Đọc truyện Độ Ngọt Là Không – Chương 12
Edit: Na & Mầm
Beta: Gỗ Mục
Số lần tôi nhìn thấy Lâm Thiếu Bân nửa tháng nay còn nhiều hơn cả năm ngoái cộng lại.
Tôi không biết anh có thấy mệt hay không nhưng cứ nghĩ đến chuyện mỗi ngày anh ấy đều muốn cùng tôi tan làm từ trung tâm thành phố đi về đến biệt thự nơi núi rừng hoang vu là tôi cực kì không vui. Tôi thà ở lại chung cư gần công ty còn hơn.
Mặc dù cái chung cư đó như cái nhà xác vậy, lạnh chết mẹ, tông màu chủ đạo còn là trắng, đen, xám, nhưng lại nằm gần trung tâm thành phố, sân thượng rộng lớn. Tôi từng muốn Lâm Thiếu Bân dẫn Lâm Dĩnh đến đây để tổ chức tiệc BBQ nhưng lão ấy lại giả điếc, coi như không nghe thấy. Dạo gần đây anh “sâu đậm” với tôi như vậy không biết lão ấy có đồng ý hay không nữa.
Tám giờ, ở bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, tôi nằm dài trên sô pha, đói đến bụng dính liền lưng.
Quản gia hỏi tôi có muốn ăn gì trước không nhưng tôi lắc đầu bảo không cần. Buổi chiều lúc tỉnh dậy trong cổ nghẹn một cục, tức muốn chết, uống coca auto làm dạ dày thỏa mãn, chỉ cần nằm lì không động đậy thì chẳng biết đói là thằng nào.
Tôi đang xem một bộ phim Hàn Xẻng cổ trang siêu cấp máu tró combo thêm topping BGM (*) làm thần kinh lên xuống như đi tàu lượn được chiếu trên TV, xem bao nhiêu lần cũng khiến cảm xúc dâng trào như hít cần.
(*) BGM: Back Ground Music: nhạc nền
Bộ phim mới nhận của tôi là topic đô thị tình duyên, vai diễn cũng chẳng có gì mới. Vẫn là kiểu mỹ nam an tĩnh bảo vệ nữ chính. Lúc chị Phó đưa cho tôi kịch bản này có hỏi qua về vài thể loại khác nhau, đối với lựa chọn bảo thủ của tôi cô vẫn có chút thách thức.
Tôi biết rằng cô ấy vẫn còn chút hy vọng với tôi nhưng tôi lại làm cô ấy thất vọng,
Cô ấy nghĩ rằng có thể tạo ra thêm một ảnh đế nữa nhưng tiếc rằng tôi lại không phải là “nguyên liệu” mà cô ấy cần.
Lâm Thiếu Bân xách theo một đống thức ăn đi vào cửa.
Bạn biết đấy, cảnh tượng này tuy có chút đáng sợ nhưng lại hài bỏ bà. Tổng tài một công ty lớn mang theo hộp cơm màu vàng, bên ngoài có nhãn in XXX, trông khá nhẹ. Quản gia giúp anh một thân đầy tuyết đóng cửa lại, nhìn kiểu gì cũng thấy lạ.
Tôi đi đến, giúp Lâm Thiếu Bân cất dù, lấy áo khoác của anh gấp lại, ôm vào tay rồi hôn anh ấy. Nhìn chúng tôi như vợ chồng son sống chết có nhau, mà tôi lại là một người vợ cả ngày mốc meo trên sopha chờ chồng về.
Nhưng dạ dày của tôi bắt đầu tạo nghiệp, vậy nên anh ấy kết thúc nụ hôn rồi nói với tôi chuẩn bị ăn cơm.
Ok fine, no comment.
Ánh mắt anh ấy bắn về phía tôi mang theo dục vọng quen thuộc.
Tôi nghĩ, ngày mai chắc không lết ra được đến cửa.
Cùng người đàn ông mình thích làm tình cũng là một loại hưởng thụ, tuy không biết tình cảm của Lâm Thiếu Bân dành cho tôi là loại nào nhưng tình cảm của tôi đối với anh ấy 80% chính là yêu thích, 20% còn lại thì….dĩ nhiên là tiền rồi.
Thật lòng thì đúng là tôi yêu anh ấy, tuy rằng tôi chưa bao giờ nói. Dĩ nhiên lúc ở trên giường tôi cũng nói nhiều lần rồi.
Nhưng chẳng hiểu hôm nay đầu óc Lâm Thiếu Bân bị gì lại nắm chặt tay tôi, thời điểm sắp lên đỉnh lại hỏi tôi có yêu anh ấy không, tôi từ chối hiểu logic này.
