Bạn đang đọc Đồ Ngốc! Em Yêu Anh!: Chương 10❤ Osin
Nó được hắn dậy học nên kết quả có tiến bộ rõ rệt, từ vị trí cuối lớp cũng ngoi lên cái vị trí 20. Tuy nhiên , cô giáo vẫn muốn chúng nó cố gắng hơn nữa, vì thế cô nghĩ ra cách học nhóm … Đôi bạn cùng tiến.
Nó mí tên cùng bàn làm một nhóm, vì hắn học giỏi nhất lớp nên cô kêu hắn giúp nó luôn…
– Này! Hách dịch…- nó vỗ vai tên ngồi cạnh.
– Tôi tên Ngô Bá Chiều Dương! Không phải tên hách dịch này kia…- Dương hét lên làm nó hết hồn.
– …….
– Chuyện gì?- một lúc sau thấy nó đơ hắn đành dịu giọng hỏi.
– Chúng ta bắt đầu học nhóm khi nào?- nó rụt rè.
– Chiều nay !
– Ở đâu?
– Nhà cậu chứ đâu… Cho tôi địa chỉ chiều tôi qua!
– Oki men!
❤❤❤
Chiều Dương qua nhà nó như đã hẹn, hai đứa học hành rất chăm chỉ. Dương học rất giỏi nó hỏi gì Dương cũng trả lời được hết.
” Cạch”
Cả hai đang chăm chú học thì cửa phòng bị mở ra…
– A! Anh Tuấn!- nó quay lại thấy hắn.
– Ai kia?- hắn có vẻ khó chịu khi thấy tên nhóc lạ hoắc kia đang ngồi gần nó.
– Đây là Dương! Bạn cùng lớp với em.- nó giới thiệu trong khi hai tên kia nhìn nhau bắn ra lửa.
– Mẹ tao bảo mang ày cháo trai trai, mẹ mới nấu!- hắn nói mà mắt vẫn không rời tên kia.( bó tay! Ghen với con nít)
– Yeye… Có cháo trai trai sao?- nhắc đến ăn là cái mắt nó sáng rỡ, không cần hỏi thêm lao xuống nhà ăn cháo.
Chiến trường giờ chỉ còn lại hắn và Dương. Hắn lừ Dương tóe lửa, còn Dương nhìn hắn vẻ thách thức.
– Lần sau tránh xa Trân ra!
Nói xong hắn quay lưng đi xuống nhà để mặc Dương một mình trong phòng.
…….
Dương cũng mang sách vở thu dọn lại rồi xuống dưới luôn. Vừa xuống dưới nhìn thấy nó đang được hắn bón cháo cho ăn, cái mắt cười tít, còn hắn thỉnh thoảng nựng má nó một cái chông rất tình cảm khiến cho Dương hơi chướng mắt.
– Mình về đây!
– Ơ! Về à? Ở lại chơi đã…- nó tròn mắt nhìn Dương trong khi đó hắn cố tình đút một miếng thật to vào miệng nó khiến nó á khẩu…
– Không tiễn!- hắn lạnh lùng buông một câu.
Vậy là Dương về trong sự đắc ý của hắn, còn nó chả biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn vui vẻ hưởng thụ hắn đút…
❤❤❤
Ánh nắng chiều nhạt màu le lỏi xuyên qua cây bằng lăng trong sân vườn nhà hắn. Dưới gốc cây có đặt một chiếc xích đu được làm rất đẹp và to màu trắng. Nó ngồi lên chân khẽ đưa đẩy, cái chân mập mạp ngắn cũn khó khăn lắm mới chạm được xuống đất. Nó mặc một chiếc váy màu trắng ngắn đến đùi gối, mái tóc đen dài ngang vai được xược lên bởi chiếc bờm màu trắng gắn đá long lanh. .. Khuôn mặt nhỏ nhắn búng ra sữa… ánh nắng nhẹ chiếu vào chông nó như một thiên thần xuống tràn gian.
– Anh Tuấn đang làm gì thế?- nó hỏi khi hắn cứ chăm chú vào cái ipap .
– Ngồi im đấy!- hắn đột nhiên dơ ipap lên chụp hình nó.
– Á! Cho em xem… Anh chụp chộm em đúng không?
– Đâu có!
– Anh có chụp mà…- nó phụng phịu.
– Tao chụp công khai chứ bộ!
Nó le te chạy lại đòi xem, còn hắn không cho xem nên chạy trốn. Nó đuổi theo…
– Á!
Nó gần đuổi được hắn rồi nhưng mất đà vấp té , nhắm mắt chuẩn bị tiếp đất thì…
– Ủa? Sao không đau ta?
– Dậy đi cô nương! Gãy xương tôi rồi!
Lúc này nó mới mở mắt ra nhìn, thì ra nó đang nằm đè nên bụng hắn. Vội vàng đứng dậy…
– Anh có sao không?
Nó đỡ hắn dậy.
– Ui da! – lẽ ra cũng không đau lắm đâu, nhưng thấy nó quan tâm nên hắn càng giả vờ.
– Để e đi gọi bác sĩ!
– Thôi khỏi! Mày đỡ tao vào nhà!- hắn cố tình dựa hết vào nó.
– Nặng quá!- nó cố gắng lắm cũng mang được hắn vào nhà.
Hắn giả bộ đau bắt đền nó nên giờ nó tự dưng thành osin không công cho hắn.
– Trân! Nước…- hắn sai, trong khi ngồi vắt chân xem ti vi.
– Dạ có ngay!- nó vội đi lấy nước.
…….
– Tao đói!
– Để em up mì…
……..
– Tao không tự ăn được, mày phải bón cho tao…
– Ơ! Vừa nãy anh ngã bị đau lưng chứ có đau tay đâu?- nó cãi
– Biết gì mà nói! Ai ui…đau! – hắn lại giả bộ, sao tự dưng nó thông minh đột xuất thế không biết.
– Vâng vâng… Em bón!
……..
– Trân! Tao muốn …
-…….
Tự dưng nó thành osin chạy tới tấp còn hắn như ông hoàng chỉ biết hưởng thụ. Hãy đợi đấy. Nó nghĩ.