Đọc truyện Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!! – Chương 37
-Lại đây!
Giai Băng bước chân răm rắp nghe theo, nhưng chưa bước xong một bước, tay cô đã bị Lãnh Kiên ở trên giường túm lại.
-Giai Băng không phải là gia nhân để cậu tùy miệng sai bảo!
-Lại đây!_Đằng Dạ một mực biến Lãnh Kiên thành phân tử khí không màu không mùi không vị.
-Giai Băng, anh nghĩ em đủ thông minh để biết rõ mình cần phải làm gì!_Lãnh Kiên cố chấp nắm chặt lấy cổ tay Giai Băng cố đánh đòn tâm lí vào lòng tự tôn của cô, mắt bắn tia lửa điện phóng đến người Đằng Dạ.
Trước sự tình theo chiều hướng không ra gì này, Giai Băng mím môi đấu tranh nội tâm.
Xét đi xét lại, cô cũng đâu có làm gì sai. Nếu nói cô ôm Lãnh Kiên-hiện giờ trong thân phận là anh trai song sinh của cô là đại nghịch bất đạo thì cô ôm cha nuôi là tội lớn tày trời à? Hơn nữa, ở nước ngoài ai chả làm thế, nam quấn nam, nữ quấn nữ cũng thường như cơm bữa đấy thôi. Tóm lại, cô không sai, cô làm gì phải sợ chứ!
Nhưng, sắc mặt Đằng Dạ lúc này…quả thực không nên nhìn chút nào…Vì nhìn…sẽ bị vẻ đẹp ngang tàn của anh ta làm cho chết mê chết mệt ngay.
Cô nên làm gì đây?
-HẠ. GIAI. BĂNG! Lại đây!_Dường như không thể nhịn được nữa, Đằng Dạ đẩy tông giọng lên cao, ngữ khí ngầm ý đe dọa rõ mồn một “Cô thử đứng lì ở đó đi, xem tôi làm gì cô.”
Nuốt nước bọt ực một cái, Giai Băng đau khổ quay mặt nhìn Lãnh Kiên rồi quyến luyến gỡ tay anh ra, bước về phía Đằng Dạ.
-Tôi tới rồi!_Sợ Đằng Dạ vì tức giận làm mờ mắt không nhìn thấy mình đã chịu “buông tay chịu trói”, Giai Băng e dè lên tiếng, người bị hàn khí ngút ngàn toát ra từ anh làm rùng mình.
-Cậu bá đạo quá đấy, Đằng Dạ!_Bật cười lạnh, Lãnh Kiên mỉa mai, tinh mắt nhận ra tình trạng cùng cực của Giai Băng lúc này_Xem đi, cậu khiến vợ cậu sợ đến run bần bật rồi kìa.
Triệt để áp dụng chiêu thức “im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ”, Đằng Dạ cử động, đưa những ngón tay thon dài của mình lên mái tóc đen âm ẩm mấy ngày chưa gội của Giai Băng, hình như giằng co tâm lí một hồi lâu nữa rồi mới đan tay vào những lọm tóc của cô, đôi mắt lạnh có vẻ dịu đi chút ít.
Theo phản xạ, Giai Băng nhanh chóng tránh né, lập tức bị bàn tay đang “mai phục” ở tóc giữ lại, tăng lực đẩy người cô ngã vào lòng ngực của chủ nhân nó.
Mùi X-men thoang thoảng từ cơ thể của Đằng Dạ như bị sự xâm nhập của Giai Băng gây náo loạn, vồ vập xông vào mũi cô ngay sau đó, khiến cô phải đỏ mặt ngẩn người, mặt nóng như có lửa. Ai bảo, sự tiếp xúc này quá thân mật chứ.
Chưa dừng lại ở đó, Đằng Dạ khi nhìn thấy “con mồi” đã rơi vào cái bẫy người mình đã chuẩn bị sẵn liền thừa thắng xông lên, bàn tay “dựng lều” ở tóc di dời nhanh xuống phía dưới, đống đô ở thắt lưng Giai Băng, đồng thời đầu cúi xuống, tay còn lại nhịp nhàng phối hợp nâng cằm cô lên, “trưng” ra một màn kiss đậm đà bản sắc dân tộc ngay trước mắt Lãnh Kiên.
Đầu Giai Băng và Đằng Dạ từ từ cử động nhẹ bỗng năng nổ hẳn lên, người đầu nghiêng bên này, kẻ nghênh mặt bên kia như minh chứng hùng hồn cho 1 nụ hôn không thể nồng cháy hơn.
Được tận mắt chứng kiến người thật việc thật, Lãnh Kiên bị đả kích trầm trọng, cứng người nhìn 2 kẻ trước mặt “phô diễn tài nghệ”. Nhưng, anh chỉ chăm chăm rọi mắt đằng sau lưng cô thì được ích gì chứ? Đáng nhẽ, anh phải nhìn chính diện họ mới đúng, như thế sẽ không bị cái bề ngoài che đậy bản chất thực che mắt, gây hiểu nhầm.
