Đọc truyện Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!! – Chương 169
Vì quá bất ngờ trước đòn “lấy thịt đè người” của Giai Băng, Đằng Dạ hơi sững sờ một chút, song, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dùng sức voi, sức trâu phối hợp cùng sức tê giác ngăn chặn móng vuốt của vợ, liếng thoắng đã đảo ngược trận thế, chính thức phản thủ, “lấy thịt đè người” đè lại.
Vùng vẫy một hồi vẫn không chiếm được tiện, Giai Băng thở hổn hển, chỉ biết đưa đôi mắt vạn lần giết người nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ đang kề sát. Đằng Dạ cũng không khá khẩm hơi, hơi thở anh nóng hổi bao trùm lấy hai người, quẩn quanh, ép không khí nhỏ hẹp trong xe trở nên ám muội vô cùng.
Bỗng, đầu Đằng Dạ cúi xuống, càng ngày càng kề sát tai Giai Băng, khiến tim cô đập lên từng hồi rộn ràng cùng mong chờ. Sau cái cúi đầu này là gì? Là sự “vật lộn” vùng dậy của “người nguyên thủy”, là 9 tháng 10 ngày nằm “thiền”, là dân số bùng nổ, là giấy báo thực hiện kế hoạch hóa gia đình…là tỷ tỷ những cái phát sinh bất ngờ khác.
Giai Băng muốn khóc, muốn gào thét lên với trời đất rằng đây chính là yếu tố “lãng mạn” trong truyền thuyết mà nãy giờ cô mong muốn.
Mạch “nước ngọt” rỉ thấm vào lòng, Giai băng âm ỉ thừa nhận Đằng Dạ cũng có một chút năng lực “lãng mạn”.
Chỉ là, cô vạn lần không ngờ đến…
-Thua chưa?
-Thua chưa? Là sao?_Giai Băng ngố tàu nhíu mày.
-Còn cứng đầu sao? Vậy tôi sẽ cho em biết đâu mới là vật lộn chân chính!_Đằng Dạ bỗng cười ma mãnh, tiếp tục tăng lực chế ngự tay chân của Giai Băng.
Giai Băng từ từ ngộ đạo, trừng mắt nhìn Đằng Dạ “Không phải anh nghĩ chúng ta đang chơi trò vật nhau của trẻ con đấy chứ?”
Rất tiếc, Giai Băng có lẽ đã đoán đúng. Với một người thiếu thốn tình cảm thuở nhở như Đằng Dạ, lấy đây để bù đắp cũng là chuyện đương nhiên. Cơ mà, chọn nhầm đối tượng cũng chính là lựa chọn sai lầm không thể cứu vãn. Như lúc này đây, một chuyện không hay đã xảy ra…
Lạc lỗi trong cảm xúc của chính mình, Đằng Dạ nghiễm nhiên biến Giai Băng thành bọn trẻ con nhoi nhóc cùng tuổi. Nhưng, anh lại ngây thơ không biết rằng, vì lực đạo của mình qúa lớn và vì chiếc ghế phụ quá nhỏ so với thân thể của hai người, Giai Băng ở phía dưới không có chỗ ngả lưng, dưới sức ép của đối phương đã oanh liệt tuột khỏi ghế, phịch xuống chỗ để chân. Người cô vốn cao, vượt quá bề ngang của ô tô, nên, ngoài đôi chân dài của cô phải cong lại, cái cổ cô cũng phải phối hợp gập mạnh một phát, tiếng “rắc” cũng từ đó thanh thúy vang lên.
Những vật dụng chật hẹp trong ôtô cùng lúc đâm vào người Giai Băng, cắm sâu vào da, động đến xương. Và…tiếng thét chói tai kinh điển lại rạch ngang bầu trời, cổ vũ vô số sóng biển nhiệt liệt đập mạnh vào bờ.
Hơn 10 giờ, chính xác là 10 giờ 23 phút 59 giây, chiếc ô tô bạc lãm đạm của Đằng Dạ tức tốc khởi bánh, đi nhanh vào thị trấn gần biển, đậu trước cổng bệnh viện tư nhân của một lão bác sĩ nào đó.