Đọc truyện Đồ Ngốc, Đợi Anh Nhé! – Chương 9: Cậu không nhìn tôi dù chỉ một lần sao?
Sau khi kết thúc cái thứ tình cảm mua vui của nó và Huy, nó cũng chẳng bận tâm, cả Huy cũng vậy. Dường như hai người hiểu được rằng không thể lưu luyến thêm một giây phút nào cả, chỉ là gặp nhau, đi chơi vài lần, rồi quen nhau. Nhưng đây không phải tình cảm thật sự. Mà chỉ là nhất thời muốn thử cái cảm giác có người yêu, nhưng họ lại không yêu đối phương.
Hằng ngày, nó đi học đều đặn, đôi lúc chạm mặt nhau nhưng chẳng ai nói một lời. Từ ngày đó, nhóm Băng Băng đã không còn quấy rối nó nữa. Nó đi học, rồi về nhà, học bài, chơi game, xem phim làm mọi điều nó thích. Nó không quan tâm đến mấy chuyện tình cảm học đường đó. Vì nó biết, cái rung động đầu đời sẽ chẳng thể nào kéo dài đến sau này. Nó cũng chẳng tin vào mấy chuyện vớ vẩn đó, khi vừa rồi nó vướng vào chuyện của Huy, nó mới biết đó không phải tình yêu. Mà là hứng thú thôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay nó cùng Hân đến trường như bao ngày. Mà vừa tới, đã cảm thấy cái không khí của ngôi trường hôm nay lạ lạ. Cứ kiểu như có ngôi sao nào tới vậy. Thật là không hiểu nổi mà.
Nó với Hân đi thẳng vào trường, nhìn từng dãy lầu từng lớp học ai nấy đều đứng ở hành lang hò hét, nó chẳng hiểu cái quái gì hết. Cũng chẳng quan tâm họ nhìn ai.
– Ê Hi, mày có thấy hôm nay trường lạ không?
– Ừ, thì sao?
-Tao nghe nói có trai đẹp vừa mới chuyển tới ấy, đẹp trai, cao ráo, mũi cao, mặt chữ điền, ôi đúng chuẩn soái ca trong ngôn tình a~
Hân nói mà mắt cô cứ sáng rực lên. Nó thấy cái tính mê trai của cô không bỏ được mà ngày càng lúng sâu, nó đành bó tay lắc đầu.
– Ờ.
Nó đi thẳng một mạch tới lớp, chẳng thèm quan tâm con bạn thân đang thả mình lên lên mây mơ mộng hão huyền.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Em vào đi.
Một người con trai cao ráo, khuôn mặt điển trai, mang đôi Jordan màu đen bước vào lớp 10a1. Thật sự mà nói cứ ngỡ như trong mơ của mấy đứa con gái trong cái lớp 10a1 này. Đôi mắt ai nấy sáng như ánh mặt trời gay gắt buổi trưa. Nhất là tụi con gái. Nó cứ ngỡ trường này toàn học giỏi chắc cũng không quan tâm mấy chuyện này đâu, mà không tưởng rằng bọn họ lại mê trai trắng trợn như vậy.
-Giới thiệu với các em, đây là Hoàng Nhật Hiển, em ấy vừa từ Nhật trở về. Hôm nay bạn chuyển đến lớp chúng ta, các em giúp đỡ bạn nhé.
-Mình là Hoàng Nhật Hiển, mong mọi người giúp đỡ nhiều nhé.
Cậu khẽ nở nụ cười tỏa nắng khiến bao người mê mẩn. Dưới lớp là tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, ai cũng không cưỡng nỗi sự đẹp trai, cướp hồn người khác từ cậu. Chỉ riêng một người, tỏ ra xem thường, chẳng thèm ngoái đầu nhìn cậu một lần. Không ai khác chính là nó.
-Em muốn ngồi đâu?
Cậu liền đi đến chỗ cậu muốn đặt chân đến, mỗi bước đi của cậu là sự chú ý của bao nhiêu người, họ tò mò không biết có phải cậu đến chỗ họ không? Mặt ai nấy sáng rỡ. Cậu bước tới bàn thứ thứ 4, ngay dãy 1, nó lúng túng lại ngạc nhiên nhìn Hân, vì nó vừa mới chuyển xuống bàn thứ 3 dãy 1. Mà lần này cậu lại ngồi sau nó sao? Không tin được.
Chợt ai đó ghé sát vào tai nó làm nó sởn cả óc. Người nó cứng đơ, mặt đỏ bừng như quả cà chua. Mắt vẫn không di chuyển, cúi mặt xuống bàn.
-Cậu không nhìn tôi dù chỉ một lần sao?
Giọng nói trầm ấm của một người con trai, vừa lạnh lùng vừa ấm áp.
Đáp lại cậu chỉ là sự im lặng của cô gái này. Thật làm người ta bực mình mà.
Thấy nó không đáp trả cậu, cậu liền ngẩng đầu bước đi để lại bao nhiêu ánh nhìn chăm chăm vào hai người.