Độ Ngọt Là Không

Chương 17


Đọc truyện Độ Ngọt Là Không – Chương 17

Edit: Mầm

Beta: Sói & Gỗ Mục

Lâm Thiếu Bân bị cảm giác ngột ngạt trước ngực làm cho tỉnh giấc, giống như có tảng đá đè lên vậy. Anh mở mắt, phát hiện Lục Nam giống như koala đang nằm sấp trên người mình.

Không hiểu sao cậu lại có thể ngủ với cái tư thế có độ khó cao như thế này.

Lâm Thiếu Bân cẩn thận nhớ lại, Lâm Dĩnh lúc còn nhỏ khi ngủ cũng không như vậy — còn chảy nước miếng.

Lục Nam không biết tại sao cái đệm dưới thân vốn co dãn mười phần nay lại nhấp nhô như vậy, cậu vươn tay muốn kéo lại cho phẳng, ngờ đâu lại bị Lâm Thiếu Bân nắm lại, mười ngón giao nhau.

Lục Nam bị nóng tỉnh.

Trong phòng mở điều hòa một đêm, không khí ấm áp dễ chịu, chưa nói đến chuyện trong ổ chăn của cậu còn có một người đang sống sờ sờ, khiến cậu khi tỉnh lại chỉ cảm thấy “môi lưỡi khô nóng không chịu được”. Cũng may vị sugar daddy nằm bên cạnh Lục Nam vô cùng thức thời, anh nâng cậu ngồi dậy rồi đưa cốc nước ấm tới bên miệng.

—— Phục vụ rất chu đáo.

Lục Nam không buồn phản ứng lại với anh.

Cậu biết hành động của mình không đúng, nhưng cậu không muốn đáp lại anh qua loa, vậy nên Lục Nam cả gan đẩy Lâm Thiếu Bân bên cạnh mình ra, thấy anh phối hợp bèn từ trên người anh bò ra khỏi ổ chăn, để lại một mình Lâm Thiếu Bân ngồi ở trên giường cầm ly nước ngây người.

Lục Nam trước kia không phải như vậy…?


Lục Nam đứng trước gương vừa đánh răng vừa nghĩ, hành động “ghẻ lạnh” Lâm Thiếu Bân của mình hơi khác thường. Cậu có quá đáng lắm không? Lục Nam chưa từng nói chuyện yêu đương, toàn bộ thời gian đại học cậu đều bận làm công để trả học phí, bình thường cũng vội vàng chạy theo giáo sư làm vài hạng mục kiếm thêm thu nhập. Có thể nói Lục Nam giống như con quay xoay tròn không ngừng nghỉ, từ trường mình rồi lại lội qua hội sinh viên làm thêm của các trường đại học khác.

—— Cũng chính ở đó, Triệu Tịnh gặp cậu.

Vị thiên kim tiểu thư này đã ra một số tiền lớn tìm người học hộ cô một tiết thực hành, cuối cùng tìm được Lục Nam.

Hai người nhắn tin làm quen trên mạng, Lục Nam không cảm thấy mình là con trai đi học thay Triệu Tịnh là con gái có vấn đề gì. Cũng may trước giờ giảng viên không điểm danh, chỉ đếm số đầu người thấy đủ là ok.

Nhưng cuộc đời giống như trò đùa vậy.

Ngày hôm đó lên lớp, bên cạnh giảng viên, còn có Lâm Thiếu Bân.

Triệu Tịnh lúc chọn môn này đã phân tích rất cẩn thận, nhưng thế nào cũng không lường được chú mình sẽ tới. Bởi vậy lúc Lâm Thiếu Bân nhìn danh sách các môn học bèn chọn môn có người mình quen, nhưng người đứng lên lại là một thanh niên lạ hoắc? T

Năm đó Lâm Thiếu Bân 27 tuổi, vừa mới tiếp nhận sự vụ công ty không lâu, là một người đã từng trải. Anh bình tĩnh xem lại danh sách một lần, Triệu Tịnh – học viện diễn xuất, lại nhìn chàng trai đang mê mang nhìn mình, mặt tỉnh bơ, nói:

– Tan học cậu ở lại một chút.

Bên kia, tin nhắn của Triệu Tịnh gửi qua như nã pháo:

– Xin lỗi, tui sai rồi ông giết tui đi á á á….

Lục Nam: “……..”

Lục Nam không hề có ấn tượng với chuyện này, nhưng Lâm Thiếu Bân lại nhớ rõ ràng rành mạch. Nguyên nhân chủ yếu là do sau đó Triệu Tịnh khóc lóc kể lể với anh một trận rằng lỗi là ở cô, hôm ấy muốn đi ra ngoài xếp hàng mua souffle (*) mới khai trương, hơn nữa Lục Nam còn là cậu nhóc đáng thương hơn cả người đáng thương, kiên cường hơn cả người kiên cường! Chú ơi chú ngàn vạn lần đừng trách cậu ấy!

(*) Souffle

Bị cháu nhỏ nhà mình —— tuy rằng cũng không có nhỏ lắm cầu tới xin lui, Lâm Thiếu Bân phải cố gắng chịu đựng mới không co giật khóe miệng.

Sau đó, nhờ vào duyên phận mà lúc anh đi tham quan ký túc xá mình đầu tư, liếc mắt một cái liền thấy Lục Nam đứng trước cửa sổ nhà ăn ngoan ngoãn chia cơm.

