Đọc truyện Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!! – Chương 49
em ngủ cùng tôi, thế nên, lần sau không cần phải len lén như vậy_Nở nụ cười dịu dàng nhất Giai Băng từng được thấy, Đằng Dạ đưa tay còn lại vuốt tóc Giai Băng rồi thình lình đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Buổi sáng trọng đại của cuộc đời Giai Băng đã gián tiếp làm giảm đi một phần nhuệ khí đối mặt với chuyện sắp tới như thế này đây. Mà chưa hết đâu nhé.
Chết tiệt! Đằng Dạ anh chết với tôi.” Giai Băng quệt vũng dung dịch lỏng nhỏ nhoi vương trên khoé miệng, không ngừng gào thét liên hồi trong lòng.
7: 50 phút chuẩn, Giai Băng được Đằng Dạ cho quá giang đến căn biệt thự của nhà chính-nơi cô sẽ được gă.
-Bà xã! Có cần tôi đón em không?_Mang theo tâm tình tốt từ lúc rời giường tới giờ, Đằng Dạ bỗng dưng hóa thân thành người chồng tốt yêu chiều vợ, hỏi một câu khiến đống da gà da vịt trên người Giai Băng cứng đờ, gãy rụng, rơi lả tả như lá mùa thu.
-Không! Tuyệt đối không không cần!_Dường như lời nói chưa đủ để chứng minh cái “không cần” to lớn của mình, Giai Băng lắc đầu hết công suất, người lùi ra phía sau, tựa hẳn vào cánh cửa sắt bề thế của biệt thự trấn thủ.
-Không cần nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy!_Nhíu mày nhìn phản ứng dữ dội của Giai Băng, Đằng Dạ đen mặt, nói với ngữ điệu trầm ổn lạnh lùng rồi nổ máy, xả vào mặt vợ hàng trăm tấn Cacbonic và bụi rồi lỗ mãn vụt đi không do dự.
Thêm lần nữa…cái khao khát muốn giết chết Đằng Dạ trong Giai Băng như nhúm lửa tạt cho gáo cồn, bùng cháy mãnh liệt.
Rút điện thoại ra khỏi túi xách, Giai Băng oán hận nhìn con đường Đằng Dạ vừa đi, nhanh chóng gửi một tin ngắn gọn đến Phong Tình. Và thứ cô nhận lại cũng là một dòng tin y chang cùng nội dung, nhưng không phải của chị cô…mà là của Lãnh Kiên.
“Action!”
Men theo khuôn viên dài loằng ngoằng như muốn bóp chết lòng kiên nhẫn của một người gần 10 phút, Giai Băng cố nhẫn nhịn lắm mới đặt được chân vào dép lông Đằng gia, theo sự chỉ dẫn của gia nhân rẽ lỗi đến thẳng phòng khách.
Thấy “nữ nhân vật chính” đã xuất hiện, Đằng phu nhân quay đầu lại nhìn hai vị khách lạ: một nam một nữ mặc bộ áo quần nông dân tồi tàn đang ngồi phía đối diện, uy quyền lên tiếng:
-Giai Băng! Lại đây đi con!
Người đàn bà trong hai vị khách lạ xúc động toan đứng dậy nhưng bị người đàn ông bên cạnh giữ lại, khóe mắt dường như hoen đỏ. Bà ta nhỏ giọng gọi tên cô bằng một thứ ngữ điệu bị hỗn tạp bằng những khúc nghẹn ngào chen ngang, sâu thẳm bên trong còn văng vẳng sự yêu thương kín kẽ.
Tuy vậy, Giai Băng vẫn tròn mắt hiếu kì soi xét lên từng biểu hiện của họ, không quên lịch sự cúi chào rồi ngồi xuống bên cạnh Đằng phu nhân, đôi đồng tử khẽ đảo lướt nhìn bà.
Đằng phu nhân lúc này vẫn giữ được nét điềm tĩnh, quý phái của một vị phu nhân hơn 4 chục tuổi đời, hòa nhã mở lời:
-Đây là con dâu tôi, Hạ Giai Băng! Còn Giai Băng, đây là hai người muốn gặp con mà hôm qua mẹ đã nói.
-Giai Băng!_Đưa tay lau khóe mắt, người đàn bà khịt mũi gọi tên Giai Băng lần hai, nét mắt tỏ rõ sự nhẫn nhịn cực độ về một điều gì đó.
-Hai vị muốn gặp con?_Hồ nghi nhìn hai người phía đối diện, những ngón tay Giai Băng đột ngột nắm chặt thành quyền rồi vô thức run rẩy. Cô mở to mắt nhìn lại một lần nữa hai con người ấy, kinh hãi nhận ra nội dung họ đang muốn truyền đạt qua ánh mắt giả dối.
Chẳng lẽ…
Thật điên rồ! Chuyện này quá mạo hiểm!!
Lãnh Kiên…anh đang nghĩ cái gì vậy?
P/s: Xin lỗi nhé, hum nay Su chỉ vít được đến đây thui,
Có ai giúp trả lời câu hỏi của Giai Băng ko đây?
-Giai Băng…bọn ta…!_Người đàn ông mang chất giọng khàn khàn do dự đối chút rồi nhìn người bên cạnh, biểu tình hết sức khổ sở_Bọn ta…thực ra…thực ra…
-Thực ra?_Bất mãn khi sự thật đang diễn ra đúng y chốc nhưng gì mình nghĩ, Giai Băng khinh giễu cười nhạt, vẻ mặt tỏ ra rất tò mò.
-Họ là cha mẹ ruột của con!_Uống một ngụm trà, Đằng phu nhân bình thản thay hai người kia trả lời nghi vấn của Giai Băng, có lẽ, thời gian 1 đêm đã quá đủ để bà suy nghĩ, vách lá tìm sâu mọi chuyện. Nhìn vào cái việc đang diễn ra này, chẳng ai tin nó là thật cả.
Ngay cả Giai Băng cũng không tin nổi.
-Lãnh Kiên! Đây là mưu toàn của anh đấy hả?_Đứng trong phòng Đằng Dạ ở nhà chính, Giai Băng phẫn nộ thiếu điều hét lên vào cái máy điện thoại, những ngón tay đã bắt đầu nắm thành quyền từ lúc nào.
-Bình tĩnh đi Giai Băng!_Đáp lại tràng trách móc của Giai Băng bằng chất giọng ôn nhu điềm tĩnh, Lãnh Kiên trấn an, trái lại còn tỏ ra bất mãn_Lâu rồi em mới gọi cho anh mà như thế sao?
-Vâng! Em đang phát điên lên vì kế hoạch sặc mùi phim Hàn của anh đấy!_Bật cười khan, Giai Băng không kìm nổi