Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi

Chương 48: Biến Thiên


Đọc truyện Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi – Chương 48: Biến Thiên


Thứ Nguyên đại lục, thiên hạ chia làm sáu phần, phân cách đã ngàn năm, cho tới nay, Cổ Phong hoàng tộc vẫn như trước là lực lượng cường đại nhất .
Đêm lạnh lẽo như đã vào dịp rét đậm, địa thế Cổ Phong quốc trên Thứ Nguyên đại lục nằm ở phía Nam, khí hậu ôn hoà, nhưng đến buổi tối, nhiệt độ trong không khí giảm xuống, vẫn có thể cảm giác được một chút lạnh ý…
“Quốc sư, thế nào rồi?…” Một thân vàng nhạt, thong thả bước lên những bậc thang quanh co khúc khuỷu kéo dài, đây là Vọng Tinh lâu cao nhất trong hoàng thành, đứng ở nơi đây, có thể quan sát toàn thành ——
“Haiz…” Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lão giả một thân trường bào xanh nhạt, chậm rãi xoay người lại, xương gò má treo cao, hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía, quanh thân mang một loại khí thế lạnh nhạt như thanh phong, còn có ẩn ẩn lộ ra 1 cỗ hơi thở đạo cốt tiên phong, người đó —— chính là Quốc sư của Cổ Phong quốc Ngàn Thanh đạo nhân!
“Quốc sư vì sao lại thở dài?” Hơi hơi ghé mắt, thân ảnh vàng nhạt không dấu vết nắm chặt hai đấm: “Chẳng lẽ xuất hiện chuyện xấu? ?”

“Bệ hạ, vài ngày trước thần quan sát các ngôi sao trên trời vào ban đêm, phát giác đế tinh tại phía Đông Nam ảm đạm không ánh sáng, tử tinh phóng hoa, ẩn ẩn có thế thủ nhi đại chi*——” Thần sắc của Ngàn Thanh đạo nhân buồn bã, đỉnh lông mày nhăn thành một đường, trên thân toát ra loại hơi thở lạnh nhạt hơi đạm mạc không chọc phàm trần, giống nhưvừa kiểu khí thế tiên phong đạo cốt mới rồi là một loại ảo giác vậy ——
(*)Tức người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác
“Cái gì?” Sắc mặt hoàng đế hơi đổi, sau đó nhìn về phía Đông Nam: “Ở nơi đó là…” Đồng tử hơi hơi co rụt lại, đầu ngón tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay mà không tự biết.
“Huyễn Thần di chỉ, chúng ta luôn luôn tìm kiếm di chỉ còn tồn tại của Thần tộc! ! Chỉ có thể xác định ở phía Đông Nam nhưng cụ thể là chỗ nào, thì vẫn chưa có được tin tức chuẩn xác ——” Ngàn Thanh đạo nhân xoay người nhìn về phía Đông Nam, trong mắt xẹt qua một tia quang mang không rõ.
“Huyền Thiên cốc sao?” Lạnh lung cười một tiếng, hai tay hoàng đế chống đỡ ở trên tường thấp phía trước, thân mình hơi hơi đẩy lên trước: ” Địa chỉ cụ thể trẫm đã biết, chỉ là… không biết tiến vào bằng cách nào thôi —— “
“Thật sự?” Bộ ngực của Ngàn thanh đạo nhân không tự chủ được phập phồng mãnh liệt: “Người đã tìm được Huyễn Thần di chỉ? ?” Hắn thật không dám tin, nghìn năm qua, Huyễn Thần di chỉ vẫn là một cái tâm bệnh của bọn hắn, xem ra, lần này có thể giải quyết được rồi…
“Đúng vậy, thái tử đã truyền tin về, mấy ngày tới đây hắn có thể có hành động, bất quá…” Hơi hơi dừng một chút, hoàng đế quay đầu, nghiêm túc nhìn Ngàn Thanh đạo nhân: “Mấy thế lực lớn khác cũng có được tin tức này, xem ra, lần này, Quốc sư tất phải tự mình đi một chuyến —— “
Ngàn Thanh đạo nhân sợ hãi hơi hơi xoay người: “Đây là hạnh phúc của vi thần, thần định không cô phụ tâm ý của bệ hạ—— “
Gió đêm đánh úp lại, Ngàn Thanh đạo nhân yên tĩnh đứng thẳng trên lầu cao, bóng dáng hắn ở dưới bầu trời đêm có chút cô tịch, thân ảnh vàng nhạt kia đã sớm đi xa.
“Huyễn Thần di chỉ…” Hít vào một hơi, ngữ khí bay theo gió ——

