Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Chương 51: Chương phụ


Đọc truyện Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh – Chương 51: Chương phụ

phi chiếc kim trong tay mình về phía Nhung và từ từ ngất đi. Thật may mắn khi mà cô ngất và ngã ra nền cỏ kia cũng là lúc con dao lao tới phía cô và cắm thẳng vào thân cây, mũi kim của cô như có một năng lượng siêu nặng vậy nó vẫn lao đi về phía Nhung mà chính Nhung không hề biết sự tồn tại của nó mà vẫn ung dung nhìn về phía cô trên môi nở một nụ cười.

Á… á.

Sau tiếng kêu thất thanh Nhung từ từ ngã xuống nền cỏ và ngất đi mà không biết có vật gì vừa xuyên vào chân mình.

– Chị ơi! Chị Tuyết ơi! Chị đang ở đâu?- Moon.

– Cô đang ở đâu vậy?- Anh.

Moon và anh đi khắp nơi trong rừng tìm kiếm cô vì khi có tiếng chuông 30 phút rời mà không thấy cô vào lớp Quang, anh và Moon trở nên lo lắng nên đã đi tìm cô.

– Đằng kia có gì sao?- Moon.

– Là cô ấy!- Anh.

– Đúng rồi! Là chị ấy!- Moon.

Anh và Moon tiến lại phía cô.

– Chị… chị! Chị tỉnh lại đi! Ai làm chị bị thương thế này?- Moon đỡ lấy cô.

– Mau đưa cô ấy đi bệnh viện đi! Mất nhiều máu quá.- Anh nhìn cô mà lòng đau nhói.

– Chị ơi! Tỉnh lại đi chị em Moon nè chị!- Moon.

– Cô mau tỉnh lại đi! Mau đưa cô ấy đi bệnh viện.- Anh bế cô lên.

– Phiền mi rồi. – Moon nhìn anh.


– Gọi xe cứu thương đi.- Anh.

Anh bế cô nhanh chóng rời đi, trong lòng như có hàn vạn mũi kim xuyên. Moon rút điện thoại gọi cứu thương.

“Tôi sẽ không tha cho cô đâu. Cô giám là cô ấy bị thương.”

– Những người kia bị sao vậy?- Quang.

– Cô ta! Chính cô ta!- Moon nhìn Nhung đầy căm thù.

– Ở đây vừa xảy ra xô xát sao? Mà tại sao họ lại bất tỉnh khi không bị thương vậy?- Quang.

– Do thuốc mê.- Moon.

– Sao có thể?- Quang.

– Có! Chỉ cần một cây kim có tẩm thuốc mê. Mà phiền cậu lại chỗ cô ta tìm cho tôi cây kim.- Moon.

– Sao lại có thể?- Quang.

– Anh không cần biết nhiều đâu.- Moon.

– Đây rồi! Nhưng bọn họ thì sao?- Quang.

– 30 phút sau tất cả sẽ tỉnh lại không sao đâu. Ta phải đi cùng chị ấy.- Moon nhận lấy cây kim từ tay Quang và chạy vụt đi.

– Đợi tôi với!- Quang chạy theo Moon để lại những con người nằm la liệt trên thảm cỏ xanh mướt kia.

( Những điều thắc mắc trong chương này sẽ được giải thích rõ hơn ở chương sau. Có nhiều bạn sẽ cho rằng hoang đường khi có nhiều tình tiết không thể có trong truyện nhưng m.n sẽ rõ hơn khi đọc chương sau nhé!)

Trên thảm cỏ xanh mướt trong khu rừng, Nhung từ từ mở mắt và chổm dậy cố gắng nhớ lại mọi chuyện, liếc mắt nhìn xung quanh.

“Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao mình lại cảm thấy đau nhói ở chân rồi ngất đi? Hay là cô ta?”

Lấy lại tinh thần Nhung bước đi. Cách đó không xa hai mươi cô gái vẫn còn nằm bất tỉnh trên nền cỏ. Nhung bước tới từng người một cho chân đá cho họ mỗi người một phát và hét.

– Lũ ăn hại này! Dậy mau cho tao.- Nhung hét lên tức giận.

Những cô gái mở mắt từ từ, hốt hoảng nhìn Nhung.

– Chị! Cô ta đâu?- Một cô gái lên tiếng.

