Đọc truyện Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh – Chương 24: Cô phù thủy
[ Tiếp
– Ta đã cài 1 quả bom mini trên người bạn và ta sẽ cho bạn tận hưởng cảm giác thăng hoa như tên chết bầm kia haha.- Moon.
– Đâu tao chả thấy quả bom nào cả mày đừng hòng mà lừa tao.- Linh tìm nháo nhác trên người mình.
– Ồ không tin thì tùy bạn thôi.Ngay bây giờ bạn sẽ biết ngay thôi bạn à!- Moon.
Moon lôi điện thoại của mình ra và trên màn hình của Moon đã hiện dòng chữ ” Kích hoạt bom” chỉ cần Moon bấm ” sẵn sàng” thì ngay lập tức bom sẽ phát nổ.
Linh bắt đầu hoảng sợ, mặt trắng bệch, tay chân run run.
– Chị Moon! Em xin lỗi chị, chị tha cho em đi lần sau em không giám nữa đâu chị.- Linh.
– Nào bạn đứng lên đi chứ, sao lại hạ mình vậy?- Moon.
– Không em xin chị! Em không giám đụng vào chị nữa.- Linh.
– Kìa sao bạn lại nói vậy? Bạn đứng lên đi.- Moon.
– Chị tha cho em đi chị.- Linh.
– Được thôi! Với điều kiện.- Moon.
– Điều kiện gì cũng được.Em xin chị đừng kích nổ quả bom.- Linh.
– Đừng bao giờ làm phiền mình nữa.- Moon.
– Vâng! Em xin chị hãy tháo quả bom ra đi.- Linh.
– Yên tâm ta chưa kích nổ nó đâu.Không cần phải tháo ta sẽ tự phá hủy được.Thôi giờ ta về lớp đây bye bạn nha.- Moon tung tăng nhảy chân sáo đi về lớp để lại Linh vẫn còn đang hoản sợ.
” Cô sẽ không được yên đâu”
Nhân vật mới: Đàm Thùy Linh 18t là đàn chị trong trường.
Đã bắt đầu vào học từ 10p trước,sân trường vắng vẻ chỉ có những hạt mưa vô tình lạnh lẽo rơi trên sân trường, cả dãy hành lang vắng ngắt không một bóng người, Moon bước tung tăng trên dãy hành lang trở về lớp.
Tại lớp 11A1…….
Mọi người đang chăm chú vào bài giảng của cô Ly dạy sinh, một giáo viên được các học sinh trong trường tặng cho cô biệt danh ” Phù thủy lùn”, sở dĩ cô có biệt danh đó là vì cô rất nghiên khắc, chỉ cần phạm lỗi nhỏ trong tiết của cô sẽ chịu một hình phạt rất nặng mà không một ai biết hình phạt đó là gì họ chỉ biết rằng các cô cậu con nhà danh giá qua tay cô đều không còn nguyên vẹn như lúc đầu mà khi hỏi họ hình phạt là gì thì họ rất sợ hãi và không giám nói.
Đôi mắt sâu hút nhìn ra cửa sổ nơi những hạt mưa đang rơi tí tách trên những bông hoa hướng dương, khuôn mặt thiên thần không một chút cảm xúc. Anh ngồi bên cạnh nhìn những cử chỉ trên khuôn mặt thiên thần kia mà trong lòng bao câu hỏi thắc mắt và tò mò về cô.
” Cô ấy thật sự là ai? Tại sao trong đôi mắt sâu hút lạnh giá kia có nét buồn? Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy sao? ”
Cô vẫn nhìn ra phía cửa sổ mặc cho có một con người đang nhìn mình.
Trong lớp vẫn còn một con người đang ngóng một ai đó mà trong có chút bựt tức xen lẫn lo lắng nhưng chính người đó không biết rằng mình đang lo lắng cho một ai đó.
” Cô ta đi đâu mà giờ chưa thấy mặt? Cô ta mà không đến thì mình biết cãi nhau với ai? Cô mà không đến thì mai cô không sống nổi với tôi đâu. Cô phải đến để tôi trả thù vụ hôm qua.”
Cả lớp đang hăng say học bài thì có một giọng nói ấm áp phá tan bầu không khí im lặng đó.
– Thưa cô! Em vào lớp.- Moon.
Mọi người thì từ kinh ngạc và sau là sự lo lắng cho Moon khi gặp phải cô “Phù thủy lùn”. Quang thì không còn sự tức giận nữa mà thay vào đó là vui sướng khi Moon gặp phải ác quỷ của trường.
” Lần này thì cô chết chắc mà không cần tôi phải nhúng tay vào nữa. Haha”
Cô Ly đang giảng bài thì phải dừng lại và nhìn con người giám vào muộn trong tiết của mình. Cô Ly nhìn Moon với ánh mắt của một ác qủy đang thông báo cho Moon sẽ chết chắc.
– Em tên gì?-Cô Ly Lạnh lùng nói.
Moon nở một nụ cười toả nắng đáp lại ánh mắt ác qủy của cô Ly.
– Em tên Moon thưa cô.- Moon giọng ấm áp.
– Tôi hỏi tên thật của em.- Cô Ly giọng có chút tức giận.
– Em tên Mai Thanh Hương.- Moon.
– Mai Thanh Hương hôm nay ra về em ở lại gặp tôi, giờ thì em về chỗ đi.- Cô Ly.
– Vâng!- Moon vẫn nở một nụ cười toả nắng mà không biết rằng mình sẽ không sống được với cô Ly.
Moon đảo đôi mắt long lanh quanh lớp và dừng lại ở một con người.Vâng chính xác là Moon đang nhìn anh vì anh đang cướp chỗ của Moon. Moon hùng hổ tiến lại phía bàn của mình nơi có kẻ đang ung dung ngồi.
Anh thì vẫn ung dung ngồi và dương cái vẻ mặt tự cao thách thức với Moon.
– Nè mi đang ngồi chỗ ta đó mau tráng ra.- Moon.
– Ủa chỗ này có ghi là chỗ của cô à?- Anh.
– Chỗ này có ghi là chỗ của ta mà.- Moon.
– Sao tôi chả thấy chữ nào?- Anh.
– Vậy là mi mù rồi.Mi nên đi khám lại mắt đi.- Moon.
Mọi người lại bắt đầu nhìn về phía hai con người kia giám gây náo động trong lớp.
Cô Ly đã tức nay càng tức hơn, đôi mắt cô rực lửa, đầu thì khói bay lên.
Cuộc chiến tranh bằng miệng vẫn tiếp tục.
– Theo tôi thấy cô mới mù đó, không những mù mà còn mắc bệnh tâm thần nữa.- Anh.
– Ồ! Sao ta mắc bệnh mà ta không biết nhỉ? Hay mi mắc chứng bệnh đó nhưng không giám thừa nhận mà lại đi đổ thừa cho người khác?- Moon.
– Người bị thần kinh thì sao mà biết mình bị bệnh chứ.- Anh.