Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi

Chương 74: Bảo Tháp


Đọc truyện Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi – Chương 74: Bảo Tháp


Không thể không nói,cái tên Mộ Thiên Dao này làm người vẫn rất thành công. Vừa nghe nói nàng có nguy hiểm, nhất thời, khắp trên dưới cao thấp trong cốc, sôi trào ,ngay cả Thương Phong ngày thường ít qua lại cùng Mộ Thiên Dao đều nhịn không được sốt ruột …
Bất quá, mấy người đều vô thanh vô tức nhắm tới cửa chính vào Vô Nhai động mà ào đi…
Nhìn lẫn nhau, hơi thở quỷ dị lưu chuyển, mấy người vẫn im lặng nhìn nhau, hoa lửa bắn ra bốn phía. Tuy là đồng môn sư huynh đệ, nhưng đối với thân phận của những người khác, không thể không nói, đây là một vấn đề mẫn cảm. Lúc này, bọn hắn nhìn cửa đá trong động, tự nhiên biết phía sau cửa đá che giấu cái gì. Có một lần , bọn hắn vì thế mà đến, cho đến tận sau đó, bọn hắn cam tâm rời khỏi, quyết tâm không bước vào nữa. Nhưng bây giờ, vì trong lòng lo lắng, bọn hắn không thể không đến đây lần nữa…
Huyền Thiên cốc, tung hoành đại lục, từng đứng trên đỉnh đại lục, thịnh cực nhất thời, thế lực của nó cho dù là đế quốc cũng không dám đối chọi lại.

Xuống dốc đã ngàn năm qua, nhưng hùng hồn khí thế vẫn như cũ, dư uy lắng đọng lại, thân ảnh Từ bá có chút nhỏ bé đứng lặng trước bảo tháp cao lớn, biểu tình trên mặt lãnh khốc hung ác cùng nham hiểm. Huyễn Thần tộc quá mức thần bí, cho dù hắn thủ hộ ở đây mấy trăm năm, vẫn như cũ không tìm ra bí mật lớn nhất của Huyễn Thần tộc, bất quá, những cái đó đều không còn trọng yếu …
Kiệt kiệt cười lạnh, nay, hết thảy đều là của hắn, bí tịch võ công vô thượng, tài phú vô thượng, những thứ đó đều là của hắn. Ngàn năm trước sở dĩ Huyễn Thần tộc xuống dốc, bất quá là do bọn họ ngốc mà thôi. Hừ, nay tất cả mọi thứ vào tay hắn, thần binh lợi khí trong tay, thiên hạ ai dám cùng hắn tranh phong?
“Ha ha ha ha…” Dường như nghĩ đến mình đứng thẳng trên đỉnh thế giới, có vạn người phủ phục dưới chân. Hắn cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn, làm cho tâm của hắn cực độ bành trướng, những thứ đó, không phải là giấc mộng cả đời nam nhân theo đuổi sao?
“Oanh ——” Tay áo phất một cái, đại trận trước mặt vô thức được đẩy ra. Nếu đã đến được nơi này, vậy hiện tại chẳng có cơ quan gì ngăn hắn lại được. Hắn nhất định sẽ đi đến tầng cao nhất, đó là nơi cất chứa tất thảy bảo vật mà Huyễn Thần tộc sở hữu——
Nhấc chân bước vào, tuy rằng hắn có võ công cao cường lại có nội lực mấy trăm năm kề thân, nhưng vẫn không dám xem thường cấm chế do các tiền bối trong Huyễn Thần tộc thiết trí. Về điểm này, trừ bỏ huyết thống thuần khiết của Huyễn Thần thì người khác đừng mơ tưởng tiến vào. Trừ phi có sức lực siêu nhân, cường chế xâm nhập ——
Bất quá, Từ bá đối với bản thân rất có tin tưởng, hơn nữa, hắn đã bị bảo vật mê tâm, lúc này, không rảnh nghĩ được nhiều như thế… Chỉ biết là, nơi đó có mục tiêu bảo vật trong mấy trăm năm ròng… Nhất thời, khuôn mặt cười tựa con diều hâu hung ác, biểu tình dữ tợn mà vặn vẹo, không có chút đạm mạc cùng hiền lành từng có. Vẻ tươi cười làm người ta phát lạnh, đều khiến nghĩ đến một cái từ: đáng khinh…
————
Mười mấy người không nói năng gì, một đường đi thẳng tới. Trước đó Mộ Thiên Dao đi vào rồi lại đếnTừ bá theo sau, cho nên đem hết cơ quan trận pháp bên trong phá hư hầu như không còn, tự nhiên tiện nghi cho đoàn người Thương Hồ…

Ven đường không có chút dấu vết đánh nhau, nhưng hoàn toàn có thể nhìn thấy dấu vết có người đi qua. Mười mấy người khi nhìn thấy Huyền Thiên cốc tương đối rung động, càng thêm đối với hành tung của Mộ Thiên Dao cảm thấy hứng thú, nhìn nhau, sau đó ăn ý không có hỏi thêm gì nữa, truy tung theo dấu vết…
————
“Tu La quạt, cư nhiên là bài danh đệ tam binh khí phổ Tu La quạt…” Mất chút khí lực,cuối cùng cũng mở được đại môn bảo tháp. Vừa tiến vào, Từ bá liền bị bảo vật chồng chất thành núi bên trong làm cho sợ ngây người. Hắn tùy ý ném tới góc đệ tam binh khí phổ Tu La quạt bài danh trên giang hồ. Nghe nói Tu La quạt chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, không có người nào nhìn thấy, nguyên lai bị mai một ở trong này a… .
“U Minh đao… Phệ Hồn roi…” Hai mắt Từ bá đỏ lên nhìn từng vật tùy ý chất đống, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía. Trên mặt nhe răng cười khiến cho cơ bắp đều có chút cứng ngắc : “Ha ha ha ha, đều là của ta, đều là của ta…” Từ bá ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, không ngờ rằng a, vật của Huyễn Thần tộc, hao hết tâm tư bảo tồn cho đời sau đều rơi cả vào túi tiền của ta đi! !
Xem đi xét lại một đống vàng bạc châu báu trước mặt, tuy rằng Từ bá đỏ mắt, nhưng không đến mức mất đi lý trí, lưu luyến một chút, hắn liền nhấc chân đi đến tầng thứ hai. Hắn biết, mới tầng thứ nhất mà đã có nhiều vật quý như vậy,đương nhiên tầng thứ hai sẽ không thể ít hơn. Có điều, mục đích cuối cùng của hắn chính là tầng thứ bảy, tầng cao nhất! !

Bí mật lớn nhất của Huyễn Thần tộc, còn có một viên Long đản. Nghe nói đó là trứng của Ngũ trảo Kim Long thủ hộ Huyễn Thần tộc. Vật kia chỉ có người trong Huyễn Thần tộc biết! ! Đây cũng là mục đích của Từ bá, thần long a, gió lốc cửu thiên, thanh chấn thiên địa, có nó, như vậy hắn còn phải sợ gì nữa?
Đột nhiên, toàn bộ bảo tháp bắt đầu chấn động, có loại cảm giác lung lay sắp đổ. Từ bá biến sắc: sẽ không là trải qua nghìn năm, tháp này không dùng được nữa đi? ?
Sau đó, chấn động này chậm rãi thổi quét toàn bộ Huyền Thiên cốc. Một tiếng long ngâm vang trời truyền ra ——


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.