Đọc truyện Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh – Chương 2: Trò chơi bắt đầu
8h……
Tại biệt thư nhà họ Trần.
Trong phòng ông Trần…..
– Thư ông chủ! Theo nguồn tin mật, con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Sunlight đã trở về Việt Nam. -Tên vệ sĩ nói.
– Được rồi! Ra ngoài đi!- Người đàn ông nói.
Tên vệ sĩ nhẹ nhàng ra ngoài khép cửa lại. Trong bóng tối một người đàn ông một tay cầm điếu thuốc đang hút dở, một tay gõ lên bàn theo nhịp. Cứ như vậy người đó ngồi tựa trên môi nở một nụ cười gian tà.
” Ông bạn! Trò chơi bắt đầu rồi. Ai sẽ là người thắng trò chơi này? Cuộc chiến của chúng ta sẽ chấm dứt khi một trong hai ta phải chết.”
Cùng lúc đó tại một ngôi biệt thự gần ngoại ô.
– Thưa tiểu thư! Trần Thiên Phú là ông chủ của tập đoàn Mars đứng thứ hai trên thế giới. Ông ta có một mối thâm thù với chủ tịch, muốn đánh bại chủ tịch. Ông ta cũng là ông trùm mafia của thế giới.-Vệ sĩ Scorpio nói.
– Hãy điều tra kỹ về những thành viên trong gia đình đó.-Giọng lạnh băng.
– Vâng! -Scorpio.
“Trần Thiên Phú trò chơi bắt đầu rồi.Ông sẽ có nhiều bất ngờ đó.”
Scorpio bước ra ngoài khép cửa lại. Trong bóng tối của căn phòng, một cô gái đang ngồi thu mình vào góc tường, trên tay cô cầm một bức ảnh, đôi mắt cô lạnh như băng nhìn bức ảnh, bàn tay cô siết chặt lấy nó.Cô gái đó chính là Hoàng Yến Nhi 17 tuổi,con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Sunlight lớn mạnh nhất thế giới.
Cô đứng dậy cất bức ảnh bước vào vệ sinh cá nhân. Cô bước xuống cầu thang với bộ đồ đen bóng, mái tóc dài được buộc cao. Khuôn mặt thiên thần của cô được che đi một nửa bởi chiếc mũ lưỡi trai.
-Tiểu thư! Bữa sáng đã chuẩn bị xong. Mời tiểu thư qua dùng bữa.-Bà quản gia thấy cô bước xuống thì chạy lại nói.
-…………-Im lặng.
Cô bước đi qua bà quản gia, bà đã hiểu cô sẽ không dùng bữa sáng.Bà sống với cô rất lâu rồi nên bà biết tính cách của cô.Bà lắc đầu và đi vào bếp nhắc nhở người hầu dọn dẹp.
-Tiểu thư! -Vệ sĩ Sky đứng ngoài cửa lên tiếng.
– Dạo. -Giọng lạnh lùng.
-Chúng tôi sẽ đưa tiểu thư đi.-Scorpio
-Không.- Cô nói tuy ngắn gọn nhưng chứ đầy uy lực.
Sky và Scorpio không khỏi run sợ trước lời nói của tiểu thư. Họ để cô đi nhưng vẫn lén theo sau cô vì chủ tịch luôn ra lệnh phải bảo vệ và chăm sóc cho tiểu thư nên họ không dám rời xa cô nửa bước.
Chiếc Lamborghini lao vút đi với tốc độ kinh hoàng. Mọi người ai cũng sợ hãi vì tốc độ của chiếc xe nhưng họ vẫn đặc biệt chú ý đến chiếc xe. Không phải đây là chiếc xe độc nhất của thế giới mà còn là chủ chiếc xe là một cô gái có khuôn mặt thiên thần. Chiếc xe dừng trước một con đường dẫn lên ngọn đồi. Cô bước xuống xe,bước từng bước lên ngọn đồi. Trên đồi những ngọn cỏ xanh mướt đua nhau vươn lên, trước mắt cô cánh đồng hoa bồ công anh hiện dần ra, trông thật lung linh dưới ánh nắng dịu dàng của buổi sớm.Cô đứng ngắm nhìn cánh đồng bồ công anh khuôn mặt lạnh lùng thoáng trở nên đượm buồn nhưng rồi cũng trở về vẻ lạnh lùng vốn có.Giữa ngọn đồi cô thật cô đơn, lạc lõng, từng ngọn gió thổi nhẹ qua khuôn mặt thiên thần kia. Cô vẫn đứng lặng im ngắm nhìn cánh đồng bồ công anh.
Kí ức
-Hai! Hai đầu rồi?Hai bỏ bé Uyển rồi. Hai!-Một cô bé 6t đôi mắt đẫm nước lang thang trên ngọn đồi tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc.
-Hai đây nè!A! bé Uyển khóc nhè kia! Xấu quá! Xấu quá!-Một cậu bé 9t bước ra từ cánh đồng bồ công anh và nói.
-Hai chơi ăn gian. Sao hai lại trốn trong đó chứ? Em bắt đền.-Cô bé thấy cậu bé thì cười tươi và lau khô những giọt nước mắt, cô trách yêu cậu bé rồi làm nũng.
-Bé Uyển lại đây, hai cho xem cái này đẹp lắm!- Cậu bé nói.
-Có gì vậy hai?Hai không lừa em đó chứ?-Cô bé hỏi cậu bé nghi hoặc.
-Hai không lừa bé Uyển đâu.-Cậu bé.