Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi

Chương 27: Độc Thủ


Đọc truyện Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi – Chương 27: Độc Thủ


Thở dài lần thứ 102, Mộ Thiên Dao hai tay ôm đầu gối, lăng lăng nhìn tình cảnh trước mặt.
Lúc ấy sau khi trụy nhai, trong lòng nàng liền không ngừng ai thán, lần này nhất định là chết chắc rồi, nàng khẳng định sẽ không có vận tốt xuyên qua như vậy nữa, đang bi thương ai ngờ sau khi ngã xuống, trừ bỏ xương sườn bị gãy 2 cái thì ngoài ra nàng cư nhiên không chịu nhiều trọng thương.
Ngửa đầu,chỉ thấy phía trên quanh quẩn trước mặt một tầng sương mù xinh đẹp xa hoa hồng sắc, lúc ấy ngã xuống thì nàng không có thời gian chú ý, lúc này nhìn kỹ, mới phát hiện, chướng khí này cùng đầm lầy trong truyền thuyết ở trên rất giống nhau, bất quá, nàng lại có chút hoài nghi, vì sao nàng không có việc gì là sao?
Hấp hấp cái mũi, thân thể vô cùng khỏe của nàng, cư nhiên bị cảm ——
Đứng lên, chịu đựng đau đớn, kéo kéo quần áo trên thân bị phá hư,nàng vuốt vuốt những sợi tóc bù xù rối tung, chậm rãi hướng phía trước đi đến, nơi này là ở chỗ sâu bên trong thâm cốc, cho dù muốn đi ra cũng là nói dễ hơn làm a, bất quá, kiếp trước nàng có từng ghi chép một tháng cuộc sống trong rừng mưa đề phòng một ngày cần cho nhiệm vụ, tin tưởng, vào lúc này, thâm cốc này hiểm ác như thế nào nữa, nàng hẳn là cũng có thể tạo đường ra đi?

“Xôn xao…” Một trận thanh âm lá cây rơi xuống ào ào, thoáng chốc Mộ Thiên Dao dùng toàn bộ tinh thần để đề phòng, chẳng lẽ nơi này có dã thú?
Đúng rồi, tựa như trong Ác Ma cốc vậy trong tiểu hồ xinh đẹp không phải còn có cá sấu sao,điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên ! !
Kéo bước chân có chút trầm trọng, hướng phía trước đi đến, bụi cây cao lớn, nơi này thật ra cũng tương tự như rừng mưa nhiệt đới thôi, Mộ Thiên Dao ngựa quen đường cũ rất nhanh mặc định đi về phía trước, chung quanh phân biệt không ra niên đại, phân biệt không ra giống cây cối, đại thụ cao lớn che kín trời, , khiến cho mặt đất trong rừng rậm có vẻ có chút âm u ẩm ướt.
Tuy rằng xương sườn bị thương, bất quá, tốc độ của Mộ Thiên Dao vẫn là nhanh dị thường, rất nhanh, liền hữu kinh vô hiểm đi xuyên qua rừng cây, ánh vào mi mắt là mặt cỏ nguyên vẹn xanh xanh, bên cạnh mặt cỏ là một hồ nước thật lớn.
Nơi này làm sao có thể là thâm cốc a, cũng không khỏi quá lớn đi? Mộ Thiên Dao táp lưỡi ——
Nhìn thấy có hồ, Mộ Thiên Dao thoáng chốc cũng đã quên trong hồ có lẽ sẽ có nguy hiểm, nhất thời chạy qua rất nhanh, trên thân hôm qua dính nước mưa, quần áo vẫn còn gấp dính ẩm ướt ở trên thân còn có chút cảm giác dính dính, làm cho nàng rất là khó chịu ——
Cho rằng trong thâm sơn dã cốc cũng sẽ không có người nào (quan niệm sai lầm a *lắc đầu tiếc hận*), Mộ Thiên Dao nhất thời không có cố kỵ gì cởi bỏ quần áo trên thân xuống, chậm rãi chìm vào trong nước, nước hồ trong suốt thấy đáy, không phải rất sâu, trong nước cũng không có bèo gì, hết thảy vừa xem liền hiểu ngay, tự nhiên cũng không cần lo lắng có cái nguy hiểm gì ——
————
Ác Ma cốc…