Thật ra, Giai Băng và Đằng Dạ chưa hôn nhau, chỉ đang ở ngưỡng mấp mé. Giai Băng thề, cô nhất định sẽ không để fiveth kiss của mình chịu chung số phận với anh em nó. Vì thế, khi Đằng Dạ đưa cánh môi lãng tử hòng chạm vào môi cô, cô sẽ vờ mơ màng làm “địch” mất cảnh giác rồi tránh môi sang hướng khác cho anh ta hôn má, hoặc lên trên rộng lượng cho tiếp xúc cằm, xuống dưới để anh ta “làm nhục” đỉnh mũi. Nói chung, chính vì lảng tránh như thế, những người nhìn phiến diện rất khó bốc trần bản chất thực sự, điển hình như Lãnh Kiên bây giờ.
Thật bi kịch!
Mà ý nghĩa của hành động cưỡng hôn thô bỉ này là gì? Là để trêu ngươi Lãnh Kiên, để thể hiện tình cảm thấm đượm keo 502 không rời, hay…
Động vật lấy nước thải đánh dấu lãnh thổ còn con người văn minh hơn, chọn cách này để khoanh vùng chiếm động của mình. Đằng Dạ, anh quá thâm độc!
Như khen, như chê 1 lời, Giai Băng nhân lúc nhuệ khí “quân địch” suy nhược thành công giữ an toàn fiveth kiss rời khỏi móng vuốt của Đằng Dạ. Cô toan cong miệng giải thích với Lãnh Kiên thì đã bị ông xã mình nhanh chân túm cổ lôi ra ngoài.
-Đằng Dạ! Anh làm gì thế?_Hoảng hốt bám lấy cửa, Giai Băng hét lớn, mắt nhìn Lãnh Kiên cầu cứu.
-Về nhà!_Đằng Dạ không thể kiệm lời hơn đáp trả rồi tiếp tục lôi Giai Băng đi.
-Đằng Dạ, cậu hơi quá đáng rồi đấy!_Giờ mới giải đông hoàn toàn, Lãnh Kiên đứng chắn trước mặt Đằng Dạ, ngăn chặn bước tiến của anh.
-Lo cho cái xe của anh đi!_Trầm giọng cảnh cáo, Đằng Dạ hung bạo vác Giai Băng vắt lên vai như bao tải, không thèm để ý đến câu nói mỉa mai của người kia mà rời đi.
-Được thôi! Cứ tận hưởng đi, sẽ không lâu nữa đâu!
Đằng Dạ đi không lâu, Lãnh Kiên mới ra khỏi bệnh viện đi đến xe mình. Vừa nhấn nút khởi động xe từ xa, chiếc ô tô hàng hiệu bỗng rú len một tiếng rồi rụng rời thành 1 đống phế liệu bị cắt xẻ manh mún.
Cái quái gì thế này?
Ngay tại thời điểm đó, ở biệt thự Đằng gia cũng xảy ra một số chuyện đáng để xem xét.
-Đằng Hy! Con muốn mẹ tức điên lên phải không? Rốt cuộc con đã nói gì với mấy người đó hả?_Bực bội đi qua đi lại không yên chân, Đằng phu nhân điên tiếc nhìn đứa con trai phong độ đang nhàn nhã lên mạng trên ghế, giọng điệu như đang kiềm chế.
-Con chỉ nói với bọn họ “Tôi muốn biết thứ đằng sau áo sơ mi của cô có màu gì?” và bọn họ ngu ngốc nghĩ con xúc phạm nên tức giận hắt nước rồi bỏ đi thôi_Tỉnh bơ tóm tắt quá trình xem mắt của mình, Đằng Hy không thèm để ý đến cái đầu bừng khói của mẹ.
-Đằng Hy! Con xem việc xem mắt này là trò chơi đấy hả? Cứ như thế thì đến khi nào con mới tìm được vợ đây!_Đưa tay day day thái dương mỏi mệt, Đằng phu nhân khổ não hỏi.
-Con nói rồi mà, con không muốn những đứa con của mình được một người đàn bà chỉ có vỏ, không có não sinh ra. Cứ chọn đại cho con cô nàng nào có chỉ số IQ cao là được, còn lại không cần gì hết!
-Đằng Hy! Con…
-Dù sao cũng sẽ chết, ai sinh mà không được!_Đằng Hy lạnh lẽo nói, khuôn mặt chìm lẫn vào bóng tối u mị.
P/S: hix, hum qua tui hox zề mệt quá, lại thấy “thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không?” bị thiếu mất một đoạn phải hì hục sửa lại, hjx, h ms post được, thông kảm và ủng hộ Su nhá! Ko bít Đằng Dạ ghen thế này có đủ hk ta?
Nếu mai là tận thế, hẹn gặp các bạn trên thiên đường,