Thế nhưng, tôi vẫn nói rất nghiêm túc đáp lại để rồi nhận được câu trả lời mà bấy lâu nay tôi vẫn luôn tìm kiếm. Khi anh ấy thì thầm vào tai tôi, nói yêu tôi, tôi thật sự đã bật khóc.
Ngày hôm sau, đúng là không thể lết ra khỏi giường.
Lúc chị Phó gọi điện đến, cổ họng tôi vẫn có chút khàn khàn. Cô ấy im lặng một chút, sau đó bảo bộ phim mới vẫn phải sử dụng giọng thật.
Thật là nhục quá mà, lúc này tôi chỉ có thể nói ừm ừm lấp liếm cho qua. Có lẽ cô ấy cũng không muốn bàn luận về vấn đề này thêm nên bảo tôi đừng treo điện thoại rồi ngủ quên lúc quay phim vào thứ hai tuần sau.
Tôi ngồi trong phòng, tiếp tục làm con cuốn chiếu bọc mình trong chăn.
Tôi mở rèm cửa, thấy tuyết ở ngoài sân phủ dày bãi cỏ, những bông tuyết theo gió rơi xuống cứ như một thước phim quay chậm.
Cảnh tượng thật đẹp, tôi nghĩ tối nay Lâm Dĩnh về có thể đắp người tuyết rồi.
Dạo này Triệu Tịnh có chút bận khi phải luyện tập quay kịch bản phim mới, gọi điện không nghe, tin nhắn như muối bỏ biển, chẳng có hồi âm.
Thật ra, tôi làm người hơi thất bại. Nhiều năm qua, bạn thân tôi không có nhiều, gặp ngoài đường chào nhau cũng chẳng có mấy ai, lúc tuyết rơi đầy trời này cũng không tin bản thân có thể lái được xe, đành phải nằm dài trong phòng.
Phần lớn thời gian tôi phải quay ở ngoài trời, rất ít khi quay trong trường quay, mà Lâm Thiếu Bân cũng không phải là kiểu người hay đi hỏi thăm tôi, tôi cũng không muốn làm nũng anh ấy tới để tô thêm mặt mũi cho mình. Bởi vậy nên hôm nay, việc tôi có anh đẹp zai nhà giàu bao nuôi bị đồn thành tiểu nhân hãm hại.
Tôi lướt điện thoại xem tin, thấy người ta quánh nhau sứt đầu mẻ trán vì chuyện tình cảm, mà tất cả đều là vì việc tôi có yêu ai hay không, người tôi thích tóm lại là anh zai thần bí nào, cảm xúc trong lòng cũng có chút vi diệu.
Tại sao mọi người lại không nghĩ tôi thích con gái???
Buổi tối lúc trở về, Lâm Dĩnh cực kỳ phấn khích, nói muốn được ra ngoài chơi. Lâm Thiếu Bân bảo nếu hôm nay ngoan ngoãn ăn hết cơm thì sẽ cho đi nặn người tuyết, cô bé ngừng lại một chút bắt đầu cố gắng ăn cá.
Trời đất chứng giám, Lâm Dĩnh cực kỳ ghét ăn cá!
Tôi ngồi nhìn nhìn, trong lòng nghĩ nghĩ đúng là trẻ con dễ dụ. Còn tôi lớn rồi, tôi sẽ chỉ ăn những gì tôi thích thôi.
Vì vậy, tôi bèn lén lút đẩy đĩa cá hấp ra xa, cuối cùng bị Lâm Thiếu Bân gắp một đũa cho vào miệng khiến tôi không thể nhả ra được, đành ngoan ngoãn nuốt xuống.
Chẳng ai nghĩ được, tôi – Lục Nam, đường đường một thanh niên 26 tuổi nhưng vẫn bị đối xử không khác gì đứa trẻ 8 tuổi.
Lâm Thiếu Bân thấy tôi ngoan ngoãn ăn cá, cười hài lòng bảo:
– Ngày mai chúng ta nướng BBQ trong sân đi, Lục Nam!
Cái đồ xấu xa, mắt tôi rưng rưng hai dòng lệ, khó khăn nuốt cá xuống bụng. Một mặt bảo rất được, mặt còn lại suy nghĩ, sao cái người này lại chọc trúng tim đen mình rồi!!! Tôi nghĩ mà tôi bực á.
Lâm Thiếu Bân cười lên một cái, chắc chắn không ai có thể cự tuyệt anh ấy, cho dù anh ấy có bắt tôi ăn hết đĩa cá này, tôi cũng gật đầu đồng ý.
Lâm Dĩnh nghe thấy, bé vỗ tay nói:
– Yayyy, ngày mai nướng BBQ!!