Đọc truyện Đồ Ngốc, Hận Nhưng Vẫn Yêu – Chương 3: Cho phép
Sau 2 ngày làm việc tại chỗ mới cô cũng đã qyen được 1 vài anh chị rất tốt bụng và đễ gần luôn luôn giúp đỡ và chỉ cho cô những gì phải làm, làm sao cho vừa lòng khách và làm việc chất lượng
Thứ 2 buổi sáng trong lành, gió miên man mát nhẹ, từng tia nắng nhạt của buổi sáng sớm chiếu lên những tán lá xanh rì. Cô cới cái ba lô từ thời “cổ đại” khoác trên lưng đan đi giữa sân trường mặc kệ bao ánh nhìn khinh bỉ của mọi người. Phải nói rằng cô như 1 đứa nhà quê mới lên thành phố vậy, quê đến chết mất. Thật tình mà nói phải xin lỗi tổ quốc, xin lỗi nhân dân và xin lỗi những ai đang đọc chap này. Từ trên xuống dưới, 1 chiếc áo sơ mi với hàng loạt hoa văn chim muông, chó mèo vói chiếc quần bò bạc phếch màu và đôi dép lê ( Con gái , con có phải là cốt nhục của mẹ không đấy) . Cô nhìn quanh trường thấy ai ai cũng diện hàng hiệu, 1 vài cậu ấm cô chiêu khoác trên mình những thứ xa xỉ kín đáo nhưng cũng không kém phần gợi cảm. Rồi cô lại tự nhìn chính bản thân mình, rút ra nhận xét
– Đúng là có hơi quê mùa 1 chút, miễn sao có quần áo mặc đi học là được nhỉ ?—( Ngã chỏng vó, ai đó đào giúp tôi cái hố…—!)
Reng!Reng!Reng!
Tại lớp 11a5
Ầm ầm như 1 cái chợ, người thì ném giấy, người thì nô nghịch, người thì lướt web,chơi game, mở nhạc ầm ĩ, mặc cô giáo đứng trên la hát khản cổ
– Các em trật tự, hôm nay cô muốn giới thiệu với các em 1 học sinh ưu tú mới chuyển đến lớp ta—Tiếng ồn ào giờ mới được giảm bớt, vài người bàn tán xem là trai hay gái
– Vào đây đi em!– Cô giáo hất hất tay về phía cô, cô rụt rè bước vào, cúi người chào dõng dạc nói
– Xin chào các bạn, mình tên Trương Tuệ Linh, mong các bạn giúp đỡ– Rồi cô nở 1 nụ cười tươi tắn
Lại xì xầm , không 1 câu, không 1 lời nào hưởng ứng cô, mọi người không ai thèm để ý lời cô nói mà lại tiếp tục bàn tán chuyện của mình, điều này khiến cô hơi tủi thân
– Tuệ Linh, em ngồi tạm vào bàn thứ 4 dãy trong nhé vì không còn bàn nào trống cả !— Tiếng cô giáo lanh lảnh vang lên chỉ vào bàn trống còn lại
Im bặt đến mức lạ thường, đến nỗi cô còn nghe thấy tiếng muỗi bay vo vo bên tai, mọi ánh mắt đều hướng về phía cô như sự cảnh báo ” Cô chết chắc rồi” khiến cô lạnh xương sống. Cô rảo bước về phía bàn trống, lúc đứng lại cô khựng lại vài giây lát cảm giác như người này quen quen hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi nhưng không tài nào nhớ nổi
Hắn ngồi với tướng rất bá đạo, 2 chân gác lên bàn, tay cầm điện thoại IPhone 7S rất đời mới, nếu cô nhớ không nhầm chiếc điện thoại này chỉ là mẫu bán thử thật sự chưa có lưu hành tại thị trường sao hắn lại có được, tai đeo heaphone đã thế lại còn xem phim “***” thật sự hắn ta xem như không có giáo viên ở trong lớp vậy, 1 thái độ coi thường. Nhưng phải nói là hắn có 1 khuôn mặt cực kì đẹp a.
Cô đặt chiếc cặp của mình lên bàn, ngồi xuống
– Xin chào, mình là Tuệ Linh, có gì giúp nhau trong học tập nhé!— Cô đưa tay ra trước mặt hắn bắt tay và nở 1 nụ cười, 1 giây, 2 giây,…30 giây…..1 phút, cơ miệng của cô vì cười quá lâu mà căng, cánh tay thì mỏi nhừ giơ giữa không trung không có 1 sự hồi đáp từ hắn. Hắn vẫn ung dung chú tâm vào màn hình điện thoại ( Hắn khinh cô!)
– Hừ….! — Cô thở hắt ra buông cánh tay của mình xuống, nén cơn giận xuống tận đáy lòng
– Hả??? Không phải chứ ? Mày ơi có phải mắt tao bị hoa rồi không hay là tao đang nằm mơ, sao anh Lâm lại không có phản ứng gì hết vậy ?— Tiếng 1 nữ sinh hét lên với bạn mình rồi chỉ chỉ vào cô, khiến cô chả hiểu mô tê gì sất
– Lộp bộp…bộp…—- Cô nghe thấy loáng thoáng của mấy chiếc cằm rơi xuống đất. Lớp lại bắt đầu xì xèo bàn tán này nọ, bàn gì thì bàn cớ sao lại lôi cô vào đó mà thảo luận chứ. Đúng là chả hiểu cái lớp này như thế nào cả.
Hắn ta ngồi bên cạnh cử động thân mình, rút headphone ra, chồm người ra phía trước, chống tay lên bàn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn xoáy vào gương mặt cô. Cô không biết rằng chính ánh mắt này đã hút hồn bao nhiêu nữ sinh trong trường nói chung và các cô gái bên ngoài nói riêng.
– Tôi đã cho phép cô ngồi chỗ của tôi rồi sao ?– Đôi môi hắn lạnh lùng nhếch lên
– Anh là ai ? Tại sao tôi lại phải xin phép anh rồi mới được ngồi chứ ? Cô xếp tôi chỗ nào thì tôi ngồi chỗ đó , không được sao? ” Hắn là cái thá gì mà phải xin phép hắn? “–Cô nghĩ
Hắn không nói gì nữa, lạnh lùng đeo heaphone trở lại rồi gục xuống bàn ngủ…….1 tiết học đầu tiên của cô trôi qua thật nhạt nhẽo.