– Một lũ ăn hại! Có một con ranh đó mà không làm gì được.- Nhung giọng bực tức.

– Xin lỗi chị! Cô ta đã làm gì khiến bọn em đau nhói sau gáy và bọn em không còn biết gì nữa.- Một cô gái nói.

– Chúng mày không đánh được cô ta đâu. Chỉ còn đợi cơ hội khác.- Nhung nở một nụ cười tàn độc trên môi.

“Cô giỏi lắm! Tôi sẽ chơi với cô tới cùng.”


– Giờ tính sao chị?- Một cô gái lên tiếng.

– Thôi về!- Nhung.

Mọi người bước đi để lại sau là những rặng cây cao và tiếng gió thôi lá khô kêu rì rào.

Tại bệnh viện Tâm Đức, phòng cấp cứu.

Từng người qua lại trên dãy hành lang như những con rôbốt, mùi thuốc sát trùng nồng, mùi người hoà lẫn với tiếng kêu, tiếng kêu “cạch… cạch” của dụng cụ y tế khiến cho con người ta cảm thấy ngột ngạt, khó chịu. Moon đi đi lại lại trước phòng cấp cứu vẻ mặt đầy lo lắng. Quang ngồi tại ghế chờ thì chỉ biết nhìn Moon thở dài. Anh ngồi bên cạnh Quang, hai tay đan vào nhau, khuôn mặt đầy lo lắng.

Cạch… cạch.

Cửa phòng cấp cứu mở, một vị bác sĩ trung tuổi bước ra, trên khuôn mặt có chút mệt mỏi, giọt mồ hôi lấm tấm lăn trên trán.

Anh và Moon thấy vị bác sĩ thì cơ mặt giãn ra, chạy nhanh tới.

– Bác sĩ cô ấy sao rồi?- Anh.

– Chị ấy sao rồi?- Moon.

Vị bác sĩ nhìn anh và Moon và lên tiếng.

– Bệnh nhân đã qua tình trạng nguy hiểm. Do vết thương ban đầu khá sâu mà bệnh nhân lại cử động mạnh làm cho viết thương bị rách vùng khâu dẫn đến mất máu quá nhiều. Chúng tôi đã khâu lại và truyền máu cho bệnh nhân. Bây giờ bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt, gia đình nên chăm sóc kĩ lưỡng cho bệnh nhân đừng để dẫn tới tình trạng như thế nữa.- Bác sĩ.

– Cảm ơn bác sĩ.- Anh.

Vị bác sĩ rời đi để lại anh, Moon và Quang với sự vui mừng. Bất chợt Quang nhìn Moon đầy tò mò.

– Nhìn gì?- Moon.

– Tôi có chút chuyện hỏi cô.- Quang.

– Mi muốn hỏi tại sao một cây kim có thể ở chân Nhung và sao họ lại ngất chứ gì?- Moon.

– Đúng!- Quang.


– Cây kim đó không phải loại kim bình thường mà nó được thiết kế theo cơ chế thông minh. Luôn luôn tự tiết ra thuốc mê hoặc chất kịch độc tuỳ theo người sử dụng muốn đó là gì. Một khi kim đã được phi thì nó sẽ rất chuẩn xác. Nếu đã chạm vào da hoặc bất kì chỗ nào trên cơ thể nó sẽ kích thích rất nhanh và lan toả vào khắp cơ thể. Và chỉ có chị ấy dùng được nó còn bất kì ai chạm vào nó sẽ là một cây kim rất bình thường.- Moon.

– Vậy cây kim đó sẽ để đâu được chứ?- Quang.

– Trong chiếc vòng bông tuyết.- Moon.

Nghe đến đây anh giật mình nhớ lại chiếc vòng.

– Làm bằng kim cương?- Anh.

– Không! Là Lonsdaleite.- Moon.

– Lonsdaleite?- Anh.

– Ừ!- Moon.

– Tại sao nó lại có thể đựng được cây kim trong khi Lonsdaleite rất cứng?- Quang.

– Ta chỉ biết rằng hình bông tuyết của chiếc vòng chứa được cây kim.- Moon.

– Ừ!- Quang.

Cả ba người đều theo đuổi ý nghĩ riêng của mình, bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng.

—————–

Tại biệt thự họ Trần, trong phòng ông Trần. Ánh nắng xuyên qua những ô cửa kính chiếu rọi vào căn phòng rộng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.