“Huyễn Thần di chỉ, đem đến thịnh nộ của trời xanh, tế máu đầy trời…”
————
“Sư phụ…” Không nghe thấy Mộ Thiên Dao trả lời, Thương Nhiên lại nghi hoặc kêu lên.
“Có chuyện gì?” Tận lực khiến cho thanh âm của mình nghe qua lạnh nhạt, giống như ngày thường.
“Sư huynh nói, bây giờ có dông tố, đệ tử sợ…” Thương Nhiên rụt lui thân mình, nhìn bóng dáng sợ hãi rụt rè của thân ảnh in ngược trên cánh cửa,khiến cho Mộ Thiên Dao nhất thời không biết nói gì.
“Đi tìm các sư huynh của ngươi!” Mộ Thiên Dao vừa thu lại nội kình, hơi hơi ói ra một ngụm trọc khí, bình phục lại tư tưởng không bình thường trong óc, đem lau mồ hôi lạnh vừa đổ ra. ( Tư tưởng gì ta *chớp chớp mắt*)
“Các sư huynh đều không thèm quan tâm con ——” Thương Nhiên thảm hề hề nói: “Sư phụ, chẳng lẽ ngay cả người cũng không quan tâm tới đồ nhi sao, chẳng lẽ người nhẫn tâm để cho một mình con trải qua một đêm lạnh lẽo tịch lieu bên ngoài này,ngoài này mưa to lại có sấm chớp, một mình sẽ lạnh run…”
Càng nghe, hắc tuyến trên trán Mộ Thiên Dao rơi xuống càng nhiều, kẻ bên ngoài càng nói càng hăng say, hơn nữa ngữ khí như vậy, câu chữ như vậy, giống như là đã viết kỹ từ lúc trước, hiện tại chỉ là ở bên ngoài đọc thật diễn cảm mà thôi——

“Tốt lắm, vậy lăn vào đây cho ta! !” Tay một hấp, đại môn lập tức mở ra.”Phanh ——” ngay từ đầu đã dán vào đại môn, nhất thời mỗ nhân trong dáng vẻ thằn lằn ngã sấp xuống kiểu chó ăn phân ——
Từ trên nhìn xuống Thương Nhiên bốn chân vào trước , chật vật nằm úp sấp trước mặt, Mộ Thiên Dao nhịn cười không được, hơi hơi lắc lắc đầu, nhìn nhìn ra phía bên ngoài, trên trời một mảnh tối đen, trừ bỏ trên hành lang thắp đèn lồng sáng chói ra, bên ngoài quả thật không có một bóng người, trên bầu trời ngay cả một ngôi sao nhỏ cũng không có, hơn nữa gió lạnh từng trận thường thường thổi qua, đèn lồng trên hành lang trái rung phải động, khung cảnh quả là dọa người mà ——
“Oa, bên ngoài hảo dọa người, mau mau đóng cửa lại ——” mạnh đạn nhảy dựng lên, Thương Nhiên nhìn bên ngoài gió lạnh vù vù, nhất thời sắc mặt trắng nhợt, chạyphốc qua đóng cửa lại, sau đó lại vỗ vỗ ngực, tim có chút đập nhanh, lúc này mới đem hai mắt tinh sáng nhìn Mộ Thiên Dao.
“Kỳ quái, thời tiết hôm nay rất tốt, tại sao đột nhiên ngay cả một điểm sao nhỏ cũng không có? Chẳng lẽ là thời tiết sắp thay đổi? ?”Mộ Thiên Dao cau mày tự mình thì thào lẩm bẩm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.