Đọc truyện Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!! – Chương 21
-Em biết mà!_Thở dài một cái, Đằng phu nhân cười trừ đáp rồi dựa vào người chồng. Bỗng chốc, như nhớ ra điều, bà đập tay đánh bốp, người nảy lên thiếu điều va chạm mạnh với cái cằm nhọn đang ở trên đỉnh đầu mình của chồng_Em nhớ ra rồi, Giai Băng còn chưa thử váy cưới!
-Hả?
Thế là, trước phát hiện vô cùng to lớn của mình, Đằng phu nhân lồm cồm bò dậy, nhanh chân xuống giường, không e ngại đêm khuya tối mực gọi điện triệu con dâu tương lai đi thử váy cưới, ngay bây giờ.
Giai Băng, trước lời nói gấp gáp và biện pháp sai người “áp tải” của mẹ chồng, đành đau đớn giã từ giấc mộng đang bay bồng của mình, lết tâm thân mệt mỏi đến cửa hàng thử váy cưới.
Có cửa hàng nào mở vào ban đêm không?
Đáp án là có.
Vì sao?
Vì đó là cửa hàng của Đằng gia.
Đem chiếc váy cưới mù mờ bước vào phòng thay đồ, Giai Băng không thèm nhìn ngắm những đường may tinh xảo, những sợi ren trang trí tinh tế trên chiếc váy, vừa liên tục ngáp dài vừa chậm chạp mặc nó vào người mình.
Lúc cô chuẩn bị bước chân ra ngoài cho bà mẹ chồng ngắm, một giọng nói lạnh lùng mang theo âm điệu ngái ngủ vang lên đâu đó bên tai cô.
-Ít nhất cũng nên chỉnh lại cái đầu tổ quạ kia của em trước khi bước ra ngoài chứ!
Tổ tông ơi! Không phải cô đi đêm gặp ma chứ?
Giai Băng quay đầu về phía tiếng nói phát ra, kinh hãi đối diện với sự thật phũ phàng: gặp ma thật rồi.
-Không, đây chỉ là mơ! Là ảo giác! Đó là ma! Không cần sợ!_Giai Băng nhắm mắt lại thật chặt, miệng mấp máy liên tục như đang đọc bùa chú thuyết phục bản thân.
-Em có cần tôi làm điều gì đó chứng minh tôi không phải là ảo giác không?_Dựa vào tường, Đằng Dạ khoanh tay đặt trước ngực, lãng tử cười một cái rồi tận tâm đề nghị, nét mặt cơ hồ không còn bị cơn buồn ngủ đeo bám.
-Anh…sao ám tôi hoài vậy?
-Quay lại nhìn xem mặt mình trong gương dọa người thế nào đi!_Cáu gắt ra lệnh, Đằng Dạ ngáp dài một cái ra điều mệt mỏi. Có lẽ, hắn hẳn vừa rời giường, trên người mặc nguyên bộ pijama kẻ rô xám, mái tóc có chút rối nhưng lại tôn lên nét bất cần, ngang tàn và…nguy hiểm.
-Mệt, đi mà soi!_Cũng bực bội không kém, Giai Băng quay người, chống nạng đi ra ngoài trình diện mẹ chồng.
-Này!_Ngay lúc Giai Băng đi ngang qua Đằng Dạ, hắn thuận đường đưa tay toan nắm lấy tay cô giữ cô lại. Nhưng vì Giai Băng tốc lực chống nạng đi quá nhanh khiến Đằng Dạ vô tình nắm nhầm lấy cây nạng cứu sinh của cô, làm cô không ngần ngại, ôm theo bao mộng mơ, hoài bão đời con gái oanh liệt ngã người xuống nền đá hoa lạnh mát.
Quá bất ngờ trước những gì xảy ra trước mắt, Đằng Dạ chỉ biết chống mắt nhìn Giai Băng “hi sinh”, tay cầm chiếc nạng của cô quen thoái tiểu nhân sau khi gây chuyện liền quẳng nó sáng bên, thủ tiêu vật gây án.
Nghe thấy tiếng động lạ vang lên inh ỏi trong phòng thay đồ trước mặt, Đằng phu nhân sốt ruột không chịu nổi, liền không cần hỏi han xem con dâu mình thay váy cưới xong chưa, mạnh bạo kéo rèm che.
Khi chiếc màn dày nặng được xếp gọn một góc, thân thể cân đối trong chiếc váy cưới đồ sộ bồng bềnh đang nằm oàm ra giữa nền đá của Giai Băng hiện ra trước mắt bà.
Thấy Giai Băng nằm im không động đậy, Đằng phu nhân nhíu mày hỏi:
-Giai Băng, con nằm đó làm gì vậy?
-Mẹ! Cứu con!_Mắt Giai Băng vui mừng vì có người cứu liền ứa nước, nghẹn ngào gào thét trong tiếng mếu máo bi phẫn.
“Đằng Dạ chết tiệt! Ngươi dám làm bà ngã rồi co chân bỏ chạy, ngươi được lắm! Ta sẽ bằm xác ngươi!”
Ngay sau đó, mấy người hàng xóm “đống đô” ở gần cửa hàng áo cưới của Đằng gia nửa hôm mộng mị liền nghe tiếng còi cứu thương bi đát hú vang trời. Giai Băng dĩ nhiên theo tiếng cói báo hiệu đó dẫn xác đến “cáo danh” ở bệnh viện. Não bộ cô không sao, thần kinh cũng không có vấn đề gì đáng lo ngại, chỉ có didều, chân cô nhờ “kích thích” lần này chưa lành đã trật tiếp, cổ cũng chung số phận phải đeo thêm nẹp cố định. Nhưng, điều khiến Giai Băng đau xót không phải là việc thể xác bị hủy hoại nghiêm trọng mà là vì một điều khác:
-Bác sĩ! Con dâu tôi thế nào?_Đằng phu nhân xúc động túm cổ áo ông bác sĩ già, hung bạo lay lay người ông ta.
-Cô bé bị trật cổ, còn lại không sao hết!_Ông ác sĩ sau khi bị lắc cho đầu ông lộn tùng phèo như đống mì ý liền bất đắc đáp nhanh.
-Thế…ngày mai nó có thể làm đám cưới được chứ?_Mắt Đằng phu nhân như trời đêm ngàn sao, chớp chớp liên tục nhìn ông bác sĩ, trên trán in rõ dòng chứ “Ông làm tôi thất vọng, tôi chém ông chết”
-À…có!_Để bảo toàn tính mạng, ông bác sĩ đau đớn gật đầu
-Hohohoho! CÓ thế chứ!_Đằng phu nhân ngửa cổ lên trần nhà cười lớn man rợ nói, lòng tràn ngập vui sướng.
Đúng lúc niềm vui đang vỡ bờ như khi dân ta ăn mừng Việt Nam thắng Mĩ, điện thoại của Đằng phu nhân réo lên inh ỏi, cắt đứt mạch tự sướng của bà cho chúng sinh an lành.
Bà không thèm nhìn số điện thoại, khoan khoát nhấc máy.
-Alo?
-Mẹ…con….Đằng Hy đây!