Toàn bộ bao phủ ở trong một mảnh áp suất thấp.
“Chết tiệt, ngươi làm sao có thể để cho hắn ở lại ở dưới vách đá như thế? Tại sao ngươi lại không để hắn đi lên trước?” Giờ phút này, Thương Hàn thường băng mạc lạnh nhạt, cư nhiên thất thố tóm vạt áo trước của Thương Phong rống to.
“Đại sư huynh, ngươi bình tĩnh một chút, phía dưới vách núi đen là cái gì, ai cũng không biết, sao không tính đến việc sư phụ còn đang chờ chúng ta đi cứu hắn lên? Hiện tại trước hết chúng ta vẫn là suy nghĩ làm như thế nào hạ thuyền đi xuống đáy núi——” bát đồ đệ Thương Tiếu tiến lên, gỡ tay Thương Hàn ra, sau đó vỗ vỗ bả vai Thương Phong, gật gật đầu.
“Dưới đáy cốc, không có người nào có thể đi được, Thiên Tuyệt lão nhân từng nói qua, phía dưới còn có một tầng chướng khí ngăn cản, người thường chỉ cần dính lên một giọt, sẽ lập tức bị mất mạng ! !” Thất đồ đệ Thương Mạch nặng nề nói.
Ánh mắt Thương Hàn trầm xuống.”Đúng rồi, không phải tứ sư huynh bách độc bất xâm sao, có thể cho tứ sư huynh đi xuống xem a…” Thương Nhiên đứng lên, nhìn Thương Hồ vẫn trầm mặc như trước, sau đó đối với Từ bá mang sắc mặt lo lắng đứng ở một bên, nói: “Từ bá, đường đi xuống dưới chỉ có một cách là từ mặt trên vách núi đen đi xuống thôi sao?”
Từ bá dừng lại động tác tới tới lui lui tiêu sái, nói: “Đúng vậy, chỉ có một đường này, tứ phía phía dưới là tuyệt bích, thiếu gia nếu thật sự còn sống, cũng là không có cách nào đi ra ! !” Từ bá sắc mặt lo lắng không thôi.
“Hảo, một khi đã như vậy, Từ bá ——” Thương Hàn đứng lên, băng lãnh im lặng phân phó trước: “Đem lấy toàn bộ dây thừng trong cốc đến, tứ sư đệ, sự tình đi xuống đáy núi liền giao cho ngươi !”

————
Hơi hơi tựa vào bên bờ, thế này Mộ Thiên Dao mới có thời gian tỉnh táo trầm tư lại, thời điểm vừa mới ngã xuống dưới, trong lòng cón đang bận tức giận bất bình ân cần thăm hỏi ông trời trước, sau đó vội vàng tìm đường ra, lúc này, nàng càng nghĩ đến càng thêm thấu triệt, còn nhớ rõ, thời điểm ngã xuống khỏi vách núi đen, dây leo bền chặt mà đôi tay nàng còn gắt gao bắt lấy cứ như vậy chặt đứt, ngay từ đầu còn không có tâm trí nào mà để ý, nhưng khi tinh tế suy nghĩ, dây leo bền chặt bị gãy như vậy… Cư nhiên là đủ cả ,không giống như bình thường… có vẻ bị cái gì đó chặt đứt! ! !
Lúc ấy, phía dưới nàng là thập tam đồ đệ Thương Thanh, thập tứ đồ đệ Thương Lan… . Còn có Từ bá, híp đôi mắt lại, Mộ Thiên Dao bắt đầu suy nghĩ, đúng rồi, còn có Thương Phong sau đó đã đi lên! ! !
Rốt cuộc ai mới là người động thủ chân chính, nhất định là một người trong số bọn họ, nhưng có thể là ai đây? Ai hận nàng đến mức không thể không mong nàng chết đi? ? ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.