Đồ Ngốc, Hận Nhưng Vẫn Yêu

Chương 15: Say


Đọc truyện Đồ Ngốc, Hận Nhưng Vẫn Yêu – Chương 15: Say

Hôm nay, cô cùng Triệu Minh đi mua sắm, nói là mua sắm cho nó oai chứ
thực ra là cả 2 đều đi chợ mua 1 số đồ, 2 người rẽ vào quán lưu niệm,
nhiều đồ lưu niệm đẹp đến nỗi khiến cô hoa cả mắt nhưng giá thành lại
rất cao – Minh Minh chúng ta vào đây làm gì?—Cô vừa ngắm quả cầu tuyết vừa hỏi Triệu Minh

– Ngốc thế, tất nhiên là mua đồ rồi.

– Mua cho ai vậy?

– Tối mai là sinh nhật chị họ mình, chị ấy bảo nếu không mua quà đẹp
cho chị ý thì chị đuổi mình về, nghĩ có tức không chứ?—Nó thở hắt ra 1 cái

– Chị ấy nói đùa thôi, ai lại đi đòi quà kiểu này!

– Chắc vậy.

2 người chú tâm vào chọn quà, bỗng cô reo vang lên 1 tiếng kéo Minh
Minh lại gần xem, là 1 pho tượng nàng tiên cá được khắc chạm rất đẹp và
tinh xảo, màu sắc rất bắt mắt, cô thấy nó cũng rất ưng ý, bèn nói

– Cô ơi, cho cháu xem cái này được không ạ?—Cô lấy tay chỉ chỉ qua lớp kính để pho tượng

– Cháu thật là tinh mắt nha, cái này do chính tay chồng cô làm
đấy—Bà chủ cửa hàng khéo léo lấy pho tượng ra khỏi tủ kính rồi giới
thiệu

– Thật ạ, chồng cô giỏi quá!—Cô reo lên, đôi mắt ngưỡng mộ tỏ vẻ thích thú

– Chỉ bình thường thôi cái này là cái duy nhất thôi đấy!

– Nhưng mà tiếc quá!—Cô bỗng nhiên xị mặt


– Sao lại tiếc?

– Tay nghề của chồng cô rất giỏi sao lại không mở xưởng để làm nhiều cái khác vậy?

– Thực ra…chồng cô….bị…tai nạn..mất khoảng 2 năm rồi!—Giọng bà chủ cửa hàng nghẹn lại

– Cháu, cháu thực sự xin lỗi, cháu không biết ạ!—Cô cúi đầu xin lỗi rối rít

– Không sao, chuyện cũng lâu rồi, người không biết không có tội!. Vậy cháu quyết định mua cái này phải không?

– Vâng ạ!—Triệu Minh nói

– Được rồi cô sẽ giảm giá từ 310 xuống 270 nhé!

– Vâng cảm ơn bác!

Triệu Minh đưa tiền cho bà chủ rồi gói quà lại bước ra ngoài, thời tiết hôm nay có vẻ khá nóng khiến cô thấy khó chịu trong người

– Nóng quá, chúng ta đi ăn kem đi!—Cô quay sang hỏi nó

– A, được đấy!—Nó gật gật đầu rồi lôi cô vào quán kem gần đó, nói
thật con bạn của cô nhìn thấy đồ ăn là mắt sáng rực lên à

2 người dắt nhau vào quán kem, mỗi người 1 que vừa đi vừa ăn trên vệ
đường bỗng “két” 1 tiếng 1 người con trai bước xuống đứng trước mặt cô
và nó

– Tuệ Linh, may quá gặp được em ở đây!—Anh gãi đầu cười cười

– Dạ, chào anh, sao vậy ạ?—Cô bất ngờ khi gặp được anh ở đây


– Thực ra, anh có 1 chuyện quan trọng muốn nhờ em giúp!

– Chuyện gì anh cứ nói, em sẽ sẵn sàng giúp nếu có thể!

