Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 176


Đọc truyện Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!! – Chương 176

Phần 2: Bloody tears

Giai Băng còn muốn nói thêm, thì tiếng người nhộn nhạo đã nhấn chìm ý định của cô xuống cuống họng. Tiếng còi cứu hỏa truyền đến, ngày càng gần, như thể, đầu dây bên kia đang đứng gần hiện trường vậy. Dự cảm không tốt của Giai Băng theo tiếng còi rắt réo lần nữa khơi giậy.

-Lãnh Kiên, cho em biết, có chuyện xảy ra vậy?_Giai Băng bất nhẫn nói, nhịp điệu hỗn loạn. Cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra, ngay bây giờ và ngay lúc này. Nhưng Lãnh Kiên không trả lời, thay vào đó là một giọng nam trung niên hòa lẫn tiếng thở dồn dập, gấp rút._Cho hỏi cô là người thân của cô Diệp Mi phải không?

Diệp Mi? Giai Băng hiếu kì nhíu mày, người đầu kia tiếp lời.

-Cô có đến bệnh viện trung tâm thành phố được không, cô Diệp Mi bị đâm!

-Ông…ông vừa nói gì?_Giai Băng còn muốn gặng hỏi thêm nữa thì bên kia đã ngắt kết nối, để lại những hồi “tút” dài.


Lãnh Kiên đã ngắt kết nối.

Nhìn màn hình điện thoại chỉ còn mội màu đen đặc, Giai Băng lúng túng tra danh bạ. Bàn tay cô run run, bấm loạn cả lên giữa màn hình cảm ứng. Nhưng, còn chưa kịp gọi cho anh, chiếc điện thoại đã bị sự vụng về của cô đánh rơi xuống mặt cát mịn.

Như một đứa con nít bị tước đoạt đồ chơi, Giai Băng thẫn thờ trong chốc lát, hạ đôi mắt kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại rồi ngồi thụp xuống đất, mò mẫm loạn xạ dưới mặt cát. Dẫu chiếc điện thoại nằm cách đấy một khoàng cách ngắn, không hiểu sao bàn tay cô không hề chạm vào nó, thay vì thế, lại đi bới mò xung quang, như thể, đôi mắt đang mở to không động đậy của cô đã bị nước ứ ra làm mờ nhòe, khả năng nhìn cũng bị tiêu thất.

Giai Băng có một nhược điểm lớn, đó chính là, mỗi khi căng thẳng hoặc đau thương, các chức năng trên cơ thể giảm đi phân nửa, như lần trước ở bệnh viện cũng vậy, thị giác của cô bị rối loạn ấy. Thế nên, cô không bao giờ mở rộng lòng mình với bất cứ ai, vì cô sợ, nếu để sự hiện hữu của họ lún sâu vào đáy hồn mình, cô sẽ phải bận tâm nhiều hơn, đau vì họ nhiều hơn nếu có chuyện gì xảy ra. Lãnh Kiên là người đầu tiên, tiếp đó là Diệp Mi, người bạn cô yêu quý nhất trên đời.

Đôi chân dài của Đằng Dạ bước đến trước mặt Giai Băng, thật lâu không di chuyển. Ánh mắt anh nóng cháy như mặt trời từ trên cao bao lấy thân thể của cô.


Giai Băng ngẩng đầu, hướng đôi mắt không tiêu cự nhìn Đằng Dạ. Chỉ thấy, anh cúi người, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại vốn dĩ trước đó là của mình đang nằm trên mặt đất, nhìn lướt vào cái tên đang hiện lên trong danh bạ. Đôi mắt thâm trầm ẩn hiện dưới rèm mi đen dày nương theo từng sợi tóc ánh bạc lên trong nắng của Giai Băng, đậu xuống đôi đồng tử vô hồn, chưa thỏa mãn lại trượt dài trên cái mũi cao, động lại ở bờ môi đang mím chặt, nhẹ dọng nói.

-Sao vậy?

Gần như lập tức, Giai Băng đứng phắt dậy, hướng Đằng Dạ nói như cầu xin.

– Bênh viện! Đưa em đến bệnh viện.

-!!-!!-Stupid!-!!-!!-

Khi Giai Băng và Đằng Dạ đến bệnh viện trung tâm, bên trong bỗng đầy ắp người, như thể vừa có một bệnh đại dịch nào đó làm cho mọi người đột ngột đổ bệnh. Khó khăn lắm, hai người mới đến được quầy y tá để hỏi thăm.

-Có quá nhiều bệnh nhân đột ngột chuyển vào viện nên bệnh viện vẫn chưa sắp xếp rõ ràng, những người vừa đưa đến viện hôm nay đều ở ngoài hành lang chờ khám, nếu hai người muốn tìm người nhà, tốt nhất nên tìm ở quanh đấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.