Trước đó Lâm Thiếu Bân đã bị Triệu Tịnh tẩy não rằng cậu đại diện cho hình tượng người thanh niên chí lớn, cho nên khi thấy một màn như vậy, Lâm Thiếu Bân mơ hồ cảm thấy động lòng.

Mà Lục Nam cho đến bây giờ vẫn chưa từng tìm hiểu khoản học bổng lớn đã cứu giúp mình thoát khỏi tháng ngày làm thêm lòi ra từ đâu, kỳ thật nó xuất phát từ đây.

Chẳng qua Lâm Thiếu Bân chưa từng nói thôi.

Anh cũng không nói với Lục Nam là thực ra anh không cho rằng khuôn mặt của cậu tầm thường. Cậu có đôi mắt linh động, đơn thuần giống như một chú nai, những lúc cậu lén lút buồn bực, khóe miệng sẽ hơi rũ xuống, đáng yêu muốn chết.


Nhưng hiện tại, xem ra có vài việc nếu không dùng ngôn ngữ biểu đạt, không dùng hành động xác nhận, Lục Nam chắc chắn sẽ không hiểu. Người này thoạt nhìn rất thông minh nhưng thật ra rất ngốc nghếch, bây giờ lại bị vây trong kịch bản tự mình viết ra.

Mặt bị người kia bóp lại thành cái bánh nướng, Lục Nam quyết định, kể từ hôm nay, nếu tức giận thì sẽ xả hết ra!

– Anh làm gì vậy!

Đáng tiếc miệng đầy bọt khiến câu này của cậu không hề khí thế, đã thế còn giống như đang bán manh. Ngược lại, Lâm Thiếu Bân rất tự nhiên mà cọ cọ mũi, thân mật hôn lên vành tai cậu, đến tiếng hít thở cũng giống như đang tán tỉnh.

Anh cười một tiếng, nói:

– Sinh nhật vui vẻ nhé, tiểu thọ tinh!

Lâm Thiếu Bân buông mặt Lục Nam ra, thấy cậu ngơ ngác nhìn mình, giống như không tin mình sẽ nhớ sinh nhật cậu, anh nói:

– Lúc đầu đáng lẽ tôi có thể tới kịp, không ngờ lại gặp phải bão tuyết nên mới tới trễ. C

Lục Nam có chút khẩn trương mà nuốt một ngụm nước miếng, lại quên trong miệng còn một đống bọt đánh răng khiến cậu sặc đến rơi lệ đầy mặt, cực kì mất thể diện.

– Hả?… à, cảm ơn anh!

Vội vàng quay đầu đi súc miệng, hiện tại Lục Nam cảm thấy vô cùng bối rối, cậu chỉ sợ bây giờ trông mình còn ngu xuẩn hơn so với lúc cậu đưa danh thiếp của mình cho Lâm Thiếu Bân trong buổi tiệc rượu gấp trăm lần.

– … Trần Thiếu Di tìm em, thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần đã sớm chuẩn bị xong từ trước, tôi sợ em không nhận nên không cầm về cho em ký…

Người đàn ông phía sau vẫn lải nhải không ngừng, Lục Nam có chút luống cuống quay đầu lại, không kịp suy nghĩ đã đưa tay chặn miệng Lâm Thiếu Bân. Không cần bàn những việc này, trước đây cậu đã từng vì chúng mà suy nghĩ linh tinh.

Lâm Thiếu Bân tùy ý để cậu che miệng mình, còn có chút tâm viên ý mã (*) nghĩ: Tay Lục Nam bôi kem dưỡng da phải không? sao lại thơm như vậy…?


(*) Tâm viên ý mã 心猿意马: Trong nháy mắt có thể có nhiều ý tưởng dấy lên,chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, kiểu sớm nắng chiều mưa trưa có bão:))

Lục Nam giống như bị điện giật mà nhảy cẫng lên, không gian trong nhà vệ sinh không quá lớn, vậy nên cậu giống như đòi ôm ấp yêu thương mà nhảy vào lồng ngực Lâm Thiếu Bân.

– Anh liếm tay em làm gì, anh bị biến thái à?!

—— Đầu óc nhất thời choáng váng! Lục Nam rống xong lập tức muốn tát cho mình mấy cái, sao lại nói như vậy chứ.

Lầm Thiếu Bân không cảm thấy người trước mặt bình thường nói chuyện âm lượng không vượt quá 80 dexiben, ngay cả ngáy khò khè cũng nhỏ giọng bây giờ lại rống vào mặt mình có vấn đề gì, ngược lại anh còn vô cùng phấn khởi ôm cậu vào trong lòng.

Lúc này Lục Nam mới nhớ tới một chuyện, cậu thừa dịp Lâm Thiếu Bân không so đo với mình, tranh thủ thời gian hỏi trước:

– Sao anh biết em ở đây?

—— Cậu lớn mật đoán Triệu Tịnh bán đứng mình!

Đáng tiếc kẻ có tiền chính là kẻ có tiền.

Nhưng khi Lâm Thiếu Bân mở miệng, cậu liền biết bản thân trách oan Triệu Tịnh rồi:

– Em không biết nhà đầu tư của nơi này là ai ư?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.