– À, tối mai gia đình anh có tổ chức 1 buổi tiệc khiêu vũ nhỏ, nên anh….—Anh ngập ngừng đưa ánh mắt nhìn cô

– Vì vậy, nên anh mới muốn em đi cùng anh phải không—Cô hiểu ý
tiếp nốt lời anh—Nhưng..em…em ngại—-Cô đỏ mặt nhìn ra hướng khác

– Không việc gì phải ngại, em cứ xem anh như 1 người bạn trai là được hihihi…

– Dạ, b…bạn..bạn.trai?—Cô tưởng mình nghe nhầm nhắc lại 1 lần nữa

– Vậy coi như em đã đồng ý rồi nhá!—-Anh cười rồi quay sang nó
đang mải ngắm trai đẹp—Còn tiểu thư đây thì sao, tham gia cùng bọn anh luôn nhá?

– Dạ,em..à tối đó em có việc bận rồi, em xin lỗi!—-Nó vừa nói vừa nhìn anh mãi không thôi

– Vậy à, tiếc thật đấy. Chốt nhé, tối mai anh qua đón em, bye 2 em nhé!—Anh nở 1 nụ cười tỏa nắng rồi bước lên xe phóng đi

Chiếc Audi mui trần đen bóng đỗ ngay bóng cây gần đó, 1 ánh mắt sắc
lạnh xé tan không khí găm vào cô, khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khí u ám.
Đáng lẽ ra người đi cùng hắn phải là cô, nhưng hắn thật không ngờ hắn
lại chậm 1 bước để cho anh hắn có cơ hội như vậy. Hắn hận chính bản thân mình vì đã không nhanh chân nhưng hắn cũng hận cô vì cô lại có thể chấp nhận lời mời của anh 1 cách dễ dàng đến như vậy ( Này, này đừng có mà
giận cá chém thớt đấy nhá -_=! ).

Khóe môi cong lên giễu
cợt, đôi mắt phượng nửa tức giận nửa đau đớn nhìn cô không rời,bàn tay
nắm chặt lại thành quyền không khí trong lành quanh hắn giờ đây đã được
thay bằng mùi sát khí nồng nặc, nhẹ cười khẩy 1 cái hắn quay lưng bước

đến chiếc xe giá bạc tỷ và “Rắc” chiếc gương chiếu hậu bị hắn đạp vỡ
từng mảnh rơi loảng xoảng xuống đất. Tiếng động không hề nhỏ khiến mọi
người gần đó đều trố mắt ra nhìn rồi chỉ trỏ này nọ như đổ thêm dầu vào
lửa khiến cơn giận của hắn tưởng như trực trào, ánh mắt hằn lên những
tia phẫn nộ đỏ rực, miệng khẽ gầm nhẹ tiếng ” Cút” khiến mọi người đều
sợ hãi, chân tay rụng rời, mặt cắt không còn giọt máu rồi vắt chân lên
cổ………chạy thục mạng mất toi đôi dép tổ ong mới mua @[email protected]

Quán bar Kích Thích nơi quy tụ những “anh hùng hảo hán” những thú vui
sa đọa vung tiền phung phí của các cậu ấm cô chiêu, chỉ có những người
có tiền có quyền mới dám bước chân vào. Hắn bước vào phòng Vip gọi 5
chai rượu mạnh nhất ra uống, cửa phòng đột nhiên mở ra, 1 ả tiếp viên
chơi cây đỏ chói ngắn cũn cỡn, tóc tai nhuộm vàng khè như cc, khuôn mặt
trát phấn trắng bệch như xác sống sà vào ngồi trên đùi hắn

– Anh Lâm, lâu rồi mới thấy anh ghé đó, em nhớ anh đến chết
mất!—-Cô ta lấy tay vuốt ve khuôn ngực rộng lớn mà rắn chắc của hắn

