn!””Tiền bối…!Vãn bối thật sự sai lầm rồi, cầu ngài thả cho tiểu nhân một con đường sống.
Chỉ cần tha cho tiểu nhân một mạng hèn này, về sau chỉ cần một câu nói của ngài, ta băng sông vượt lửa cũng không chối từ!”Sau khi nói rõ hiểu biết của mình về Linh đan tiên thiên, Lý Như Ý lập tức lên tiếng cầu xin tha thứ.Lúc này Tu Thần mới hiểu ra.Bảo sao sau khi thấy Kim Cầu, hai người này đều biến thành kẻ ngu ngốc cứ thế lao lên.
Thì ra là như vậy.Người tu luyện bình thường, sau khi dùng Kim Cầu có thể cải tạo lại thiên phú bản thân, hơn nữa thấp nhất cũng là bậc tám! Chẳng những thế còn có tỷ lệ trở thành thiên tư bậc chín giống như Kinh Như Tuyết hiện giờ nữa.Còn cường giả dùng xong lại có cơ hội bước vào Thánh Vương cảnh.Tu Thần mơ hồ nhớ rằng, tu vi đỉnh cấp của thế giới này chính là Thánh Vương cảnh.Không ngờ tên nhóc này lại biến thái, đáng giá tới như vậy!Khó lường, khó lường, nghe xong hắn cũng không nhịn được muốn ăn nó, nhưng mà hình như tác dụng cũng không lớn lắm.Thánh Vương hay không phải Thánh Vương, chả phải cũng như nhau sao?Đi vào trong lĩnh vực của hắn thì vẫn phải quỳ gọi hắn là ông nội.Hơn nữa, công năng cải tạo thiên phú thân thể này đối với Tu Thần mà nói cũng là rác rưởi.Dùng xong chỉ là có cơ hội trở thành thiên phú bậc chín thôi, chứ không nhất định.Còn hắn điểm hóa thì 100% trở thành thiên phú bậc chín đó.”Đi đi, ta không giết ngươi.” Tu Thần mỉm cười đứng dậy, xoay người rời đi.Lý Như Ý nghe thấy hắn nói vậy, vẻ mặt vô cùng kích động.Đại năng siêu cấp như vậy chắc chắn nói lời giữ lời! Bản thân xem như có thể bảo vệ được một mạng này rồi!”Nhưng đồ đệ của ta muốn giết ngươi, ta cũng không có cách nào cả.” Tu Thần đi được vài bước quay đầu lại, nhếch miệng cười.Lý Như Ý vừa cảm thấy may mắn vì thoát được một kiếp, sau khi nghe thấy Tu Thần nói những lời này thì con mắt trợn tròn như muốn nứt ra, toàn thân bởi vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy.Kinh Như Tuyết chậm rãi bước tới, mặt không chút thay đổi đánh một chưởng không nghiêng không lệch về phía đầu Lý Như Ý đang nằm trên mặt đất.Ba người còn lại thì bị Kinh Như Tuyết chém chết trong vòng ba hơi thở.Toàn bộ quá trình Kinh Như Tuyết đều không nói câu nào, khuôn mặt lạnh lùng vô tình, hành động đơn giản thô bạo, hoàn toàn không dây dưa.Tu Thần cầm Kim Cầu trở lại lương đình, ngồi xuống, nhìn tên nhóc trong tay.Như vậy xem ra, tên ngày hôm qua chắc là một tồn tại siêu cấp trâu bò rồi.
Tên đó nói vật nhỏ này là của y, vậy hẳn là đã sớm giam cầm nuôi dưỡng, chỉ là không biết vì sao để cho nó trốn thoát được.Quan trọng nhất là bảo bối như vậy lại bị bản thân nẫng đi mất, tên kia chắc chắn sẽ không hết hy vọng, có lẽ rất nhanh sẽ tìm tới cửa.Nhưng mà Tu Thần lại không lo lắng chút nào.Giết hóa thân của ngươi không có kinh nghiệm, vậy giết bản tôn của ngươi chắc sẽ rơi ra rất nhiều kinh nghiệm chứ nhỉ?Nghĩ tới đây, hắn đã có chút không đợi được nữa.”Tên kia là cần nhờ ngươi mới bước vào Thánh Vương cảnh sao? Xem ra ngươi rất trâu bò nhỉ.” Tu Thần nhìn Kim Cầu, chậc chậc nói.”Ô ô ô!”Kim Cầu phát ra âm thanh kiêu ngạo, giống như đang nói: Ngài cứ nói giỡn rồi, bản Cầu Cầu vốn đã trâu bò rồi!Tu Thần cười ha ha, gõ gõ vỏ ngoài của tên nhóc này, sau đó vứt nó xuống.”Ngaoooo!”Kim Cầu rơi xuống mặt đất, thì lập tức hung hăng vọt về phía Tiểu Bạch và Tiểu Vũ.Hiện tại hai tên kia đã bị Kim Cầu ngược đãi thành sợ, tu vi của hai đứa bọn chúng hoàn toàn không phải đối thủ của Kim Cầu, cho nên bị nó đè ra mà đánh.Thấy Kim Cầu lăn về phía mình, chúng nó sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi.
Chỉ là càng chạy Kim Cầu càng đuổi tới vui sướng, ba tên này đùa tới gà bay chó sủa, vô cùng náo nhiệt.Kinh Như Tuyết nhìn ba tên đùa giỡn với nhau, trên mặt hiện lên ý cười ấm áp, sau đó nàng nhìn về phía bóng lưng Tu Thần, khóe miệng cũng cong lên.Có một sư phụ thực lực thần bí khó lường khiến người ta sùng bái kính trọng, lại có mấy vật nhỏ nghịch ngợm gây sự, nàng có một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có tràn ngập trong lòng.”Nếu như có thể vĩnh viễn như vậy, ta nguyện ý từ bỏ việc báo thù, vĩnh viễn ở bên cạnh sư phụ như vậy.” Kinh Như Tuyết thầm nghĩ trong lòng..