– Nhớ tôi, hay nhớ tiền của tôi?—Hắn nhếch môi cười khinh bỉ rồi vươn người với tay lấy điếu thuốc ra hút

– Tất nhiên là nhớ anh rồi, anh xem em nhớ anh đến nỗi mà tiều tụy
thế này đây !—Cô ta áp bộ ngực khủng bố của mình vào người hắn uốn éo ( Á! Phụt máu mũi rồi, bệnh cũ tái phát hì +_* )

– Đi ra ngoài!—Hắn lạnh lùng nhả khói thuốc vào mặt ả khiến ả nhăn mày xị mặt

– Anh…hư..—Cô ta õng ẹo trên đùi hắn giọng ngọt như mật nũng nịu

– Cô bị điếc à?—Hắn gầm nhẹ

– Anh, sao anh phũ quá vậy?—-Ả giả vờ giận dỗi

– Cút!—Ánh mắt tức giận nhìn ả

– Ứ..ừ…—Ả ta ưỡn ẹo đứng dậy dậm chân tại chỗ mấy phát rồi vùng
vằng vung tay bước ra ngoài ả còn cố ý nện thật mạnh tiếng giày cao gót
xuống nền nhà đá trước khi ra khỏi cửa


Hắn hừ nhẹ, đưa
điếu thuốc lên miệng rít 1 hơi dài rồi cầm chai rượu tu 1 hơi vơi nửa
chai. Khoảng 1h sáng, hắn bước đi lảo đảo trên hành lang tối tăm, vào
giờ này gia đình hắn đã ngủ say lắm rồi, đang dò dẫm tìm đường bỗng hắn
vấp phải kệ để chìa khóa phòng mà ngã sõng soài ra đất

– Aa..aa..—Cú va chạm khá đau khiến hắn rên rỉ

Anh từ phòng kế bên nghe thấy tiếng động lớn bèn tỉnh dậy chạy ra bật
đèn thì thấy hắn đang nằm dưới đất xoa xoa khuỷu tay, anh vội chạy lại
đỡ hắn dậy thì ngửi thấy toàn mùi rượu nồng nặc bao quanh lấy hắn, quần
áo xộc xệch, mặt đỏ bừng bừng, tóc tai bù xù, quả thật bộ dạng này của
hắn khiến cho bọ chét cũng không thể mê nổi ( ad còn chả mê được nói chi đến bọ chét)

– Lâm, sao lại uống nhiều thế này, có
chuyện gì phải không? Nói cho anh nghe!—Anh cố gắng điều chỉnh bé lại
giọng nói của mình tránh làm kinh động đến mọi người

– Anh biết làm gì…không…liên..quan tới anh!—Giọng hắn lèm nhèm hất tay anh ra, loạng choạng tiến về cửa phòng mình

– Tại sao?—Anh khó hiểu vẫn kiên trì chạy lại đỡ hắn nhưng hắn lại hất tay anh ra 1 lần nữa

– Chả tại sao cả!

– Sao lại giấu anh chứ Lâm?—Anh bước vào phòng hắn, giọng nói đã không thể kiềm chế nổi nữa rồi

– Anh ra ngoài đi, em muốn yên tĩnh!—Hắn nằm vật ra giường không thèm thay quần áo

Anh hít vào 1 hơi thật sâu cố kiềm chế lại cơn giận sắp bùng nổ của
mình nói—Được rồi, em không nói cũng được, nhưng anh nói cho em biết
em làm gì thì làm nhưng tối mai bắt buộc phải tỉnh táo chỉnh tề lại cho
anh, ngày mai là ngày quan trọng đối với em đấy! Anh ra ngoài đây!—Anh bước ra ngoài không quên tắt đèn đóng cửa cẩn thận lại cho hắn, anh
bước về phòng vừa đi vừa thở dài ” Tính của em vẫn như vậy!”

( A, mỏi cổ quá!!!)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.